Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Đợi thêm một lát thì Thu nhi trở lại, cung kính đứng bên cạnh nàng. Thấy Vận Phụng dường như đang im lặng vì suy tư, Thu nhi liền động thủ nắm bóp nhẹ nhẹ đôi bả vai gầy kia, không vội không vàng lên tiếng hỏi:

“ – Công chúa, hôm nay ngài dậy thật sớm nha! Giờ cơm cũng còn rất lâu, hay chúng ta đi dạo chút đi? Công chúa muốn đi nơi nào Vận Phụng có chút tính toán trong lòng! Ván cờ này nàng chính là đã áp đảo đi?! 

, Thu nhi dẫn ngài đi!? “ 

“ – Giờ này chắc A Minh cũng đã bãi triều rồi đi?! Ta muốn đi thăm y một chút… “ – Vận Phụng từ tốn đáp.

“ – Ân! Hôm nay hoàng thượng không có buổi triều, nên có lẽ đã ngự tại Tàng Thư Các. Công chúa muốn đi liền đi! Thu nhi dẫn người đi… “ 

Vận Phụng khẽ khàng gật đầu, liền đưa tay cho Thu nhi dìu đi. Đi được bài bước, chợt nàng khựng lại, như nghĩ ngợi điều gì mới quay sang phân phó Thu nhi:

“ – Phân phó xuống giúp ta chuẩn bị chút nguyên liệu này đi a,b,c,x,y,z … ( nguyên liệu làm há cáo).”

“ – Thu nhi rõ rồi! “

Dứt lời, nàng ta vội vã đi ra ngoài, chớt mắt liền đã quay trở lại. Lúc này xong xuôi hai người mới song song dạo bước tới Tàng Thư Các.

Dạo vòng vài vòng qua các hoa viên, khi gần tới trước Tàng Thư Các, Vận Phụng đã có thể lờ lờ thấy được một bóng người hình như đang quỳ trước các môn. Khẽ dừng lại, nhu hòa hỏi Thu nhi:

“ – Thu nhi, nhìn một chút phía trước có phải kia có người đang quỳ không? “

“ – Ân! Công chúa, hình như là…… Kim tể tướng! A~ sao lão hồ ly ấy lại quỳ trước Tàng Thư Các kia? …. A~ Thu nhi biết rồi, chắc chắn là tới thỉnh tội! Đáng đời.. “ – Thu nhi không che giấu sự trào phúng giành cho Kim Trục.

Vận Phụng không đáp, lại lặng lẽ để Thu nhi dìu qua. Khi bước tới gần lão ta, nàng cố tình để chân đụng nhẹ qua người lão, lại giả vờ giật mình thất thanh:

“ – A~ Thu nhi, ta động vào vật gì rồi… “

“ – Bẩm, là Kim tể tướng đang quỳ thưa công chúa! “ – Thu nhi biết chính xác cần phải làm gì đây.

Kim Trục ngay từ lúc các nàng bước tới gần đã phát giác có người, nhưng không ngờ lại bị các nàng không hiểu là vô tình hay cố ý đụng trúng. Khi ngước lên nhìn thấy người đến là vị Khuynh Thiên công chúa kia, lão không thể không giữ lễ quân thần, lập tức hướng nàng hành lễ:

“ – Lão thần tham kiến công chúa! “ – rất lạnh nhạt, không một chút cung kính.

Trong phút chốc lão đinh ninh rằng nàng sẽ đôi lời qua lại khách sáo với lão, vì dù gì lão cũng là cựu thần, ngay cả Phượng đế cũng kiêng nể 4 phần. Nhưng người tính không bằng trời tính, Vận Phụng lại làm lơ cái lễ của lão mà bước thẳng vào trong Tàng Thư Các, để lại một lão cựu thần với gương mặt uất ức như tiểu tức phụ! 

Thu nhi đã quen với sự lớn mật của vị chủ tử này nên cũng chẳng thèm mảy may, chỉ chăm chú dẫn Vận Phụng tới qua môn các. Ngay cả các công công và vệ quân canh cửa cũng đủ hiểu được tầm quan trọng của vị công chúa này, ngay cả Phượng đế cũng hạ lệnh không cần bẩm báo khi nàng tới, vì vậy sự xuất hiện của nàng cứ như vậy trở thành lẽ đương nhiên trong hoàng cung này.

HÙng hổ bước vào Tàng Thư các, qua mành bạch lụa mỏng Vận Phụng đã xác định được vị trí của cái vị cao cao tại thượng kia, lập tực rời khỏi sự dìu dắt của Thu nhi mà vọt tới sau long áng, đôi cánh tay mảnh khảnh như dây thừng trói một vòng người Thượng Quan Minh. Thượng Quan Minh không hề giật mình vì hắn đã có thể nghe thấy được tiếng “ la thất thanh “ khi nãy của nàng liền biết rằng nàng tới. Nhưng điều hắn không ngờ tới là nàng lại như vậy mà nhào tới ôm hắn như thế. Đưa đôi tay rắn chắc của một nam nhân đỡ lại lấy nàng, hắn thực lo lắng mà đối nàng trách cứ:

“ – Hoàng tỷ, ngươi gấp gáp vậy làm gì? Nhỡ vấp ngã bị thương rồi sao… “ – nàng ngã hắn sẽ thực đau lòng đi.

“ – A Minh! Buổi trưa tốt lành.. “ – nàng gạt bỏ lời hắn nói, mà chỉ tươi tắn chúc hắn một câu tốt lành đi.

Có chút ngoài dự đoán, nhưng trong lòng hắn bỗng dâng lên một xúc cảm ấm áp. Nàng đây chính là đang quan tâm hắn sao? Cũng thật độc đáo. Không giống đám nữ nhân hậu cung, tranh tranh thủ thủ, giả giả dối dối… 


Dĩ nhiên tâm Thượng Quan Minh nghĩ gì, Vận Phụng lười để ý. Chỉ đơn giản đây là cách chào hỏi đơn thuần ở thế kỷ của nàng, giữa hậu bối và trưởng bối. Dù gì Phượng đế này cũng đáng tuổi cha chú, có khi còn bằng ông nội nhà nàng đi, nên vẫn được xếp vào hàng trưởng bối. Cũng thật bình thường nha~ 

Thu nhi thấy hành động của công chúa nhà mình thì hết cả hồn, nhưng rất nhanh liền lấy lại an tĩnh, cung kính đứng một bên cúi đầu. Việc của chủ tử, nô tài chính là không được nhìn thì sẽ quyết cúi đầu làm ngơ đi.

Qua một hồi nếm đủ tư vị ấm áp, Thượng Quan Minh mới hoàn tỉnh đáp lại nàng rất dịu dàng:

“ – Hoàng tỷ, hôm nay ngươi dậy thật sớm… “

“ – Đúng a~. Vì ta nghe thấy có người báo lại là Kim tể tướng đang quỳ thỉnh tội với ngươi nha. Nên ta tò mò không biết là tội chạng gì, lớn nhỏ ra sao? Tóm lại chính là tới xem ngươi xử tội lão thần ấy đi… “ – Vận Phụng lười phải quanh co liền trực tiếp thú nhận mục đích.

Thượng Quan Minh có chút ngoài ý muốn, cơ mặt có chút giật giật đi! Nàng tò mò tội chạng của lão ta? Không phải nàng là người hiểu rõ nhất lão ta mặc tội gì đi? Thật trắng trợn mà! 

“ – Hoàng tỷ, theo ngươi thì hắn mắc tội gì đây? “ – Thượng Quan Minh trực tiếp đá lại cho nàng trái bóng nặng ký này, còn chính mình thì một bên hưởng thụ nhàn nhã ngắm nhìn từng nét trên gương mặt nàng.

Lòng Vận Phụng cũng không ngoài ý muốn, nếu hắn đã muốn để nàng xử thì nàng liền xử đi. Đặt hai ngón tay lên cái cằm nhỏ chính mình mà miết miết lợi hại, ra vẻ suy tư đầy nghiêm túc:

“ – Thật khó khăn nhaa~ … “

Nhìn nàng vậy, Thượng Quan Minh có chút dở khóc dở cười. Một lát sau liền nghe nàng lên tiếng nói tiếp:

“ – Ta thấy Kim tể tướng làm gì có tội đâu? “ – Vận Phụng giống như một hài tử đưa ra suy nghĩ.

Phượng đế lại có chút ngoài ý muốn khó hiểu? Chẳng lẽ nàng muốn tha cho lão già này?? Nhưng nghi ngờ vừa được hình thành, liền bị dập tắt ngay bởi câu tiếp theo của Vận Phụng:

“ - ….. Mà là …… cả nhà hắn có tội!!!! “ – Vận Phụng đanh thép khẳng định!!!

Hahahah ~ Phượng đế trong lòng đã cười tới thất đảo bát tao, nhưng ngoài mặt vẫn là một nét uy nghi ngàn năm ấy. Nhìn nàng thật sâu một cái, mới cất giọng điệu bộ giả vờ khó hiểu hỏi:

“ – Cả nhà?? Ý hoàng tỷ là cả Kim gia đi? “

Vận Phụng không chần chừ gật như một cái máy được thiết lập auto gật. 

“ – Đúng nha! A Minh không nghĩ vậy sao? Chất nữ Kim tể tướng, Kim Ngữ, là tiểu bối nhỏ nhất của Kim gia Vậy mà một đống những người của Kim gia, từ già tới trẻ, từ trung niên tới thành niên, từ nữ nhân tới nam nhân đều không thể dậy bảo nổi như vậy, không phải nói Kim gia quá là kém cỏi hay sao? Mà cổ nhân có câu ‘ con dại thì cái mang ‘. Nay tiểu nữ nhi gây họa thì cả gia phải chịu tội đi!!! Tội này không phải tội coi thường hoàng tộc, mà là tội không biết dạy dỗ nữ nhi trong nhà, quá kém cỏi, quá vô dụng!!! …. “ – nàng ngừng một chút như ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi thình lình đối Phượng đế để lại một câu hỏi non nớt – “ A Minh, thấy có đúng không??? “

“ – Ân! Hoàng tỷ, ngươi nói cái gì liền đúng cái đó! “ 

Cao hứng đáp lời nàng, rồi lại quay ra môn các nói vọng ra ngoài:

“ – Kim ái khanh!!! Ái khanh thấy công chúa nói vậy có đúng hay không?? “

Kim Trục từ đầu đến cuối đều nghe hết đoạn hội thoại giữa hai vị cao quý kia. Tâm không ngừng bị treo lên rồi hạ xuống vài lần. Đến khi nghe thấy Phượng đế hỏi vọng ra, lão mới hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh, cung kính đáp lớn:

“ – Cựu thần biết tội! Xin hoàng thượng giáng tội!! “ 

Tuy hắn không trực tiếp thừa nhận những lời vu cáo của Vận Phụng là đúng, nhưng cũng là ngầm đồng ý chấp nhận tội danh này. Chính vì tội danh này vẫn là còn nhẹ nhàng hơn so với tội “ coi thường hoàng tộc “, rất dễ mất đầu, ngay cả hai vị nữ nhi trong hậu cung kia của lão cũng rất dễ dàng phải chịu chung số phận đi. So ra, vị công chúa này cũng là đang cho lão một cái thang để trèo xuống đi. Lão ta lòng càng thêm thăm thẳm, lão không biết nên biết ơn hay oán hận vị Khuynh Thiên công chúa này đây?


Trong Tàng Thư Các, Thượng Quan Minh, vẫn khư khư giữ nàng ngồi bên cạnh, tuy không làm ra hành động gì quá phận nhưng lại một lòng một dạ đối nàng dịu dàng thật phần:

“ – Hoàng tỷ, Kim ái khanh muốn được giáng tội? Ngươi xem nên để hình phạt gì đây? “

Hắn chính là đang tùy nàng xử trí đi?

Vận Phụng không chần chừ lại làm ra vẻ đang nghiêm túc suy xét, một hồi lại một hồi, nét mặt có vẻ như thật khó khăn để định đoạt. Nhưng Thượng Quan Minh không vội, hắn chính là muốn được nhìn nàng lâu thêm chút nữa… 

Qua một hồi ‘ đắn đo ‘, Vận Phụng mới lên tiếng phán xét:

“ – Cũng chỉ là một chút không hiểu lễ nghĩa phép tắc đi. Vậy phạt cả Kim gia trông 3 ngày, từ già tới trẻ, từ lớn tới bé, nữ thì chép hai trăm lần nữ tắc, nam thì chép hai trăm lần kinh thánh hiền đi!!! “

Nhẹ!!! Nói nhẹ thì không nhẹ, nói nặng cũng không nặng. Chỉ là chắc chắn, sau 3 ngày đó toàn bộ Kim gia đều trở thành tàn phế tay đi?? Hahahaa~ Có chút ý tứ!

Thượng Quan Minh hài lòng với hình phạt của nàng, liền để Khương công công đang cố nén cười bên cạnh soạn chiếu chỉ, lần này Phượng đế còn để chính tay nàng cầm ngọc tỷ để ấn lên! Sủng, chính là muốn sủng ái nàng! 

Khương công công cầm chiếu chỉ, không dám chậm chễ, liền đi ra môn các, giọng cao vút mà đọc. Kim Trục không cần nghĩ ngợi nhiều tiếp chỉ rồi được nhanh chóng cho lui. Khương công công lại một lòng đầy thỏa mãn trở lại bên trong các.

Thật quả là độc đi! Vị Khuynh Thiên công chúa này cũng đủ ngoa để chính cả Kim gia đi!? Đã từ rất lâu, Phượng đế muốn chỉnh nhưng chỉ có thể làm ra sắc mặt với lão hồ ly này chứ chưa từng động được lão một cọng tóc. Nay đã có vị công chúa này trở về không lâu đã chỉnh cả một cái Kim gia ngạo mạn kia. Lão công công già không cao hứng thay sao được!!

Khi cảm nhận được con rùa nào đó đã đi rồi, Vận Phụng mới đối Thượng Quan Minh, cọ cọ cái đầu nhỏ vào vai hắn làm nũng. Thượng Quan Minh cũng giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu ra:

“ – Hoàng tỷ là muốn cầu trẫm việc gì đây? “

“ – A Minh………… ta muốn chuyển ra ngoài cung!!! “ – Vận Phụng thẳng thắn nói lên yêu cầu.

Tâm Thượng Quan Minh khẽ động! Nàng muốn chuyển ra ngoài cung?? Muốn rời xa hắn sao?? ( tg: -.- best tự luyến)

“ – Lý do? “ – hắn gấp gáp hỏi.

“ – Là vì ở trong cung này rất nhàm chán!!!!!!!!!! “ – nàng cố kéo thật dài sự chán ngán.

“ – Hoàng cung không đủ lớn? “

“ – Quá dễ lạc đường!!!!! “

“ – Hoàng cung không đủ xinh đẹp? “

“ – Rất mù mắt người!!!!!! “

“ – Hoàng cung không đủ ăn ngon mặc đẹp? “


“ – Con đường thành heo rất nhanhh!!!!!!! “

“ – Hoàng cung ……… rất lạnh lẽo sao? “ – Phượng đế có chút nao núng, vì chính hắn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo ngàn năm ấy.

“ – Ban đêm quả thực có chút khó ngủ!!! “ – Vận Phụng nói dối mặt không đổi sắc.

Thiên aa~, nàng mà ngủ thì còn biết trời đất gì nữa chứ?? Có băm thay nàng ra thì nàng cũng không ho he một tiếng đi!!!

Một khoảng im lặng lại bao phủ! Phượng đế có chút do dự. Hắn muốn được nhìn thấy nàng, dù không phải mỗi ngày nhưng ít nhất là nàng đừng biến mất khỏi cuộc đời hắn!

Vận Phụng ngồi bên cạnh cũng rơi vào im lặng! Nàng không phải là không biết nói thế nào, mà chính là đang cùng vị đế vương này so “ nhẫn “. Kẻ nào lên tiếng trước, chính là kẻ thua cuộc!!!!

Quả thực, như nàng đoán, nàng là người chiến thắng. Phượng đế lại là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng đáng sợ này:

“ – Trẫm có thể đồng ý. Nhưng hoàng tỷ cũng phải đồng ý với trẫm một điều kiện! “ 

“ – Ân! A Minh ngươi nói xem? “ – nàng thật cao hứng đi!!!!

“ – Theo quy tắc của Phượng Quốc, thì mỗi tháng có 30 ngày, một tháng sẽ có 6 ngày trẫm phải thiết triều là ngày 5, 10, 15, 20, 25, 30 hàng tháng. Trẫm muốn ngươi phải thực hiện trách nghiệm của nhiếp chính công chúa!! Tuy nhiên, cũng không cần đi đủ cả 6 ngày, nhưng chí ít cũng phải đi được 4 ngày! “ – hắn chính là đang hạ lệnh và không cho nàng một lời thoái thác đi!

Thiết triều thì thiết triều! Vận Phụng nàng có trí tuệ hiện đại, còn sợ mấy cái triều sự này sao. Hừ!

Mặc dù trong lòng hừ lạnh, nhưng ngoài mặt nàng vẫn là một nét ngây thơ, lập tức gật đầu đáp ứng hắn lia lịa.

Phượng đế rất hài lòng khi nàng đáp ứng mình. Lại quay trở về một mặt ôn nhu đối nàng:

“ – Để trẫm chuẩn bị cho ngươi một cái phủ đệ, rồi hãy chuyển ra đi.”

“ – Không cần đâu A Minh. Ta đã quyết định sẽ chuyển ra phủ của Tam hoàng tử rồi… “ – nàng lập tức từ chối ý tốt của hắn.

“ – Mộ nhi? Sao không phải phủ Trấn Lạc? “ – hắn khó hiểu lên tiếng.

“ – A~… thật ra ta không muốn quá phiền phức hay náo nhiệt gì đâu? Với lại phủ của Tam hoàng tử là nơi gần nhất với cổng hoàng cung đi? Triều chính không phải đang chia phe phái sao? Mà tam hoàng tử lại không có tham gia chính sự, như vậy cũng tốt, ta sẽ không bị coi là phe nào đi! Với lại, nếu mở thêm một phủ đệ, sẽ lại tốn thêm nhân lực… nào là nha hoàn, nào là vệ binh, nào là ma ma này nọ!! Thật phiền phức… “ – nàng cố tỏ ra chính mình đang tránh phiền phức.

Nhưng Phượng đế nào đã có thể tin tưởng điều này, vẫn tiếp tục lên tiếng thăm dò:

“ – Thật sự không phải vì để ý hắn đi? “

“ – A Minh!! Hắn là một hoa hoa công tử đấy, nghe nói có khi chỉ ở lại phủ có hai, ba ngày. Coi như ta chuyển tới canh nhà cho hắn đi… ”

“ – Vớ vẩn! “ – Thượng Quan Minh có chút giận dữ, sao nàng có thể tự so sánh mình với những thứ thấp hèn ‘ canh nhà ‘ như vậy!!! ( tg: canh nhà = chó đấy các nàng)

Vẫn không chịu buông tha nàng, Phượng đế lại càng ra vẻ uy nghi tiếp lời:

“ – Nam nữ thụ thụ bất thân! “

“ – Cái phủ đệ to như vậy, ta ở viện Đông hắn có ở viện Tây-Nam-Bắc nào đó thì cũng như không thôi. Nếu hắn không tới thỉnh an, thì ta cũng lười phải đi gặp đi!! “

Thượng Quan Minh này cũng thật khó thuyết phục đi! Nhưng nàng cũng chẳng sợ. Nếu quả thực không có tài cán, thì nàng đâu thể đứng đầu một thế giới 7 tỉ người được?? Nghĩ là làm, Vận Phụng lập tức phát huy tài năng “ thu phục lòng người “ của chính mình, nhanh chóng châm thêm một câu thật ủy khuất:

“ – A Minh, ngươi chắc cũng biết rồi đấy. Hôm qua…. Ta suýt chút nữa bị kẻ gian hãm hại thành công……. Nếu bây giờ ngươi cứ muốn mở một phủ đệ riêng, mới, độc lập cho ta vậy là phải mất công sàng lọc ra những kẻ đáng tin cậy nhất! Nhưng dù có đáng tin cậy đến đâu thì vẫn sẽ có vài chỗ hổng. Dù chỉ là một lỗ hổng nhỏ cũng có thể quay sang phản bội lại ngươi mà ám hại ta lần nữa… Đến lúc đó…. Chỉ sợ, ngươi ở trong hoàng cung này, xa xôi như vậy sẽ không thể kịp thời tới hộ giá ta đi?! “ – nàng chính là cố tỏ vẻ tiểu thức phụ đi!!!!!

Cắn cắn môi dưới tỏ ra đầy không cam lòng! Một bộ dạng nháy mắt khiến tâm Thượng Quan Minh trào dâng một xúc cảm thương tiếc cùng đầy lo lắng. Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua nàng bị ám sát, tâm hắn lạnh đi mấy phần, uy uy đối nàng đầy không nỡ:


“ – Thế nên trẫm mới muốn hoàng tỷ an vị trong hoàng cung, có nguy hiểm, trẫm có thể kịp thời mà tới!! “

Đúng! Hắn chính là muốn chính mình hảo hảo bảo vệ nàng trong tay! 

Như đoán được Thượng Quan Minh sẽ nói như vậy, Vận Phụng càng ra sức cắn môi dưới như tủi hờn:

“ – Ta biết!! Nhưng A Minh a~~… Nếu ta còn tiếp tục ở trong cái hoàng cung này, có khi sẽ chết vì nhàm chán chứ không phải vì bị ám sát mất!! A Minh… ngươi nỡ sao?? “

Dĩ nhiên là không nỡ! Hắn quả thực không nỡ… Nhưng hắn càng không nỡ nhìn tới cái kết nàng xa rời cuộc đời của hắn!!! 

Thấy Thượng Quan Minh đang phân vân, Vận Phụng nắm thời cơ xông tới, chốt hạ một câu cuối:

“ – Với lại A Minh… Nếu ta chuyển vào phủ tam hoàng tử, cũng chính là cho y một cái áp lực về việc phải bảo vệ ta. Mà chỉ cần có áp lực thì chính là một cách giúp hắn tôi luyện đi??! Là tôn tử của Thượng Quan gia ta, thì đâu thể để hắn cứ mãi lông bông càn rở như vậy?? Thật mất mặt hoàng gia mà!!! “ – cuối câu, nàng cố tình chun lên cái mũi đầy khinh bỉ.

Nhìn tới thái độ này của Vận Phụng, đồng thời nghe những lời này của nàng, Thượng Quan Minh lập tức tự kiểm điểm lại chính mình. Hắn quả thực là một vị đế vương chưa trọn vẹn, thiếu sót trong việc rèn luyện tầng lớp kế vị đi? Hoặc chính là bao năm qua, hắn vì thương sót cho Hiền phi mà dung túng luôn cả Thượng Quan Mộ! Nghe nàng chê chắc hài tử của chính mình như vậy, Phượng đế đầy ngượng ngùng trong lòng. Lên càng thêm hạ quyết tâm phải rèn dũa lại vị hoàng tử này. Nên nhất thời cùng nàng thỏa hiệp!

Vỗ nhẹ lên đôi tay trắng nõn kia, hắn dịu dàng để xoa dịu sự khó chịu của nàng:

“ – Được rồi! Tất cả nghe theo hoàng tỷ, ngươi muốn sao, trẫm liền theo ý ngươi đi! “

Vận Phụng thầm cao hứng trong lòng! Muốn đấu với nàng……… hahaha~. Nhưng ngoài mặt vẫn là một nét đầy khinh thường, cái miệng nhỏ lại chu lên đầy không khách khí:

“ – Như vậy đi! Việc ta chuyển ra thì sau vài ngày nữa đi cũng không vội. Cũng không cần kinh động quan lại, dân chúng, thông báo một chút cho người phủ tam hoàng tử là được rồi… Sau này khi vào triều, ta cũng dùng xe ngựa của phủ y đi… “

“ – Được! Vậy trẫm liền sắp xếp! Hoàng tỷ vui rồi chứ? “ – Phượng đế có chút mất mát khi nhìn nàng vẫn chưa thả lỏng chân mày.

“ – Được rồi! Vậy ta liền trở về thôi. Không phiền ngươi phê tấu nữa … “ 

Vận Phụng liền đứng dậy, muốn dời đi, nhưng lại bị Phượng đế lên tiếng kéo lại:

“ – Hoàng tỷ không ở lại đợi dùng thiện cùng trẫm sao? “ – hắn chính là tham luyến những giây bên nàng.

Vận Phụng dừng một chút, mới quay qua đáp hắn: 

“ – Hôm nay không cần nha! Lúc nãy ta có kêu Thu nhi chuẩn bị chút nguyên liệu làm há cảo rồi. Bây giờ trở về liền làm đây!! “ – nàng khẽ cười đối hắn.

“ – Há cảo? Vậy, trẫm có vinh dự được nếm thử không đây?? “

“ – Tất nhiên nha!! A Minh là hoàng đế! Ta liền giữ phần ngươi nhiều hơn một chút đi!!! “ – nàng rộng lượng đối hắn!

“ – Vậy được rồi! Về cẩn thận! “ – hắn vẫn ân cần như vậy đối nàng.

Nhận được một câu ‘ tiễn khách ‘ của Thượng Quan Minh, Vận Phụng tươi tắn cười đáp lại rồi không do dự liền cùng Thu nhi song song trở về Lộ An Cung. Bỏ lại phía sau một bầu khí ngổn ngang. 

Thượng Quan Minh ngây người nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ấy bước đi tới khi khuất xa rồi cũng chưa thu hồi tầm mắt. Khương công công thấy vậy khẽ tiến lên kêu hồn Phượng đế trở về:

“ – Hoàng thượng…. Hoàng thượng!! Công chúa đã đi xa rồi… “

Phượng đế hoàn hồn, tỉnh mộng, cũng không cau có đối với hành động thiếu lễ phép của Khương công công, hắn lại quay về vẻ uy nghi độc tôn mọi khi, như vô thức buông một câu đầy mờ mịt:

“ – Không đúng người, cũng không đúng thời điểm! “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui