Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc
Ngôn Nặc có vẻ không tin nhìn Vương Tuyết Nhu “Chị a, chị đừng giỡn vậy không vui đâu.”
“Chị đâu giỡn, hôm qua Văn say rượu lỡ lời nói cho chị, chị mới biết được!” Vương Tuyết Nhu hoàn toàn không nhìn biểu tình của Ngôn Nặc chỉ chậm rãi uống cà phê, lúc mình biết chuyện so với cô cũng kinh ngạc như vậy.
“Cô ta thích em ở điểm nào?” Ngôn Nặc nhìn Vương Tuyết Nhu.
“Chị làm sao biết, bất quá cô ấy cũng tốt! So với Trương Ba tốt hơn rất nhiều, chỉ có điểm duy nhất cô ấy là nữ. Nhưng xã hội hiện tại đối với những chuyện như vậy cũng không quá khó." Tuyết Nhu an ủi nói.
“Nhưng em đã có bạn trai rồi.” Ngôn Nặc nói.
“Cô ấy biết mà! Với lại cô ấy giờ chỉ là thầm mến em chứ có làm gì đâu mà em khẩn trương vậy.” Vương Tuyết Nhu sớm nghi Thiệu Đường là đồng tính, không nghĩ tới là thật.
“Hiện tại là mộtcô gái thầm mến em, tuy em với cô ấy cũng có chút hảo cảm nhưng chuyện này rất hoang đường.” Ngôn Nặc nhỏ giọng.
“Cũng không hẳn mà em từng đi du học. Sẽ không bảo thủ như vậy a."
“Đương nhiên không phải, chỉ là có chút hơi kỳ quái thôi." Ngôn Nặc mất tự nhiên nói.
“Có gì đâu! Ai kêu tiểu thư em xinh đẹp như vậy."
“Em rất đẹp sao? Đáng tiếc cũng không xinh bằng chị a. Thiệu Văn trong mắt cũng có mình chị, mỗi lần thấy chị hắn không để người khác vào trong mắt."
“Hắn chỉ được như vây thôi.” Tuyết Nhu che miệng cười.
“Thôi đi, nhưng em cũng mong được như chị." Ngôn Nặc ghen tị nói.
“Kỳ thật Thiệu Đường có thể mang lại hạnh phúc cho em nha.” Tuyết Nhu thử nói. Chính mình không quen nhìn thấy Trương Ba cùng Ngôn Nặc, hai người cũng không hẳn là quá yêu nhau.
“Chị thân yêu phải biết rằng em đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai em cũng có lòng mà, nhưng tại em không cho hắn động chạm em nên hắn đi tìm phụ nữ khác! Mà thân là chị không lẽ chị lại khuyên em cùng bạn trai chia tay." Ngôn Nặc nhấp một ngụm cà phê che dấu sự bất mãn.
“Được rồi! Nếu Trương Ba đối với em toàn tâm toàn ý chị sẽ không nói gì, nhưng vấn đề hắn không phải như thế, hơn nữa bây giờ chưa kết hôn hắn đã như vậy, sau khi kết hôn như thế nào đâu, lúc đó hắn được thân xác em rồi sẽ ra ngoài bao phụ nữ khác?” Vương Tuyết Nhu cũng bất mãn.
“Vậy Thiệu Văn có giống vậy không?” Ngôn Nặc thử hỏi.
“Ha ha hắn sẽ không đâu, quen nhau hai năm cho tới giờ chị không nói là không cho hắn tiếp xúc, nhưng hắn vẫn không có đòi hỏi chờ tới đêm tân hôn. Hơn nữa có lần chị cùng hắn uống say, nằm ở phòng khách sạn hắn cũng không vượt rào." Vương Tuyết Nhu ngọt ngào nói.
“Có thể là hắn đóng kịch?”
“Cũng không, sau khi kết hôn, hắn chỉ thấy chị thay quần áo mặt cũng đỏ lên rồi quay chỗ khác, em còn nghĩ hắn có thể đóng kịch trước mặt chị sao?”
“Được rồi chúng ta đừng nói chuyện của Văn, nói chuyện của em được không?” Tuyết Nhu phát hiện sao Ngôn Nặc lại lảng sang chuyện khác.
“Thôi dừng ở đây, em về công ty! Chị đi cùng không?” Ngôn Nặc nói.
“Không được, chị phải qua chỗ Văn một chút."
“Ân, được! Em về công ty trước, hai người từ từ mà tận hưởng.” Ngôn Nặc nói xong liền vội vàng rời đi.
=== ====== ====
“Ai nha…..” Ngôn Nặc thở dài không biết bao nhiêu lần, từ khi biết Thiệu Đường thích mình, bản thân cứ ngồi thở dài.
Vì cái gì mà cô ta thích mình? Mà sao lúc gặp chuyện ở công ty Nam Đế hoặc là lúc gặp chuyện gì liên quan tới cô ta mình đều nhớ tới cô ta? Chẳng lẽ mình cũng thích cô ta.
Nhưng hảo cảm chỉ là hảo cảm, sẽ không là thích cô ta đâu! Như thế nào có khả năng, mình cũng có bạn trai sao có thể đi thích người khác mà lại là một cô gái?
“Ai” sau một hồi suy nghĩ Ngôn Nặc tiếp tục thở dài.
“Em đến khi nào thế?” Ngôn Nặc nhảy dựng lên khi thấy có người đột ngột xuất hiện trước mặt.
“Em đến đây lâu rồi chẳng qua chị không phát hiện ra! Tại sao chị em hôm nay lại luôn thở dài, Trương Ba lại khi dễ chị?” Ngôn Hằng dùng sức vỗ cái bàn hỏi Ngôn Nặc.
“Chị chỉ đang suy nghĩ vài chuyện, chẳng lẽ em thấy chị em dễ bị Trương Ba ức hiếp sao? Cho tiền hắn cũng không dám.” Ngôn Nặc nhìn Ngôn Hằng.
“Không dám, tất nhiên hắn không dám rồi." Ngôn Hằng nhìn chị mình không nghĩ có người muốn chết mà ức hiếp chị ấy.
“Sao em lại hỏi vậy?"
“Tò mò mà thôi.” Ngôn Hằng ngửa đầu nhìn Ngôn Nặc.
“Tò mò? Em rãnh lắm sao? Làm thực tập sinh của công ty sao lại có mặt ở phòng tổng giám đốc" Ngôn Nặc nhìn em trai ham chơi của mình.
“Tổng giám đốc a, tôi đã làm xong bản thống kê kim ngạch của công ty nên tôi có thể được nghỉ rồi." Ngôn Hằng tự tin khoe chiến tích.
“Toàn bộ làm xong rồi! Em chỉ là thực tập mà làm được vậy không dễ nha." Ngôn Nặc uống nước tiếp tục nói “Nhưng em là người kế nghiệp, chỉ làm như vậy là đủ sao? Thưa tổng giám đốc tương lai."
“Biết chị không dễ dàng buông tha em, nhưng em cũng đâu dại gì đưa đầu cho chị nắm." Ngôn Hằng nhỏ giọng phản bác.
“Em nói cái gì? Chị nghe không rõ." Ngôn Nặc vỗ bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...