Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt


Những ngày tiếp theo, bọn họ chơi đùa có chút không vui vẻ. Hoa Nhiễm chơi đùa đã rồi, cũng nghiêm nghị nói với Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, ngươi phải đi làm chính sự, không thể theo ta hồ đồ như vậy, hơn nữa còn phải tìm tỷ đệ Tô gia đấy."
Nguyệt Vô Phong nhíu mày nói, "Cùng phu nhân đi dạo phố tại sao gọi là hồ đồ? Không phải ta cũng đang tìm kiếm cơ hội buôn bán sao?" Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Hoa Nhiễm, lại vỗ đầu của nàng nói, "Ta đã hỏi thăm được tỷ đệ Tô gia ở nơi nào, chút nữa chúng ta đi xem bọn họ được không?"
"Ừ." Hoa Nhiễm vội vàng gật đầu.
"Hôm qua thái tử đã mang theo vị kiều thê ấy đi về, nghe nói hắn rất yêu quý nàng. Bất kể thế nào cũng phong tước trắc phi cho nàng."
"Danh hiệu thì có ích lợi gì, cả đời đối với nàng tốt mới là thật tốt." Hoa Nhiễm chẳng thèm ngó tới, "yêu quý" ? Hắn có mới nới cũ, cũng đều sẽ yêu quý, chỉ cảm thấy số mạng nữ nhân kia từ đó rẽ vào một cửa bi thương.
Nguyệt Vô Phong chỉ cười, "Hoàng thất có khó xử của Hoàng thất, đối với bọn hắn mà nói, cả đời một đời nói dễ như vậy sao."
Hoa Nhiễm kéo Nguyệt Vô Phong nói, "Thật may là ngươi không phải là Hoàng thất, nếu không. . . . . ."
"Nếu không, như thế nào?" Nguyệt Vô Phong nhíu mày.

Thật lâu sau Hoa Nhiễm mới nói, "Nếu có duyên phận, cũng có thể vượt qua thân phận địa vị, nếu thật sự yêu nhau, ở đâu ra nhiều trở ngại như vậy, cái gì Hoàng thất, cũng chẳng qua quang minh chính đại lấy cớ thôi."
Nguyệt Vô Phong sờ sờ đầu Hoa Nhiễm, "Hoa hoa, ngươi thật là hiểu chuyện, yên tâm đi, nếu vi phu còn là Hoàng thất, tuyệt đối cũng sẽ không vứt bỏ ngươi."
"Dừng!" Hoa Nhiễm dùng ánh mắt khi dễ ném về phía Vô Phong thật lâu, nhìn dáng vẻ ủy khuất của hắn, giương nanh múa vuốt nói, "Trước đi xem Tỷ đệ Tô gia một chút."
"Tốt."
Màn đêm buông xuống, hai người bọn họ nhẹ tay nắm tay đi tới chỗ ở của Tỷ đệ Tô gia, chẳng qua cũng chỉ là một nông phòng rất vắng vẻ, nơi này không có ai đến quấy rầy bọn họ, giống như Thế Ngoại Đào Nguyên ở nhân gian. Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong vẫn chưa đi gần, liền nghe thấy một trận tiếng sáo rất vui vẻ. Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy tiếng sáo này Du Dương trong trẻo, nghe vào trong tai hết sức hưởng thụ, trong tiếng địch còn mang theo nồng nặc yêu thương say đắm, đó là một loại tình cảm vượt qua không gian, vượt qua tình yêu, tài nghệ hết sức cao.
Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong cứ như vậy dừng lại, đứng ở xa xa nhìn bọn họ.
Tâm Nhụy vùi ở trong ngực Úc Chi, bụng nhô lên, dường như là đang nghỉ ngơi, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào. Quen nhìn dáng vẻ nóng nảy ngày thường của nàng, lúc này thấy bộ dạng an tường, Nguyệt Vô Phong thật đúng là có chút không tin vào ánh mắt của mình.
Trong mắt Úc Chi cũng hoàn toàn là tình yêu, ngón tay thon dài của hắn án ở trên cây sáo, tiếng sáo lượn lờ.
Hai người bọn họ cùng nhau chen chúc trên ghế dựa rộng rãi, trên không trung còn có chút ánh sáng vào trên người của bọn họ, bóng hình thắm thiết tạo thành một bức tranh hòa hài hạnh phúc, tốt đẹp đến không có ai dám đi phá hư.
"Nếu bọn họ không phải tỷ đệ, bọn họ hạnh phúc nhất trên thế giới đấy. . . . . ." Hoa Nhiễm cũng không khỏi nhìn ngây người, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau, bọn họ yêu nhau như thế, nhưng tại sao lại là tỷ đệ, nếu là tỷ đệ, thì tại sao lại yêu nhau, cấm kỵ như vậy, bọn họ cần chịu đựng bao nhiêu nổi đau.
"Hiện tại bọn họ cũng rất hạnh phúc nha" Nguyệt Vô Phong nói thật nhỏ, ngay sau đó kéo Hoa Nhiễm, ở trên cổ của nàng cắn một cái, nghe được Hoa Nhiễm kinh hoảng "Ôi" một tiếng, mới cười nói, "Chúng ta có thể hạnh phúc hơn so với bọn họ, ngươi tin tưởng tướng công của ngươi không?"
Hoa Nhiễm cũng hì hì cười, kéo cánh tay của hắn, tựa vào trên người của hắn, "Tin tưởng."
Hoa Nhiễm suy nghĩ một chút lại nói, "Chúng ta phải đi quấy rầy bọn họ sao?"
"Mặc dù ta cảm thấy không có cần thiết, nhưng có mấy lời muốn nói, dù sao Tâm Hương phó thác chuyện này cho chúng ta, chúng ta phải làm cho xong."
Khi Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, tiếng địch đột nhiên dừng lại.

Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong càng đi đến gần, dường như Úc Chi có chút không tin vào ánh mắt của mình, "Vô Phong ca?"
Vẻ an tường trên mặt Tâm Nhụy biến mất, giận tái mặt nói, "Là ngươi?"
Nguyệt Vô Phong biết Tâm Nhụy vẫn còn giận hắn, cũng không giận, chẳng qua vỗ bả vai Úc Chi nói, "Úc Chi, chúng ta nói chuyện một chút."
Úc Chi gật đầu một cái, đỡ Tâm Nhụy dậy nói, "Nhụy nhi, bên ngoài gió lớn, vào trong nhà đi."
Giọng nói dịu dàng như nước.
Nguyệt Vô Phong nhìn Hoa Nhiễm ý bảo, "Ngươi đỡ Tâm Nhụy đi vào."
Hoa Nhiễm lập tức chạy lên trước vịn Tâm Nhụy, nhưng Tâm Nhụy hết sức ghét bỏ, đẩy tay của nàng ra, Hoa Nhiễm ngượng ngùng, nhưng Vô Phong và Úc Chi nói chuyện, mình ở lại nhất định là không tiện ..., vì vậy da mặt dày theo sát Tâm Nhụy vào nhà.
"Úc Chi, ngươi hiểu chuyện nhất, tại sao lần này cùng trong nhà náo?" giọng của Nguyệt Vô Phong như ca ca.
"Đúng vậy a, nhưng Tâm Nhụy mang thai, ta có thể làm thế nào, trừ mang nàng đi, ta nghĩ không ra biện pháp khác. Dù sao chúng ta cũng là tỷ đệ, chúng ta mến nhau không chiếm được chúc phúc của mọi người, mặc dù là đoạn nghiệt duyên, có lẽ sẽ có báo ứng, nếu có báo ứng gì cũng báo ứng đến trên người ta thôi. Cha mẹ của ta chắc là sẽ không tha thứ cho hành vi của chúng ta, cho nên chúng ta chỉ có thể trốn xa xa, cái nhà này ta không trở về được nữa."
Nguyệt Vô Phong lặng lẽ nghe, chỉ nghe Úc Chi nói, "Giữa chúng ta tình yêu hay tình thân, ta đã không cần thiết, ta chỉ biết tính mạng của chúng ta có lẫn nhau, thật không chứa cái khác, không chứa nổi thế tục, ngày đó ta không chịu nổi nàng cùng với nam nhân khác lập gia đình, ngày đó chúng ta liền xảy ra quan hệ, mặc dù sau đó nàng kích thích ta, bởi vì ta vẫn rất mềm yếu. Nếu nàng có thể để xuống, ta có gì không thể?"
Con ngươi Úc Chi rất sáng, từ nhỏ hắn chính là đứa bé có chủ kiến, trong chuyện này, khẳng định ăn thật nhiều đau khổ.

"Vậy người nhà của ngươi thì sao?" Rốt cuộc Nguyệt Vô Phong lên tiếng hỏi, hơi cau mày.
"Ta biết Đại tỷ của ta khẳng định đi tìm ngươi, ta biết ta làm nhi tử vô cùng bất hiếu, nhưng trước mắt ta thật sự không cách nào trở về, nếu ngày sau bọn họ nghĩ thông suốt. . . . . . Hay bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ta, hối hận sinh đứa con trai ta đây. . . . . . Vô Phong ca, thỉnh thoảng đi thăm bọn họ một chút đi, không làm được thông gia. . . . . ."
"Yên tâm đi, ta đã nhận bọn họ làm cha nuôi mẹ nuôi. . . . . ."
"Cám ơn ngươi."
"Về sau nếu có khó khăn, phải đi tìm cửa hàng Nguyệt gia, ta đã phân phó rồi, bọn họ chắc chắn giúp cho ngươi."
"Cám ơn ý tốt Vô Phong ca."
Chỉ chốc lát sau thấy Hoa Nhiễm cũng cười hì hì đi ra, Nguyệt Vô Phong không khỏi cười thầm, nha đầu này. . . . . .
Hai người từ biệt cùng Úc Chi rồi đi khỏi, Úc Chi khẽ phiền muộn, có thể rất lâu cũng sẽ không có người tới quấy rầy bọn họ, nhưng trong nhà còn có người mình thích nhất, hắn không khỏi mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui