Tiêu Hồn Hoa Dạ Nguyệt
Hoa Nhiễm sững sờ đứng trước cái giường lớn màu xanh lá cây, nhìn cảnh tượng này làm tâm thần người ta nhộn nhạo, mặc dù cảnh tượng như vậy trên giấy xem qua không ít (xuân cung đồ), nhưng cảnh tượng chân thật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nàng không khỏi đỏ mặt, nhưng không có nơi khác để đi.
Mới vừa rồi quan ếch muốn Hoa Nhiễm thổi tiêu cho hắn, nói là chỉ cần thổi xong, hắn sẽ thả bọn họ rời đi.
Hoa Nhiễm chỉ buồn bực nói, "Ta không thổi tiêu".
"Vậy ta tìm một nữ nhân làm mẫu cho ngươi xem". Hắn cười gian, tay chỉ một nữ nhân.
Ngay sau đó quan ếch nằm lên giường, cởi tất cả y phục trên người ra, nằm rất thẳng trên giường, cô gái kia tiến lên cầm cái của hắn, đưa cái lưỡi thơm từ trên liếm xuống, nước miếng thấm ướt toàn bộ, trong phòng nghe được âm thanh của nàng vừa liếm vừa mút, trên mặt của nàng vô cùng thỏa mãn. . . . . .
"Người ngọc nơi nào dạy thổi tiêu. . . . . ." Những lời này không tự chủ từ trong miệng Hoa Nhiễm lẩm bẩm thoát ra ngoài, thì ra thổi tiêu là chuyện làm bẩn thỉu như vậy. Nàng ngồi ở trong góc, nghe quan ếch rên rỉ nho nhỏ, hơi thở nặng nề, nhất thời cảm thấy buồn bực, nóng nảy.
"Học xong chưa? Học xong, ngươi nên đến rồi. . . . . ." Giọng nói lười biếng xen lẫn rên rỉ vang lên.
"Ta không cần!" Hoa Nhiễm lấy tay che mắt, loại vật này mới không thể nhìn, nhìn một hồi đau mắt hột.
"Mới vừa rồi không phải đã nhìn rồi, tại sao vậy đến bây giờ mới che mắt? Hả?" Đặc biệt tiếng cuối kéo dài.
"Ngươi là con ếch bỉ ổi, muốn chiếm tiện nghi của bản cô nương, không muốn sống sao? Ta cho ngươi biết, ngươi dám dùng sức mạnh, về sau, ta mỗi ngày lột da ếch, dùng lửa nướng ăn".
"Ngươi đã không tự nguyện, ta sẽ dùng sức mạnh . . . . . ." Quan ếch đưa tay ra phía trước một chút, Hoa Nhiễm cảm giác thân thể mình bị trói buộc, không tự chủ được đi về phía trước.
"Quan ếch, nếu ngươi dám động đến nàng, ta sẽ phá vỡ vương quốc của ngươi!" Một tiếng nói lạnh lùng và bén nhọn vang lên trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...