"Mười ba năm trước, Thất Vương gia đoạt ngôi, Đương Kim Hoàng Đế truy đuổi chiến đấu giành thắng lợi. Hôm qua hoàng thượng tới, chính là hắn ra lệnh cho nên không có ai tới quấy rầy chúng ta động phòng. Bởi vì hắn không biết đưa cho ta thứ gì, ta liền nói, chỉ cần thanh tịnh. . . . . "
"Đương Kim hoàng thượng cũng. . . . . . Oa, cái lão đầu vô cùng có khí phách, oa. . . . . ." Đầu bị đánh, bịt đầu tiếp tục nghe.
"Năm đó vì cướp lấy quyền lực, các phe phái đấu nhau, ngoại trừ phụ thân ta và Tam vương gia còn ở lại, những Vương Gia khác hiện tại cũng không có ở đây, trận chiến năm đó không phải ra đi, thì cũng bệnh chết." Nói đến đoạn thời gian này, trong lòng Nguyệt Vô Phong thật sự có chút sầu não, "Lúc đầu, cha ta vì không cuốn vào giữa các phe phái, nên muốn rời khỏi. Hoàng thượng liền ban cho họ ‘Nguyệt’ này."
"Thì ra ngươi là hoàng thân quốc thích."
"Chuyện lần đó, Mặc Thiếu Dư làm đối với ta, ta thật sự không có cảm giác gì, có lẽ do ta quá nhỏ, có lẽ khi đó thật sự có cảm tình đối với hắn, không cho loại thân cận này có gì sai trái."
"À?" Hoa Nhiễm mở to mắt, trong mắt đều là ghen tức.
"Sau chuyện kia, ta không chơi với hắn, thậm chí không nói chuyện với hắn, ngay cả hắn đưa cái gì cũng vứt lại" Nguyệt Vô Phong thở dài một hơi, "Ta theo cha ta đi Giang Nam, cha ta dựa vào quan hệ buôn bán, chúng ta cũng quên mất thân phận của mình"
Hoa Nhiễm ôm mặt của hắn hỏi, "Tướng công, ngươi. . . . . . Ngươi thích nam nhân?"
"Ngươi nói ta cưới người nào?"
"Bịt tay trộm chuông?" Trong mắt Hoa Nhiễm có lệ.
Một dấu đỏ xuất hiện trên cái trán Hoa Nhiễm, Nguyệt Vô Phong cũng nhịn không được, hướng nàng hét lớn một tiếng, "Ngươi nói nhảm nữa, ta đem ngươi treo ngược lên"
"Ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm nức nở, ôm Nguyệt Vô Phong chặt hơn, "Ngươi là của ta."
"Mặc dù nói, đến gần quyền lực, đứa bé mau chóng trưởng thành, nhưng ngươi biết không, khi đó ta vẫn rất trẻ con, một đứa bé mười tuổi đến Giang Nam liền buông thả rồi, ngày ngày quấn Lỗ bá, còn có một chút nhìn người hiền lành muốn ức hiếp. Đối mặt những người khác càng thêm kiêu ngạo, tính khí rất cổ quái. Đối với đứa bé cùng lứa tuổi, không quá chào đón, cho dù là con trai hay con gái, cảm giác bọn họ đối với ta sẽ có ý nghĩ khác." Nguyệt Vô Phong để mặc cho có Hoa Nhiễm ôm, chăm chú nhìn nàng, "Nếu không phải ngươi xuống tay với ta, ta cũng không biết ta còn phải đợi bao lâu."
"Phốc. . . . . ." Hoa Nhiễm đột nhiên bật cười, không khỏi có cảm giác rất vui vẻ.
"Chúng ta gặp nhau là một loại duyên phận, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút chúng ta quen biết rồi yêu nhau, thật sự giống như rất cẩu huyết, nhưng ta thừa nhận, ta thua, không phải thua bởi vì có trách nhiệm với ngươi, không phải thua bởi vì lúc đó ngươi hạ thuốc ta, ta thua bởi ngươi, trong tay ngươi, Hoa Nhiễm." Hắn thân mật gọi nàng, nhìn ánh mắt to tròn của nàng dâng lên sương mù mông lung, cứ như vậy thẳng tắp hôn lên.
Hoa Nhiễm cúi đầu rên rỉ lên một tiếng, cả người cũng mềm nhũn trên người của hắn, hai tay của nàng nắm chặt hơn, "Nguyệt Vô Phong, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, cả đời này, kiếp sau, ta muốn ngươi phải xác định, ngươi không đi được".
Dùng sức hôn, dùng sức đến sắp hít thở không thông, rốt cuộc Nguyệt Vô Phong buông Hoa Nhiễm ra, hắn thân mật thổi mạnh cái mũi của nàng, "Đứa ngốc, ngươi không tin tưởng nam nhân của ngươi sao?"
"Ta tin a, nhớ kỹ, không cho treo ta ngược lên đánh nha. Hỏi một câu nữa, ngươi đã từng thật thích nam nhân sao?"
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong nhăn lại, lông mày nhướng lên, vươn tay ra xuống tay không lưu tình, nhéo ở phần eo của nàng, in lại mấy dấu tay, "Thật là không ngoan gì hết, hiện tại nhất định phải đem ngươi treo ngược lên đánh, nhưng mà chúng ta làm chuyện này trước." Bàn tay hắn dò vào trong cái yếm của nàng, nắm hai con thỏ trước ngực nàng, "Ngày mai ăn một ít thứ để bồi bổ nơi này, cảm xúc sẽ tốt hơn nha. Đúng rồi, nơi này không có nam nhân, cho nên nếu ta thích nam nhân liền bị thua thiệt."
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, lại đặc biệt là trẻ tuổi nhiệt huyết, dễ dàng động tình, khó khăn tắt lửa. Hoa Nhiễm bị Nguyệt Vô Phong chạm vào, cũng đã sớm thở gấp liên tiếp. Vốn tưởng rằng Nguyệt Vô Phong sẽ đối đãi nàng như tối hôm qua, nhưng Nguyệt Vô Phong thật sự đem lấy hai tay của nàng buộc lại, ném tới trên giường, quần áo tả tơi không chịu nổi.
Hoa Nhiễm khó nhịn lửa dục, lắp bắp nói, "Nguyệt Vô Phong, ngươi, ngươi sẽ không thật muốn đánh ta chứ?"
"Ngươi cứ nói đi?" Nguyệt Vô Phong cười tà một tiếng, từ góc độ của Hoa Nhiễm nhìn sang, giờ phút này Nguyệt Vô Phong thật là vô cùng rối tinh rối mù, đường cong chiếc cằm xinh đẹp, nở nụ cười phong tình vạn chủng như vậy, không được, đã phun máu mũi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...