Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Editor: Trịnh Phương.

Nếu để có được ngôi vị hoàng đế này, bắt buộc phải dùng ngươi để trao đổi, vậy thì không cần, cũng được.....

Vô Tà ngẩn ngơ, lời nói chân thật như vậy làm người ta động lòng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy mơ hồ. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không thể tin được, lời như vậy, sẽ được nói ra từ miệng của một người như Tần Yến Quy.

Có lẽ là quá mức kinh ngạc, Vô Tà thế nhưng thật lâu cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt ngơ ngác lại mang theo nghi ngờ nhìn Tần Yến Quy, khiến sắc mặt Tần Yến Quy cũng chợt có chút phức tạp. Trầm mặc như vậy quá mức mập mờ, cũng làm người ta hoảng hốt. Đừng nói là Vô Tà, có lẽ ngay cả chính hắn cũng thấy kinh ngạc, tại sao từ trong miệng chính mình, lại có thể thốt ra lời nói như vậy?

Tần Yến Quy dừng một chút, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, có thể là muốn che giấu cảm xúc xa lạ đang xuất hiện tại đáy mắt chính mình. Một lát sau, khi mở mắt ra, thì trong mắt hắn đã trở nên tối tăm như mực, bình tĩnh tựa như vực sâu không nhìn thấy đáy, hắn nhỏ giọng nói, thật giống như cũng cảm thấy hoang đường (vô lí) lại khó tin: "Ngủ đi."

Giống như là muốn xác minh lời nói của Tần Yến Quy, cơn buồn ngù cùng mỏi mệt lại một lần nữa đánh tới như thủy triều, làm suy nghĩ trong đầu Vô Tà cũng từ từ ngưng lại, hỗn độn không rõ, thật giống như vô cùng muốn ngủ. Điều này làm cho Vô Tà có chút buồn bực, tựa vào người Tần Yến Quy, ngáp một cái, ngay cả khóe mắt cũng tràn ra nước mắt trong suốt, ong ong (ý chỉ âm thanh rất nhỏ) nho nhỏ nói thầm: "Hai ngày nay, ta giống như luôn lười biếng......"

Theo đạo lý, mặc dù Vô Tà bị thương, trong lúc dưỡng thương, khó tránh khỏi yếu ớt mệt mỏi, nhưng hai ngày nay, dưới sự chăm sóc tận tình của Tần Yến Quy, Vô Tà chỉ có cảm giác mình đã quá lười biếng. Rõ ràng là ngủ một ngày một đêm, nhưng giữa ban ngày tỉnh lại được một lúc, được Dung Hề cho uống thuốc rồi ăn chút cháo xong, rất nhanh đã mệt mỏi rồi muốn ngủ, ngay cả tối nay cũng vậy, vừa mới tỉnh lại không lâu, nói chuyện với Tần Yến Quy một lúc, không ngờ lại tiếp tục buồn ngủ. die_nd~anl+e=quy[don

Vô Tà cũng không biết thân thể của mình xảy ra vấn đề gì. Mặc gì vết thương trên người nàng nhìn có chút đáng sợ, nhưng cũng lành rất nhanh, cho dù nàng mệt mỏi, nhưng mỗi lần ngủ, cũng đều có thể ngủ một cách an ổn, gần như là cả đêm vô mộng (không mộng mị). Nàng cũng cảm nhận được rất rõ ràng rằng bên trong thân thể của mình đang từ từ hồi phục lại như cũ, nhưng tật xấu thích ngủ này, vậy mà càng ngày càng nghiêm trọng. Chẳng lẽ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi này, nàng lại bị Tần Yến Quy cùng Dung Hề nuông chiều thành hư?

"Mệt mỏi, vậy thì an tâm ngủ đi, ngủ một giấc, ngày mai sẽ cảm thấy khỏe hơn chút......" Giọng nói của Tần Yến Quy, êm tai dễ nghe, tựa như hoa anh túc (*) biết mê hoặc lòng người, lọt vào trong lỗ tai của Vô Tà, khảm vào trong lòng nàng. Bởi vì là Tần Yến Quy, thần kinh Vô Tà trở nên thả lỏng hơn so với bất cứ lúc nào, giờ phút này cũng không nhịn được mà hoảng hoảng hốt hốt, đôi mắt nửa khép nửa mở, khéo léo gật đầu một cái, liền vùi vào người Tần Yến Quy, chậm rãi hoàn toàn nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt trẻ trung tinh sảo như bạch ngọc ngày thường là một mảnh an bình cùng yên tâm, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt......


(*) Anh túc hay còn gọi là a phiến, thẩu, trẩu (người Tày gọi là cây nàng tiên), là loài thực vật có tên khoa học là Papaver somniferum L., thuộc họ Anh túc (Papaveraceae). Được xem là cây dược liệu quý. Trong y học dùng cho giảm đau tốt nhất trong các loại dược liệu cả Đông lẫn Tây y. Chiết suất của cây này làm gây nghiện nặng. Ngành y học khuyến cáo không nên dùng trong các trường hợp thông thường, phải có sự chỉ định chi tiết và giám sát trực tiếp của bác sĩ. Việc lạm dụng quá mức có thể gây nghiện. Chính phủ Việt Nam đã cấm trồng cây này, lập một đơn vị phòng chống ma túy kiểm soát; thuốc phiện và các chất được tinh chiết từ nó, và các chất gây nghiện khác như cần sa… (Nguồn: Wikipedia)

Lư hương trên chiếc lò trong phòng vẫn nhẹ nhàng phun ra một làn sương mỏng màu trắng, phiếm mùi thương nhàn nhạt dễ ngửi, cây nến trên giá cắm đã cháy sạch, lộ ra ngòi châm thật dài, vầng sáng màu đỏ cam của quýt dát lên bức tường khiến phòng được nhuộm lên sắc màu ấm áp làm người ta an long. Vầng sáng này lẳng lặng bao phủ trên người của Tần Yến Quy cùng Vô Tà, cảnh tượng này giống như tranh vẽ, cực kỳ ấm áp, động lòng người.

Tần Yến Quy vẫn không nhúc nhích, như cũ duy trì tư thế yên tĩnh ngồi ở một bên giường, mặc cho Vô Tà vùi trên người hắn giống như một con mèo nhỏ không xương, vẻ mặt nhu thuận. Hắn chưa từng nghĩ tới, một đứa bé cố chấp, bén nhọn như vậy, sau khi ngủ, lại có bộ dạng nhu thuận tới như vậy. Màu da của nàng trắng nõn, bởi vì sự ấm áp trong phòng, sắc mặt của nàng cũng thoáng hiện ra một tia đỏ thắm.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi hô hấp của đứa bé xiêu vẹo vùi trên người hắn dần dần chậm lại, trở nên an ổn và có quy luật hơn, Tần Yến Quy liền biết, nàng đã thật sự ngủ, ngủ rất an ổn. Chân may vẫn luôn nhíu chặt, không biết có phải là bởi vì tâm tình của nàng vào giờ khắc này không tệ hay không, mà cũng được thả lỏng. Hôm nay nàng chưa từng buộc tóc, cũng không cải trang thành nam tử, cả đầu tóc đen đều xõa ra, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhỏ của nàng. Lúc này, mi gian (vị trí giữa hai đầu lông mày) không hề nhíu chặt nữa, ngay cả bộ dáng cũng trở nên nhu hòa, hô hấp của nàng nhàn nhạt, ngay cả khi ngủ thiếp đi, tiếng hít thở cũng vô cùng nhẹ nhàng. Nàng xõa tóc, giống như muốn quấn lấy áo bào của hắn.

Trái tim của Tần Yến Quy chợt có một trận đập mạnh và loạn nhịp. Giờ phút này, đứa bé vẫn còn nhỏ tuổi dựa vào trên người mình lại toát ra sự quyến rũ, khiến hắn không thể xem nàng là một đứa bé, hay là một thiếu niên.

Thật lâu sau, Tần Yến Quy mới khẽ thở dài, trong bóng đêm, tròng mắt hắn trở nên nhu hòa, nhìn gương mặt điềm tĩnh chìm trong giấc ngủ của nàng, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu của nàng.

Có lẽ là do tâm tình không tệ, tối nay Vô Tà lại cảm thấy có phần nhẹ nhõm cùng lười biếng hiếm có. Mặc dù ở bên người nàng, rõ ràng là Tần Yến Quy mà nàng đã kiêng kỵ cảnh giác từ nhỏ, nhưng nàng lại giống như căn bản không có chút phòng bị nào, nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng chưa từng biến mất, làm người nhìn, cho dù trái tim có băng giá tới đâu, cũng đều không khỏi trở nên mềm mại theo.

Thế gian này, từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể làm cho Tần Yến Quy nếm thử cảm giác gọi là hoảng hốt luống cuống, nhưng đứa nhỏ Vô Tà này lại thành công khiến hắn trở nên không giống hắn, thậm chí khiến hắn nói ra lời nói làm ngay cả chính hắn cũng thấy kinh ngạc không thôi, khiến hắn mê man. Mọi người luôn cho rằng Tuyên vương anh minh thần võ, tâm địa sắt đá, nhưng thật ra thì chỉ có chính hắn biết, giờ phút này hắn có bao nhiêu mờ mịt. d:đ’l^e%qđ

Nếu có thể khiến đứa bé cố chấp này có thể vĩnh viễn giống như hôm nay, an tâm lại yên tĩnh như vậy, khiến nụ cười trên khóe miệng không bao giờ phai nhạt, vĩnh viễn dừng lại, như vậy, hắn luôn nhận thua với nàng, thì có sao...... Suy nghĩ này, làm chính hắn cũng sợ hết hồn, Tần Yến Quy không khỏi chậm rãi nâng khóe miệng lên, chính là nụ cười mà Vô Tà không thể quen thuộc hơn, mang theo một chút ý cười nhạo. Đáng tiếc, làm một Tần Yến Quy mà không ai có thể sánh kịp, trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn đã quá quen với máu tanh cùng chém giết, thấy nhiều việc vô tình cùng tàn khốc, hoàn toàn trở thành một động vật máu lạnh. Nếu đã như vậy, hắn sao có gánh nổi tình cảm nóng bỏng, sâu sắc của đứa nhỏ này?


Tần Yến Quy chợt giơ tay lên, khẽ đứng dậy, nhẹ nhàng thả Vô Tà đã sớm ngủ lên giường, chỉnh lại góc chăn cho nàng, hắn lại đứng trước giường của nàng rất lâu. Bởi vì ngược sáng, không ai thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của hắn. Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc giật giật thân thể, thu lại ánh mắt đặt trên người Vô Tà, sau đó lặng lẽ xoay người......

"Ngươi phải đi rồi sao......"

Bước chân của Tần Yến Quy dừng một chút, nhưng trong phòng, rất nhanh đã lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, thì ra là chỉ là nàng một tiếng nói mớ (lời nói trong lúc mơ) của nàng mà thôi. Tần Yến Quy không khỏi bật cười, cuối cùng vẫn cất bước ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng, Dung Hề đang đứng ở ngoài cửa, Tần Yến Quy cũng không rời đi ngay, ánh mắt của hắn đã sớm khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, trong vắt cùng lạnh nhạt của thường ngày, đôi con ngươi sâu như biển nhàn nhạt rơi lên người Dung Hề. Giờ khắc này, ánh trăng sáng trong veo mà lành lạnh, thật giống như khí chất lạnh lùng, cao ngạo của nam tử này, trong nháy mắt trở nên càng trở nên lạnh nhạt. Ánh mắt của hắn, rõ ràng yên lặng như vậy, nhưng khi rơi lên người, lại giống như đã đủ để khiến không khí bốn phía đóng băng theo.

Dung Hề chỉ cảm thấy hai vai trầm xuống, rõ ràng là một ánh mắt hư vô mờ mịt, nhưng giờ phút này, lại giống như hai ngọn núi lớn ép lên khiến người ta hít thở không thong. Mặc dù thường ngày trên mặt Tần Yến Quy vẫn mang theo nụ cười, cho dù nụ cười kia chưa bao giờ đạt tới đáy mắt nhưng cũng coi như là có. Ấy vậy, vào giờ phút này, trên mặt hắn, đừng nói là nụ cười, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, chỉ nhàn nhạt nhìn Dung Hề một cái, sau đó liền không hề nói gì, lại hờ hững thu hồi tầm mắt, ánh mắt lành lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, cất bước rời đi, chỉ còn lại tay áo tung bay, cùng ánh trăng tĩnh mịch lạnh lẽo.

Cho đến khi Tần Yến Quy đã đi khá xa, không khí bốn phía giống như mới lưu thong như bình thường, cảm giác bị áp bức trên đôi vai cũng từ từ biến mắt theo, Dung Hề rốt cuộc cảm thấy chính mình giống như đã có thể nhúc nhích, không khỏi cúi đầu xuống. Không hiểu sao, đối với Tần Yến Quy, nàng cảm thấy kính sợ, cũng có phần sợ hãi.

Dung Hề tỉnh táo lại, không khỏi dở khóc dở cười, có thể là tiểu vương gia nhà mình hỏi Tuyên vương về chuyện của Ôn trắc phi, Tần Yến Quy đương nhiên sẽ không lộ ra chút cảm xúc nào với Vô Tà. Tuyên vương Điện hạ chính là trực tiếp liền giận chó đánh mèo lên đầu nàng nha, có lẽ là trách nàng quá lắm mồm, nói quá nhiều trước mặt Vô Tà mà thôi......

Dung Hề có dự cảm, chính mình đã không thể ở lại đây được bao lâu nữa......

Chân trời rốt cuộc cũng dần hiện lên những tia sáng mỏng manh, trời sáng ngày càng muộn hơn, thời tiết cũng ngày càng rét lạnh, đã có vài nhành hoa mai đã bắt đầu ra nụ, Hàn mai (một loại hoa mai màu đỏ, nở trong thời tiết cực lạnh) chưa nở, đã tỏa ra mùi hương thơm ngát.


Cho dù như vậy, Vô Tà vẫn đợi đến buổi trưa, mới dần tỉnh ngủ, hương nhang trên lò ở trong phòng, hình như đã có người đi vào đổi, chỉ là Vô Tà ngủ quá sâu, chưa từng phát hiện.

Nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, liền có người nhẹ nhàng tiến vào, tay bê chậu nước rửa mặt, lại chuẩn bị một chút cháo loãng cho Vô Tà ăn.

Vô Tà hơi sững sờ, trên mặt có chút kinh ngạc, chỉ vì lần này, người tiến vào cũng không phải Dung Hề, mà là hai nha đầu trẻ lớn hơn Vô Tà một chút. Nhìn trang phục của hai người họ, có vẻ đều là hạ nhân của phủ Tuyên vương, mặc dù diện mạo tầm thường, nhưng cử chỉ lại vô cùng chững chạc thỏa đáng, hiển nhiên là đã từng được huấn luyện, không có một chút lỗ mãng cùng sơ ý mà những nha đầu ở tuổi này nên có.

Thấy nàng tỉnh, hai nha đầu này liền rối rít buông những thứ trong tay xuống, hành lễ với Vô Tà: "Nô tỳ tới thỉnh an Tĩnh vương gia, hầu hạ Tĩnh vương gia rửa mặt, dùng cháo."

Trong lòng Vô Tà như đang suy nghĩ điều gì đó, ngược lại không đáp, hai nha đầu này cũng đã bắt đầu hầu hạ Vô Tà rửa mặt rồi dùng cháo. Bát cháo này gần như không khác gì so với bát hôm qua Dung Hề bưng tới cho nàng, trong cháo cho thêm mấy vị thuốc, có tác dụng chăm sóc sức khỏe, an thần dưỡng thương. Hai người này được Tần Yến Quy đưa tới hầu hạ nàng, rất thông minh, đại khái cũng biết Vô Tà là một chủ nhân thông minh, trừ việc mở miệng chào hỏi vào lúc mới tới, thì gần như đều không nói gì, vô cùng cẩn thận, trừ phi Vô Tà đặt câu hỏi, nếu không thì căn bản không nói gì nhiều, gần như không có lỗi nào. D_Đ+L*Q%Đ

Ăn được hơn nửa bát cháo, tính thần Vô Tà ngược lại rất tốt, nhưng lại cảm thấy có chút thiếu ngủ, nàng không khỏi khẽ cau mày: "Sao Dung Hề tỷ tỷ không có ở đây?"

Nha đầu hơi cao gầy chút liền đáp, giống như đã sớm biết Vô Tà sẽ hỏi như vậy: "Dung Hề cô nương là người của phủ Tĩnh vương, Tuyên vương gia nói lão Tĩnh vương phi ở trong cung, người khác không thể hầu hạ chu toàn, liền bảo Dung Hề tỷ tỷ đi. Tuyên vương gia lệnh nô tỳ hầu hạ ngài, đợi thương thế của ngài tốt lên, có thể tự vào cung đón lão Tĩnh vương phi trở về phủ."

Câu trả lời này, Vô Tà cũng không tìm ra được lỗi nào, tiếp tục dùng cháo thêm một lúc, nàng lại chợt nói một câu khó hiểu: "Sao ta có cảm giác, mấy ngày nay, ta rất hay buồn ngủ?"

"Thương thế của ngài chưa hồi phục, cảm thấy mệt nhọc là khó tránh khỏi, bên ngoài trời lạnh, hôm nay có lẽ còn có thể có tuyết rơi, nô tỳ mang thêm chút than tới cho vào lò sưởi, trong phòng rất ấm áp. Nếu Vương gia mệt mỏi, vậy thì nên nghỉ ngơi thêm một lát." Vẫn là câu trả lời thỏa đáng như vậy.

Trong lúc một nha đầu nói chuyện cùng Vô Tà, người còn lại cũng đã nhanh nhẹn cho thêm than vào lò sưởi cho Vô Tà, nhân tiện còn thêm một chút hương nhan vào chiếc lò ở đằng kia.


Ánh mắt Vô Tà trầm tĩnh, rồi lại thông suốt đến mức khiến người ta có chút hoảng hốt, giống như đã nhận ra điều gì. Vô Tà không khỏi nâng khóe miệng lên, trên mặt là nụ cười như có như không, ánh mắt xuyên thấu khiến người ta kinh hồn bạt vía: "Bỏ hương nhang đi, ta không quen. Ta thấy, cháo này cũng không cần nữa, nếu không...... Không biết ta còn phải mơ mơ màng màng ngủ thêm bao nhiêu ngày đấy......"

Lời này của Vô Tà vừa phát ra, liền rõ ràng nhìn thấy thân thể hai nha đầu vẫn luôn cư xử đúng mực trở nên cứng đờ. Cho dù có huấn luyện nghiêm chỉnh hơn nữa, nhưng hai người rốt cuộc vẫn là nha đầu trẻ tuổi, vẫn không thể được một chút hoảng hốt thoáng qua trên mặt.....

Vô Tà bất đắc dĩ, nhưng không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài: "Hắn không muốn để ta biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là tại sao chứ......"

Lời này rõ ràng là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng lại không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng luống cuống.

Dung Hề không ở đây, sợ không phải là bởi vì người trong cung không thể chăm sóc mẫu phi chu toàn, có lẽ là hắn trách nàng ấy nhiều lời với nàng......

"Tuyên vương đâu?" Vô Tà lại hỏi.

"Vương gia......" Có lẽ là vừa rồi đã bị Vô Tà dọa sợ đến mức hoảng hốt, hai nha đầu này vốn đang có thể đáp lại một cách trôi chảy, chợt có chút bối rối, không thể nói ra một câu đầy đủ, vẻ mặt có vẻ hơi nóng nảy, đã toát ra một chút mồ hôi lạnh. Die%n4d5an”le~qu_yd0n

Bờ môi Vô Tà như có như không mà cong lên một cái: "Hai nha đầu các ngươi, hẳn là có chút bản lĩnh nhỉ?"

Ánh mắt của nàng trong suốt, thấu đáo như vậy. Chỉ có một đôi mắt như vậy, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi người, khiến người ta không thể che giấu điều gì. Hai nha đầu này, trong lòng đã sinh ra mấy phần kính sợ khó tin đối với vị tiểu vương gia không học vấn, không nghề nghiệp trong truyền thuyết này. Các nàng tự thấy rằng bản thân chưa từng lộ ra bất kỳ dấu vết nào, nhưng vị tiểu vương gia này, lại thông minh khác thường, ánh mắt cũng vô cùng sắc bén......

Đối với phản ứng của hai người họ, Vô Tà cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu Tần Yến Quy không cho nàng ra khỏi cánh cửa này, vậy sự an bài của hắn, tất nhiên cũng là chặt chẽ không một kẽ hở. Nàng có mấy phần bản lĩnh, chẳng lẽ Tần Yến Quy lại không rõ sao? Có lẽ hắn cũng đã sớm đoán được, nàng sẽ nhìn thấu hương nhang cùng dược thiện (thức ăn được chế biến từ thuốc) an thần có gì đó kì lạ, cũng là chuyện sớm hay muộn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui