Khi cô bé mở mắt ra thì đối diện với một gương mặt mo dúm dó, cái mặt mo kia còn cười hì hì nữa chứ, thoạt nhìn giống một ông già xấu xa đang chuẩn bị lừa bán trẻ con.
Tiểu Miên Miên nghĩ gì nói đó: “Ông già xấu xa, không biết lúc người ta đang ngủ thì không được làm phiền à? Miên Miên tức giận rồi đó.
”
Gương mặt già nua của Thái Thượng Hoàng cứng đờ lại, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, em gái đã gọi mình là ông già xấu xí.
Ông đây oan quá đi mất thôi, ôngđây có làm gì đâu.
Hoàng Đế và những người khác cố nén cười, đứa bé này đáng yêu thật đấy, nói câu nào chuẩn câu nấy.
Tiểu Miên Miên ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ bé lên dụi mắt, rồi ngáp một cái.
Dáng vẻ mềm mại đáng yêu đó khiến lòng dạ Thái Thượng Hoàng mềm nhũn, chỉ hận không thể ôm chặt cô bé vào lòng rồi hôn hai cái.
“A…! Sao nhiều người thế, người ta vừa ngủ dậy, có gì hay đâu mà vây xem.
” Sau khi ngáp xong, Tiểu Miên Miên mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy đám người trước mặt, hơn nữa cả đám còn nhìn mình với ánh mắt lóng lánh ánh sương mai nữa chứ, gương mặt cô bé lập tức đỏ bừng lên.
Cô bé xấu hổ gục đầu xuống, hai ngón tay trỏ chọc chọc vào nhau.
Hành động của cô bé khiến mọi người cười vang, rõ ràng họ cảm thấy buồn cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé.
“Muội muội, ta không phải ông già xấu xa đâu, ta là đại ca của muội.
Là đường ca.
” Thái Thượng Hoàng bày ra vẻ mặt lấy lòng, tiến đến trước mặt Tiểu Miên Miên rồi tự giới thiệu.
Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ, cái đầu lắc lư không ngừng, như thể đang cố gắng suy nghĩ xem ông già trước mặt có ý gì.
Đột nhiên, cô bé nhớ đến lời cha dặn, gương mặt nhỏ nhắn lập tức tràn ngập vẻ vui mừng: “A…, ông ơi, chẳng lẽ ông chính là ca ca trong lời cha cháu nơi ư? Thế nhưng ông già thế này, sao có thể là ca ca của cháu được.
”
Dứt lời, cô bé lại càng hoang mang hơn, rõ ràng đây là một nan đề mà cô bé nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nụ cười trên gương mặt già nua của Thái Thượng Hoàng tắt ngúm, đám người lại càng nhịn cười dữ dội hơn.
Hôm nay bọn họ nhịn cười nhiều đến độ sắp bị nội thương rồi đây, má ơi, Tiểu Hoàng Cô này đáng yêu thật đấy.
Đám người không nhịn được nữa rồi, không thể nhịn thêm nữa rồi.
Thái Thượng Hoàng nhận ra mọi người đang cười mình, bèn mất kiên nhẫn xua tay, nhanh chóng đuổi người đi: “Đi đi, đi hết đi, đừng đứng ở đây cản đường nữa.
”
Nhóm người: “…”
Không phải ngài tự mình hạ lệnh, bắt bọn ta đến cửa thành đón tiếp Tiểu Hoàng Cô ư?
Bây giờ Tiểu Hoàng Cô còn chưa vào thành, ngài đã đuổi người rồi?
Thật ra trăm quan không muốn rời đi cho lắm, lúc này họ muốn ở lại nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Hoàng Cô, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ cạn lời, quýnh quáng của Thái Thượng Hòang.
Nhưng Thái Thượng Hoàng đã nói vậy rồi, họ không đi cũng không được, chỉ đành lùi từng bước chậm rãi.
Hiện trường chỉ còn lại Thái Thượng Hoàng và người trong Hoàng gia, gồm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và năm hoàng tử, đều là người trong gia đình cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...