Editor:lonbia
Tính cách Tần Dung thất thường, là loại người mà không từ bất kì thủ đoạn
nào, Tần Xuyên đối với hắn có chút nhức đầu, quả nhiên, Tần Dung thấy
sắc mặt Tần Xuyên lạnh xuống, trong lòng có chút lo sợ, nhưng cũng không muốn mình ăn ba mươi đại bản một cách thua thiệt như vậy, hắn nghĩ cũng không ra, chỉ là một Tần Vô Tà không quan trọng, tại sao đại ca luôn che chở cho hắn? Nếu không phải phụ hoàng do dự không quyết đoán,
tiểu súc sinh kia đã sớm chết không có chỗ chôn, thật sự cho mình là
hoàng thất chính thống sao? Ngay cả Tĩnh vương năm đó oai phong một cõi
hôm nay không phải cũng chỉ còn lại một đống xương trắng, một đứa trẻ
như nàng thì coi là thứ gì? Hắn càng hận hơn chính là, phụ hoàng không
quyết đoán coi như xong, nhưng ngay cả thái tử cũng như vậy, đừng nói
hôm nay hắn chưa lấy tánh mạng Tần Vô Tà, nếu hắn lỡ tay giết chết nàng
thì bị được coi là cái gì?
Tần Xuyên biết trong lòng Tần Dung
không phục, cũng không nhiều lời với hắn, phất tay để cho hắn đi về
dưỡng thương, Tần Dung làm sao chịu bị đánh một cách vô ích như vậy, sắc mặt không vui nói: “Đại ca, cục tức này hôm nay ta không thể nuốt
xuống!”
Tần Xuyên khẽ cau mày: “Lão Ngũ.”
”Muốn lật đổ Tuyên vương, ra tay từ hắn là thích hợp nhất.”
Tần Xuyên không giận mà cười, lần nữa ngồi xuống, cũng không đuổi hắn đi
nữa, cười như không cười hỏi hắn: “Ngươi dự định ra tay với tiểu hoàng
thúc như thế nào?”
”Hắn thì làm sao là tiểu hoàng thúc?” Tần Dung xuy một tiếng, vẻ mặt âm trầm: “Chỉ cần để cho phụ hoàng biết Tuyên
vương dã tâm bừng bừng mơ ước vương quyền, phụ hoàng làm sao lại dễ dàng tha cho hắn lần nữa?”
”Nga?” Tần Xuyên giống như đang nghe được
một câu chuyện cười, trên mặt hắn vẫn là nét dịu dàng nho nhã, mỉm cười
hỏi: “Ngươi có chứng cớ?”
”Không có....” Tần Dung ngẩn người,
chợt nổi giận đùng đùng đứng lên: “Kia cần gì có chứng cớ! Tên khốn Tần
Vô Tà kia không phải là chứng cớ sao? Hắn suốt ngày giả điên giả dại, nhất định là do Tuyên vương chỉ điểm, phương Bắc làm phản, nói
không chừng là chính bọn họ một tay làm ra, Phụ hoàng còn cho hắn đi dẹp loạn? Đây không phải chính là để cho trộm tự đi bắt trộm hay sao?''
”Lão Ngũ....” Tần Xuyên lắc đầu thở dài một cái: “Ngươi cho là phụ hoàng không biết hay sao?”
”Đại ca?” Tần Dung sắc mặt âm trầm, bị Tần Xuyên nói một câu làm cho sửng sốt: “Lời này của đại ca là có ý gì?”
Tần Xuyên nhếch môi, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, đứng chắp tay, mắt
phượng nheo lại, nhìn về phía cây xanh um tùm bị gió thổi làm lay động:“Ngươi nghĩ phụ hoàng thật sự cưng chiều cô gia?” (cô gia là để chỉ Tần
Xuyên)
Hắn ngay cả từ “Cô gia” cũng dùng đến, có thể thấy được
giờ phút này hắn đang dùng thân phận thái tử mà cùng Tần Xuyên nói
chuyện, mà không phải là người “Đại ca” hắn thường ngày nói chuyện hay
gọi.
Sắc mặt Tần Dung khẽ run, nặng nề nói: “Phụ hoàng không
thiên vị đại ca, chẳng lẽ lại thiên vị Tam ca.....Nhưng đại ca là thái
tử danh chính ngôn thuận, sau khi phụ hoàng trăm tuổi, đại ca chính là
vua của một nước, tự nhiên phụ hoàng phải nâng đỡ đại ca. Nhưng Tam ca
dã tâm bừng bừng, mơ ước vương quyền, là đại nghịch bất đạo, nói không
chừng hắn cùng Tĩnh vương phủ đã sớm cấu kết với nhau, lời đồ hoàng thất chính thống kia chính là đúng ý hắn rồi, phụ hoàng làm sao sẽ tha thứ
cho hắn một cách dễ dàng như vậy?”
Nụ cười trên môi Tần Xuyên
càng sâu hơn, khuôn mặt trở nên càng tuấn tú, nháy mắt có chút xảo trá:“Lão ngũ, người của Tuyên vương không những không thể động, mà ngay cả
Tuyên vương, ngươi cũng đừng vọng tưởng có thể đối phó được hắn.”
”Tại sao!” Tần Dung khinh thường: “Là đại ca quá thận trọng mà thôi, chúng
ta không đối phó bọn họ, chẳng lẽ đợi sao này đợi bọn họ đi đối phó
chúng ta sao? Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đại ca ngươi quá nhân
từ rồi.”
Hắn nhân từ?
Tần Xuyên nhướng mày, dở khóc dở
cười lắc đầu một cái: “Người phụ hoàng xem trọng, không phải cô, cũng
không phải Tuyên vương, mà chính là bản thân hắn. Cô cùng Tuyên vương,
gần như là một cây đao cùng một khối đá mài đao, phụ hoàng không hy vọng đao quá cùng, cũng không hi vọng đao quá sắc bén, làm cho hai ta đều
kiềm chế được lẫn nhau mới là kết cục tốt nhất.”
Nếu nói là coi
trọng.........Kiến đế có lẽ đã từng coi trọng một người, chỉ là người
nọ đã chết, hôm nay trong mắt Kiến đế, bất kỳ đứa con trai nào cũng
không bằng so với đứa con trai đã chết đó, thay vì tín nhiệm bất cứ kẻ
nào, hắn chỉ tin tưởng vương quyền nắm trong tay của chính mình. Tần Yến Quy mười bốn tuổi phong vương, cho dù hắn có dã tâm, cũng là do một tay Kiến đế dung túng mà ra, quả thật Kiến đế đối với Tuyên vương
rất kiêng kỵ, nhưng không có hắn, Kiến đế làm sao có thể yên tâm với
thái tử đây?
Mấy năm nay thế lực thái tử ngày càng lớn, Tần Yến
Quy đối với chính sự cũng mặc kệ, sự thăng bằng bị đánh vỡ, Kiến đế tự
nhiên sẽ tìm cơ hội khôi phục lại sự cân bằng này.
Mặc dù Tần Dung kích động hiếu chiến, nhưng cũng săn nấu đi chó săn, đạo lí này hắn hiểu.
”Lão ngũ, ngươi quá nóng nảy, nóng nảy như vậy rất dễ dàng bị tiểu tử kia
gài bẫy.” Tần Xuyên cười, lười biếng nhếch môi, từ xưa quân vương, người nào không biết cách ẩn nhẫn? Có thể nhẫn nại, mới có thể đi đến cuối
cùng, về phần tên tiểu quỷ Vô Tà kia...........mắt Tần Xuyên híp lại, ý vị thâm trường, hắn không cho phép Tần Dung động đến nàng, đích thật là có chút tâm tư......
Tần Dung bị Tần Xuyên một phen khiển trách, mặt đỏ đến mang tai vừa tức giận vừa xấu hổ, thật lâu, mới hướng đến
Tần Xuyên nhận lỗi: “Đại ca, là ta sai rồi, thần đệ cam tâm chịu phạt.”
”Thôi, ngươi cũng đã bị đánh, thương thế không phải nhẹ, đi xuống đi, sai nha
hoàn bôi thuốc cho ngươi.” Tần Xuyên lười biếng quét mắt nhìn
hắn một cái, từ đầu đến cuối cũng chưa từng lộ vẻ mặt nghiêm nghị, không đánh hắn một trận, thì làm sao sửa được tính tình ương ngạnh quen thói
của hắn được.
”Đại ca, hoàng tẩu nàng.....” Tần Dung suy nghĩ một chút, không nhịn được mới mở miệng.
”Nha đầu Vân Nhiễm kia.....” Tần Xuyên bật cười: “Lão ngũ,tính tình hoàng
tẩu ngươi thẳng thắng, cứ thuận theo tâm ý của nàng, không được không
nghe lời nha đầu kia.”
Tần Xuyên sao có thể không biết nha đầu
Vân Nhiễm kia xưa nay vô cùng thân thiết với Vô Tà, tất nhiên hôm nay
cũng là vì Vô Tà mà cho Tần Dung nhìn sắc mặt của mình, Tần Dung người này, ác độc bất thường có thừa, trầm ổn mưu lược chưa đủ, người
bên cạnh khó có thể làm cho hắn tâm phục khẩu phục, nhưng Vân Nhiễm là
thái tử phi, Tần Dung không thể không nể mặt mình, khó tránh phải nhường nhịn Vân Nhiễm ba phần, nhưng chỉ sợ cũng không cam lòng.
Nếu
Tần Xuyên cũng nói như vậy, Tần Dung cũng tự nhiên không nói gì thêm
nữa, Tần Xuyên muốn hắn đi bôi thuốc, Tần Dung nhất thời lưỡng lự, ấp a
ấp úng, muốn nói lại thôi.
Tần Xuyên quét mắt nhìn hắn một cái: “Còn có việc gì?”
”Không có, không có chuyện gì?” Tần Dung liền vội vàng lắc đầu, hướng hắn cáo lui.
Cũng may lần này, thương thế của Vô Tà không nặng lắm, chỉ là bị thương
ngoài da, chuyện này mới không làm lớn lên, Tần Dung kia cũng bị phạt ba mươi đại bản, hai người cơ hồ cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, ai
cũng không thể so với ai là thua thiệt nhiều hơn.
Cuộc thi săn
thú mặc dù hai người trên đường xảy ra chút chuyện, trước thời gian kết
thúc, nhưng việc ban thưởng vẫn diễn ra, vài vị thanh niên tài tuấn, bởi vì thân thủ linh hoạt, được Kiến đế khen ngợi ban cho không ít phần
thưởng. Bởi vì Vô Tà vừa mới bị thương, vẻ mặt ấm ức ngồi tại chỗ, không có sức lực mà dựa lên người Dung Hề, nhìn qua giống như bị thương rất
nặng đi, Tần Dung thấy thế khinh thường một trận, hắn bị ba mươi đại
bản, cũng không làm ra vẻ giống như nàng đi!
Tần Dung cùng Vô Tà
nhìn nhau liền chán ghét, dứt khoát không ai nhìn ai, vẻ mặt căng ra,
giống như là kẻ thù truyền kiếp của nhau, Tần Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu
một cái, kêu một tiếng: “Lão Ngũ”, lúc này sắc mặt Tần Dung mới
hoàn hoãn một chút, ngồi ngay ngắn, không tình nguyện hướng Vô Tà hành
lễ: “Nghe nói tiểu hoàng thúc không có gì đáng ngại, lúc trước Tần Dung
nhất thời không phân biệt nặng nhẹ làm tiểu hoàng thúc bị thương, mong
rằng hoàng thúc kẻ lớn không chấp kẻ nhỏ, không cần để ở trong lòng.”
Nguyên cả buổi tối, Hiên Viên Vân Nhiễm trừng mắt nhìn về phía Tần Dung, giống như người bị thương chính là bản thân mình, cho đến khi Tần Dung hạ
thấp mặt mũi hướng Vô Tà nhận lỗi, sắc mặt của nàng dễ nhìn trở lại:“Hừ, nói cũng như không, ngươi để cho ta đánh mấy roi đi, sau đó ta sẽ
hướng ngươi xin lỗi.”
”Vân Nhiễm.....” Tần Xuyên dở khóc dở cười
nắm tay bên người Hiên Viên Vân Nhiễm, khuyên nàng cũng đừng làm náo
loạn thêm nữa, tính tình của Tần Dung chịu cúi đầu đã là không dễ, cũng
đừng để ý mãi mà không tha được.
Tay của nàng chợt bị bàn tay ấm
áp của Tần Xuyên cầm lấy để ở trong lòng bàn tay, Hiên Viên Vân Nhiễm
cong khóe môi, đàng hoàng ngồi xuống, nói nhỏ: “Thái tử ca ca!”
”Vân Nhiễm, nàng là hoàng tẩu, như thế nào lại lừa gạt làm cho đệ đệ cùng
hoàng thúc đánh nhau?” Ngày thường mặt mũi Tần Xuyên tuấn nhã, dịu dàng
như ngọc, lời nói trách cứ từ trong miệng hắn nói ra, lại dịu dàng đi
không ít.
Hiên Viên Vân Nhiễm bất mãn hất hàm lên: “Thái tử ca ca nói rất đúng, Vân Nhiễm không cùng hắn ầm ĩ là được, nhưng ngày hôm đó
ngươi không thấy đâu, trên người Vô Tà chảy rất nhiều máu, nếu là ta,
nhất định là đau chết.”
Tần Xuyên thật hết cách đối với nha đầu
này, lại nhìn về phía Vô Tà kia đang cố làm ra dáng vẻ yếu ớt, nhợt nhạt kia, càng không khỏi lắc đầu: “Nàng ngược lại cùng tiểu hoàng thúc rất
thân thiết đi.”
”Đó là đương nhiên, ta với Vô Tà rất hợp nhau, thái tử ca ca huynh cũng không phải không biết.”
Tần Xuyên lại tiếp tục trấn an Hiên Viên Vân Nhiễm mấy câu, lúc này Hiên
Viên Vân Nhiễm mới ngoan ngoãn ngồi xuống, không cùng Tần Xuyên tiếp tục tranh cãi.
Mặc dù Vô Tà cố làm ra vẻ, nhưng cũng không thể làm
ra một cách quá mức, nếu Tần Dung cũng đã nhận sai, nàng tự nhiên phải ra dáng một trưởng bối: “Ta tự nhiên cũng không cùng ngươi
so đo, tránh cho giáo hoàng thúc làm khó.”
Thấy hai người nói như thế, vẻ mặt của Kiến đế hòa hoãn, gật đầu một cái: “Tà nhi rộng lượng
như vậy, trẫm rất vui mừng, trẫm cũng đã trách tội lão ngũ, hai người
các ngươi, một là hoàng đệ của trẫm, một là hoàng tử của trẫm, chỉ vì
một chuyện nhỏ mà đánh nhau, không sợ người khác cười chê.”
Hai
người bị Kiến đế khiển trách, dĩ nhi thôi không dám tranh cãi nữa, Kiến
đế nhìn, cũng không nói tiếp nữa, chỉ hỏi tiếp: “Nói đi, lần này các
ngươi vì cái gì mà lại đánh nhau?”
Không đợi Tần Dung trả lời,
bên kia mặt Vô Tà liền đỏ lên, tựa hồ có chút ngượng ngùng, lầu bầu nói: “Hoàng huynh, sỉ khả sát bất nhục, hắn muốn cướp người Vô Tà nhìn
trúng, dĩ nhiên Vô Tà nóng giận, liền cùng hắn đánh nhau.”
”Cướp
người?” Kiến đế cau mày, hai người bọn hắn cũng không phải là lần đầu
tiên vì cướp người mà đánh nhau, trước đó là nam sủng Vệ Địch, vậy lần
này là ai?
Tần Dung nghe được trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vô
Tà, nhất thời không biết trong hồ lô của tên tiểu tử kia bán thuốc gì,
Hiên Viên Vân Nhiễm đột nhiên tránh khỏi tay của Tần Xuyên nhảy ra
ngoài, chỉ vào mũi Tần Dung nói: “Không sai, nhi thần nghe phụ hoàng cố ý hứa cấp đại tiểu thư của tướng phủ cho tiểu hoàng thúc, nhi thần liền
nói tin tốt này cho tiểu hoàng thúc biết, lại nghe nói đại tiểu thư kia
là tiểu thư khuê các, là một đại mỹ nhân, đương nhiên tiểu hoàng thúc
rất vui mừng, ai ngờ ngũ đệ biết được, bất chợt muốn đánh nhau, không
nói một lời liền đánh nhau cùng tiểu hoàng thúc.”
”Nga?” Kiến đế
hình như có chút ngoài ý muốn, như có điều suy nghĩ mà nhìn khuôn mặt
đau khổ của Vô Tà cùng ánh mắt âm trầm của Tần Dung, im lặng sau đó tiếp tục hỏi Hiên Viên Vân Nhiễm: “Chuyện mà Thái tử phi nói là thật?”
Một lòng Hiên Viên Vân Nhiễm vì muốn thành toàn cho Vô Tà cùng cô gái mình
yêu mến, tự nhiên giúp nàng hết lòng, nói láo đến không chớp mắt: “Những câu kia của nhi thần là thật, đại tiểu thư của tướng phủ kia thật sự có thích ngũ đệ, hạ thần nơi này cũng biết, không nghĩ đến Ngũ đệ lần đầu
tiên vì một cô gái mà nổi giận cùng tiểu hoàng thúc, hai người bọn hắn
trai chưa vợ gái chưa chồng, nhưng lại đã có hôn ước, cũng khó trách ngũ đệ sẽ tức giận, trơ mắt nhìn người con gái mình yêu trở thành thê tử
của người khác, không tức giận mới là lạ, ngược lại nhi thần nhiều
chuyện, chỉ nghe chút tin đồn, lại nói huyên thuyên trước mặt tiểu hoàng thúc.”
Tần Dung không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Hiên Viên
Vân Nhiễm nói cả buổi mà thở cũng không gấp, nhất thời nổi giận đùng
đùng, hắn lúc nào thì cùng tiểu thư thừa tướng có quan hệ? Hắn khi nào
thì vì một nữ nhân mà cùng tiểu hổn đản Tần Vô Tà kia đánh nhau!
Qủa nhiên, Kiến đế nghe xong sắc mặt trầm xuống, nhăn mày lại, tỏa ra uy
nghiêm của một quân vương, Hiên Viên Vân Nhiễm là con gái phương bắc, luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, lại công khai nói ra những thứ
nhục mạ danh tiếng hoàng thất, nhưng nàng cũng chỉ vì Vô Tà mà lên
tiếng, làm cho người ta không biết trách móc như thế nào, Kiến đế chỉ
biết nhìn về phía Tần Dung: “Đồ hỗn tướng, việc này là như thế nào? “
Danh tiếng Tần Dung từ trước đến nay cũng không quá tốt, nghe nói không ích
cô nương dáng dấp xinh đẹp đã từng bị hắn làm nhục, cùng người chưa
thành thân quan hệ với nhau, chuyện này cũng không giống như hắn không
có làm, chẳng qua là chuyện này có liên quan đến phủ thừa tướng cùng uy
danh của hoàng thất, Kiến đế không khỏi giận tím mặt.
Tần Dung
trầm mặt, dùng ánh mắt nhìn về phía Tần Xuyên xin phép, chỉ thấy bờ môi
Tần Xuyên mỉm cười, nhưng lại có chút nghiền ngẫm, đây chính là chiêu do tiểu hồ ly Vô Tà nghĩ ra? Qủa nhiên Tần Dung bị tên tiểu hồ ly này gài
bẫy, chỉ sợ Tần Dung đột nhiên kích động mà đả thương hắn, cũng là nàng
cố ý dùng lời nói chọc giận Tần Dung, thậm chí ngay cả thái tử phi của
hắn cũng bị nàng lợi dụng, tên tiểu tử này, thật sự cũng có bản
lãnh......
Hôm nay thái tử phi cũng bị nàng kéo xuống nước, mà
thái tử là hắn đây, cũng không thể làm mất thể diện người nhà của mình
được, cũng chỉ có thể cười cười nhìn về phía Tần Dung, gật gật đầu.
Trong lòng Vô Tà cũng dỡ khóc dỡ cười, chưa từng nghĩ Hiên Viên Vân Nhiễm thế nhưng lại nói như vậy, làm mất đi danh tiếng của tiểu thư tướng phủ
kia.
Trước mắt mọi người, chính xác là Tần Dung nổi giận đùng
đùng hướng tới Vô Tà mà động thủ, có không ít người nhìn thấy sự việc,
hôm nay thái tử phi lại giải thích một phen, mọi người mới bừng tỉnh
ngộ, nguyên lai là không muốn cô gái mình yêu mến làm vợ người khác,
sinh tức giận ở trong lòng, nên mới ra tay.
Sắc mặt Tần Dung khó
coi, hôm nay thái tử phi kể lại chuyện này, rõ ràng đại ca hắn có ý muốn dung túng, mặc dù trong lòng Tần Dung không tình nguyện, cũng chỉ trầm
mặc, cắn răng nghiến lợi mà nói theo: “Xin phụ hoàng trách phạt, là nhi
thần không đúng, tức giận mà ra tay với tiểu hoàng thúc.”
Kiến đế trầm mặt: “Trẫm hỏi ngươi, chuyện ngươi cùng tiểu thư tướng phủ là thật sao?”
Tần Dung run lên, thoáng cái tức giận mà mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn như cũ cắn răng mà nói: “Đúng vậy, nhi thần cùng nàng tâm ý tương thông,
sớm tính tới chuyện tương lai, nhi thần vốn định hướng phụ hoàng xin ban hôn, không ngờ lại từ hoàng tẩu biết được, phụ hoàng lại cố ý gả nàng
cho tiểu hoàng thúc, nhi thần mới nhất thời nóng giận.”
Kiến đế
mặc dù tức giận, nhưng chuyện này đã làm thì phải làm đến cùng, ban đầu
dự định chỉ hôn cho tiểu thư tướng phủ cho Vô Tà, mọi chuyện cũng chẳng
giải quyết được gì, ngược lại, gả cho Tần Dung mọi chuyện xem như êm
xui.
Đợi đến khi Kiến đế đi rồi, bộ dạng vô lực vừa rồi của Vô Tà thu lại, chẳng qua sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nguyên nhân có lẽ do
chảy chút máu, Dung Hề đỡ Vô Tà đứng lên, nói: “Thể tử quả thật dự liệu
như thần.”
Vô Tà nhàn nhạt mở miệng: “Bản thế tử ngược lại nên cảm ơn Vân Nhiễm.”
Dung Hề im lặng, Hiên Viên Vân Nhiễm đã sớm theo Tần Xuyên cùng Tần
Dung ngồi xe trở về Đông cung, chỉ bảo cung nữ bên cạnh đến nói Vô Tà
tới tìm nàng, có lẽ vừa giúp Vô Tà làm một việc lớn, cá tính Hiên Viên
Vân Nhiễm đơn thuần như một đứa trẻ, tất nhiên hết sức hưng phấn, vội
vàng hướng Vô Tà tranh công.
Hiên Viên Vân Nhiễm vừa mới giúp Vô
Tà, Vô Tà tự nhiên cũng không thể từ chối ý tốt của nàng, liền theo cung nữ kia đi đến chỗ của Hiên Viên Vân Nhiễm.
...
Đông cung.
Trên đường trở về sắc mặt Tần Dung âm trầm, ngại vì có Tần Xuyên ở đây, cũng không thể hướng Hiên Viên Vân Nhiễm mà trút cơn giận, Hiên Viên Vân
Nhiễm cũng không có nửa phần ngượng ngùng, lôi kéo tay Tần Xuyên: “Thái
tử ca ca, hắn trừng muội.”
Tần Xuyên vỗ vỗ tay Hiên Viên Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, việc lần này nàng làm thật sự có chút quá đáng.”
”Nhưng....” Vân Nhiễm hé miệng, nhưng lời kia vẫn không thể thốt ra khỏi miệng
được, nàng phải thay Vô Tà giữ bí mật chuyện này, vạn nhất để thái tử ca ca biết được, nói không chừng sẽ hỏi người kia là ai, không tránh khỏi
sẽ phá hủy chuyện tốt của Vô Tà. Vô Tà thật sự rất thích cô gái kia,
thậm chí vì nàng mà thiếu chút nữa bị Tần Dung hành hạ đến trọng thương, nhất định là rất yêu quý nàng đi, Hiên Viên Vân Nhiễm mới không muốn vì chuyện đó mà Vô Tà oán giận nàng.
Tần Xuyên cũng không hỏi
nhiều, chỉ xoa đầu Hiên Viên Vân Nhiễm: “Thôi, nàng cũng đừng cùng lão
ngũ đối đầu nữa, đi đi, ta khuyên hắn một chút.”
Sau khi Hiên
Viên Vân Nhiễm đi rồi, Tần Xuyên mới chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt,
nghiêng đầu như có như không nhìn đến sắc mặt âm trầm của Tần Dung một
cái: “Ngươi đi theo ta.”
Sắc mặt Tần Dung đúng là không tốt cho
lắm, thấy mặt Tần Xuyên chợt trầm xuống, trong lòng không khỏi lo lắng,
không thể làm gì khác hơn là ném chuyện của Hiên Viên Vân Nhiễm ra sau
đầu, theo Tần Xuyên đến thư phòng.
Đến thư phòng, Tần Xuyên xoay
người lại, mắt phượng thoáng chốc trở nên nghiêm nghị: “Lão ngũ, ngươi
có phải hay không có chuyện gì gạt ta.”
Tần Dung vừa nghe xong,
sắc mặt nhất thời thay đổi, đứng ở đó, chột dạ cuối đầu cổ đỏ lên: “Đại
ca, ngươi sao có thể nói những lời này.”
Tần Xuyên cười như không cười, không giận mà uy, Tần dung biết chuyện này không thể giấu được,
có chút úp mở nói ra: “Đại ca, thật sự ta không nhịn được, có chút động
tay động chân, ta muốn Tam ca chết ở Bình thành, không trở về được nữa!
Nếu như lúc này Tuyên vương xảy ra vấn đề gì, phụ hoàng nhiều lắm cũng
chỉ trách phạt hắn làm việc bất lợi tự hại bản thân mình, không có trách tội ta. Coi như hắn có thể trở về được, cũng đã nếm không ít khổ sở đi! Nhưng đó là trước khi ta nghe đại ca khiển trách.....Buổi chiều hôm nay ta vốn là muốn nói với ngươi, mà ta thấy đại ca.......nhất thời không
dám nói ra.
Tần Xuyên có chút đau đầu, thở dài: “Lão ngũ, ngươi lại làm cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...