Tiểu Hỗn Đản vs Đại Tổng Tài
“Nặc..” Thiệu Đường vỗ vỗ kính xe nhưng người trong lại khoá cửa. Đành phải đứng năn nỉ kêu nàng mở
Ngôn Nặc trừng mắt nhìn Thiệu Đường, gạt ta nói ngươi cùng bạn ăn cơm sao thì ra là cùng tình nhân cũ ăn cơm. Nếu không phải mình lái xe đi ngang qua nơi này chính mình vẫn là bị gạt a
“Nặc a…..”
“Đường? Sao vậy? Chưa ăn cơm xong mà?” Thiệu Duyệt đi ra thấy Thiệu Đường vẫn còn đứng năn nỉ người kia trong lòng có chút mất mát.
“Không có gì”
Lúc này cửa xe bỗng nhiên mở ra “Vào đi, còn đứng ngây người làm gì” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Duyệt đi ra bất mãn mở cửa cho Thiệu Đường
“Duyệt bọn ta đi trước nga! Nếu có việc cần ta giúp gọi cho ta” Thiệu Đường không ý thức được người bên cạnh mặt hoàn toàn lãnh khốc
“Ân, nhưng ta thấy trước mắt ngươi làm sao dỗ nàng kia đi” Thiệu Duyệt không muốn Thiệu Đường gặp phiền toái nhưng lại hành động ái muội hơn khi thì thầm bên tai Thiệu Đường
‘Hừ” Ngôn Nặc khởi động xe. Thiệu Duyệt thầm nghĩ “Thật điêu ngoa”
“Nặc….”
“Hừ”
“Ngươi đừng vậy được không?”
“Đừng trách ta, ngươi nói hẹn bạn ăn cơm thì ra là gặp tình nhân cũ, đúng là tình cũ không rũ cũng tới” Ngôn Nặc tức giận nói
“Cái gì tình nhân, ngươi thì biết cái gì! Chúng ta đã lâu không gặp nên chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi a” Thiệu Đường bất mãn nói
“Nói chuyện phiếm sao? Như vậy cần gì gạt ta? Bạn àh? Thân lắm sao”
“Nào có thân thiết? Nàng từ nước ngoài trở về cuộc sống chưa ổn định ta giúp nàng có gì sai?”
“Xuống xe ngay” Ngôn Nặc dừng xe lại
“Làm gì?”
“Xuống” Ngôn Nặc mặt lạnh
“Ngươi…….”
“Xuống ngay cho ta”
“Không nói lý lẽ” Thiệu Đường mở cửa xuống xe
“Ngươi được lắm…..” Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường thật sự rời đi liền sinh khí
“Thiệu Phong ngươi đang ở nơi nào?” Thiệu Đường cũng đang bốc hoả
“Chờ chút, ta đến ngay”
“Làm sao vậy? Lại rầu rĩ?” Thiệu Phong nhìn Thiệu Đường
“Không có gì? Đúng rồi có gì tiến triển không?” Thiệu Đường hỏi
“Cũng không tệ lắm. Gần đây hắn hình như tìm bạn gái”
“Bạn gái?” Thiệu Đường ngạc nhiên
“Đúng vậy?”
“Có điều tra người kia không?” Thiệu Đường tò mò hỏi
“Tất nhiên”
“Đưa ta xem” Thiệu Đường dường như tìm được thú vui mới
“Ngươi tự xem đi nga”
“Thực không ngờ, người như hắn cũng có thể tìm được một con thỏ thuần khiết như vậy” Thiệu Đường vuốt cằm
“Không phải chứ, Đường ngươi đừng làm mặt gian như vậy! Đừng nói ngươi đeo đuổi người kia để nàng bỏ Trương Ba. Nếu Ngôn Nặc biết Thiệu Đường không còn ngồi đây uống rượu được đâu” Thiệu Phong vẻ mặt không tin
“Ta cũng đâu có ngốc vậy! Phong a ta nhắm cho ngươi mà”
“Không phải chứ? Như thế nào là ta?” Thiệu Phong không tin vào tai mình
“Không phải ngươi chẳng lẽ là ta? Chúng ta bốn người chỉ có ngươi thích hợp thôi? Hiền thì có bạn gái, Văn thì khỏi nói, ta cũng có Nặc rồi! Chỉ có ngươi độc thân không lẽ là ta sao?” Thiệu Đường khinh bỉ nhìn Thiệu Phong
“Ách”
“Đúng rồi, từ từ mà chọc giận hắn nga! Như vậy chúng ta có thể hoàn thành xong phương án 1” Thiệu Đường tâm tình sáng sủa hơn tí
“Ngươi thật là?”
“Ai bảo hắn đắc tội với nữ nhân” Thiệu Đường rời đi
“Đắc tội nữ nhân sao?” Thiệu Phong bất ngờ
“Đúng vậy, nữ nhân! Ai cũng keo kiệt”
================
“Nên năn nỉ nàng như thế nào?” Thiệu Đường ngồi trên ghế cầu cứu vị thư kí
“Ta không biết, mà hình như lúc nãy có một nam nhân đi vào văn phòng của Ngôn Tổng nga” Vị thư kí hảo tâm nhắc nhở Thiệu Đường
“Cái gì? Sao ngươi không nói sớm?” Thiệu Đường chạy ngay tới văn phòng Ngôn Nặc
“ách….” Vị thư kí kia cũng chưa nói xong. Vị nam nhân kia chính là Ngôn Hằng
“Buông ra” Thiệu Đường vừa đi tới liền thấy một nam nhân đang ôm Ngôn Nặc liền sinh khí đi tới đẩy tên kia vào tường
“Ngươi………..” Ngôn Nặc hung hăng nhìn Thiệu Đường
“Ta có lòng tốt đến văn phòng ngươi giải thích, ngươi lại ở đây……” Thiệu Đường phẫn nộ nói
“Anh rể, vài năm không gặp không cần đối với ta như vậy chứ?” Thiệu Đường xoay người
“Ách???”
“Chào anh rể, càng ngày ngươi càng có tính chiếm hữu cao nga” Ngôn Hằng châm chọc
“Như thế nào là ngươi????’ Thiệu Đường xấu hổ
“Ngươi nghĩ chị ta tìm người khác sao?” Ngôn Hằng buồn cười nhìn Thiệu Đường
“Không phải, thực xin lỗi! Nặc, ngươi tha thứ cho ta đi” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc phẫn nộ ngượng ngùng nói
“Đường, chị a! Các ngươi hình như đang bận việc! Không quấy rầy hai người tâm sự” Ngôn Hằng thật sự cầu phúc cho Thiệu Đường
“Nặc…..”
“Sao? Ngươi nghi ta vụng trộm giống ngươi sao?” Ngôn Nặc phẫn nộ nói
“Ta không có…….với ta cũng đâu có tình nhân”Thiệu Đường uỷ khuất nói
“Hừ…”
“Vừa rồi là ta không đúng, không nên hoài nghi ngươi, nhưng thật sự ta đâu có ai ngoài ngươi, ngươi nghĩ lại đi ngay cả nữ nhân khác ta còn không có huống chi là vụng trộm”
“Vậy ngươi muốn bao tình nhân sao?” Ngôn Nặc tiếp tục nói
“Vì cái gì ngươi muốn ta tìm người khác? Chẳng lẽ ngươi hi vọng vậy sao? Sao ngươi không tin ta” Thiệu Đường rời đi! Vốn định đến giải thích, ai ngờ càng ngày càng rối
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...