Sau khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, lại phát hiện khóe môi Thập Dạ mang theo máu tươi, ngồi ở bên cạnh nàng, mắt khép hờ, hơi thở mong manh, một bàn tay cầm lấy tay nàng thật chặt.
Hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vui mừng, hắn chậm rãi mở miệng, "Hoa Nhiễm, con của nàng đã được an toàn."
Hoa Nhiễm thở phào một cái, nhìn thấy bộ dáng Thập Dạ như thế, vẻ mặt gần như không tin, mới vừa vội từ trên giường ngồi dậy, đỡ hắn nằm xuống, "Thập Dạ, ngươi làm sao vậy?”
"Ta không có chuyện gì, nàng không có chuyện gì là tốt rồi." Thập Dạ cười cười, trên mặt thỏa mãn.
Hoa Nhiễm nhớ tới lúc nàng nhìn thấy hắn, hắn vẫn còn rất tốt, "Ngươi nói cho ta biết, Thập Dạ, nếu ngươi không nói cho ta biết sự thật, cả đời ta cũng không để ý đến ngươi."
Thập Dạ thở dài một tiếng, "Hoa Nhiễm, không cho nói không để ý đến ta, nàng biết ta sẽ đau lòng mà." Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ một mảnh trên ngực hắn, tôn lên khuôn mặt của hắn càng xinh đẹp.
"Thập Dạ, Thập Dạ, ngươi làm sao vậy, ngươi nói cho ta biết, ngươi có chuyện gì...... Ta có pháp lực, ta có thể giúp ngươi, ta......"
"Hoa Nhiễm, không nên kích động. Ngươi không thể sử dụng pháp lực nữa, sẽ ảnh hưởng thai nhi, ta đã dùng hết toàn bộ lực lượng của ta mới bảo vệ được nó, cho nên không cần phụ ý tốt của ta, có được không?” Vẻ mặt Thập Dạ mệt nhọc, nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Thập Dạ......" nước mắt Hoa Nhiễm rơi xuống thẳng tắp, rơi vào trên môi của hắn, hắn nếm vị nước mắt, mặn chát. Thì ra nàng cũng sẽ vì hắn rơi lệ, như vậy hắn đã thỏa mãn. Hắn cười, tay vẫn nắm tay của nàng, đan thật chặt chung một chỗ, hắn nói, "Hoa Nhiễm, nếu như có sau này, có thể nghĩ đến ta, không cần kiên quyết cự tuyệt ta như vậy hay không."
"Thập Dạ, ngươi đừng đi có được không, yêu quái chắc sẽ không chết...... Ngươi lừa ta đúng không?”
"Yêu quái nếu tiêu hao toàn bộ lực lượng cũng sẽ chết, nàng đồng ý đề nghị của ta không, ta thật sự muốn cùng với nàng ở chung một chỗ." Thập Dạ nắm tay của nàng, cặp mắt đào hoa thẳng tắp nhìn nàng, sau khi thấy nàng gật đầu, liền nhắm lại. Hắn chỉ còn lại một hơi thở, vào giờ khắc này đã đứt đoạn.
Hoa Nhiễm không thể tin, ngồi xuống đất, nước mắt rơi xuống, sau khi khóc thật lâu, nàng mới thăm dò chút hơi thở của Thập Dạ, một chút cũng không còn. Rốt cuộc Hoa Nhiễm đã tin đây là sự thật, gào khóc lên, "Thập Dạ, ta không cần ngươi hy sinh, Thập Dạ, thật xin lỗi......"
Nàng khóc đến trời đất mù mịt, sau đó bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, nàng nằm ở trong ngực Nguyệt Vô Phong, nàng không hỏi hắn làm sao tìm được nàng, nàng chỉ Thập Dạ nằm ở trên giường không nhúc nhích, nói với Nguyệt Vô Phong, "Vô Phong, hắn vì con của chúng ta đã chết rồi."
Nguyệt Vô Phong không nói gì, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết phải an ủi thế nào, hắn chỉ vỗ thân thể của nàng, từng chút từng chút, cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ.
Mười ngày sau, Yêu Giới chấm dứt rung chuyển, rất nhiều chuyện cứ chấm dứt như vậy, cũng không có ai đi truy cứu.
Mà tâm tình Hoa Nhiễm vẫn rơi xuống ở đáy cốc, dường như nàng vẫn nhớ, nàng còn thiếu nhân tình một người, vì vậy mỗi tháng nàng đến trước mộ phần của hắn tế bái. Mỗi lần Nguyệt Vô Phong liền xa xa đứng, đối với tình địch cường đại này, cuối cùng hắn thiếu nợ rồi.
Lại qua tám tháng, Hoa Nhiễm được đón về Yêu Sơn, sinh hạ một nữ hài nhi, trên đầu nữ hài nhi mọc một đóa hoa nhỏ, Hoa mẫu tỉ mỉ chăm sóc, chăm sóc đóa hoa nhỏ rất khỏe mạnh, khi hài tử được 1 tháng, đóa hoa trên đầu dần dần biến mất, không khác gì hài tử bình thường, Hoa Yêu ôm hài tử thở dài một cái, "Đứa nhỏ này, giống như hài tử bình thường, không mang chút yêu lực."
Kể từ sau khi Hoa Nhiễm sinh, trong lòng mới bắt đầu buông lỏng. Nàng sinh hạ nữ nhi rất đáng yêu, mới đầy tháng đã cười, nứu răng bóng loáng, cười lên sẽ làm cho người ta không còn phiền não, nàng nhìn về phía nữ nhi nhẹ nhàng nói, "Hoa Loa, con còn có một cái tên khác gọi là Tạ Dạ, con phải nhớ kỹ, có một vị thúc thúc rất tốt, hắn hy sinh mình để cho con được sống."
Nguyệt Vô Phong có chút bận tâm vì Hoa Nhiễm đa sầu đa cảm, đêm khuya yên tĩnh liền kéo nàng, "Hoa Nhiễm, không nên làm khó mình."
"Nguyệt Vô Phong, không biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy hơi không an lòng." Hoa Nhiễm nói như vậy.
"Đứa ngốc" Hắn thân mật cọ cái mũi của nàng, "Thập Dạ sẽ rất nhanh chuyển thế, đời này hắn lệ khí nặng như vậy, đời sau hắn phải dịu dàng một chút mới tốt."
"Ta hi vọng hắn không cần tiếp tục làm yêu quái mà làm một người tốt."
"Nàng nói chúng ta có con trai thì sẽ như thế nào, nàng xem Hoa Loa của chúng ta rất cô đơn......" Nguyệt Vô Phong nói sang chuyện khác, năng lực thật là đạt tới đỉnh cao.
"Ta...... Ta vừa mới sinh xong......" Hoa Nhiễm lắp bắp.
"Nàng cho rằng ta là cầm thú sao? Ta nói có ý định này hay không? Ta biết rõ nàng sinh con rất đau, cho nên nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không cần." Hắn thân mật hôn mặt của nàng.
Hoa Nhiễm vùi mặt vào lòng hắn, "Chúng ta có thể đừng nói đề tài này hay không......"
Tình yêu của bọn họ được ghi chép ở trong một Thời Đại Viễn Cổ nào đấy, tương lai của bọn họ vẫn còn khá dài.
Ở phương xa còn có một hài đồng tóc trắng mặc hồng y, khóe môi hắn nhấp nhẹ, nhíu mày, hắn đang trong xà động cố gắng tu luyện pháp thuật của hắn, hắn đang chờ đợi đến một ngày......
TRUYỆN ĐÃ HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...