Âm thanh thánh thót của Khương công công vừa dứt thì bóng dáng lão đã ngay lập tức xuất hiện bước nhanh vào trong Tàng Thư Các. Theo ngay sau lão là một vị thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, vận cẩm y hoa lệ rực rỡ, tóc vấn cầu kỳ, trang sức đầy một đầu như thể hận không thể đeo hết những gì đẹp nhất lên, chúng cứ thế rung lắc dữ dội theo mỗi bước đi. Nàng ta có khuôn mặt thon, mắt to, mày nhỏ, mũi gập ghềnh, trên đôi môi mỏng đỏ kia lại luôn hiện hữu nụ cười nửa miệng đầy khinh thường. Bỏ qua sự khinh thường trong nụ cười, thì tổng quan nàng ta cũng là một quốc sắc thiên hương đi! Chỉ tiếc Vận Phụng nào có chiêm ngưỡng được dung nhan mỹ mạo ấy. Nàng chỉ có thể cảm nhận được, từng hơi thở của nàng ta là đều sự kiêu ngạo, từng cử chỉ trong gió của nàng ta đều tôn lên sự cao quý của hoàng gia ( tg: ý của câu này là Vận Phụng có thể dùng tai nghe trong gió hành động của đối phương ra sao nha = tai thính như cẩu ấy. hihi:V). Quả thực là một hình mẫu chuẩn mực của một công chúa, nhưng chỉ tiếc rằng, Thượng Quan Mỵ lại là vị công chúa nổi tiếng trong tam quốc về sự chanh chua và kiêu ngạo, tâm ngoan thủ lạt, luôn không để ai vào mặt, tâm ngoa thủ lạt khiến lòng người đều ghê rợn.
Trong Thần Nguyên đại lục này ai chẳng biết, tiểu công chúa Phượng Quốc – Thượng Quan Mỵ là nhất kiến chung tình cùng vị biểu huynh của nàng ta, chính là thế tử Trấn Lạc vương – Nam Cung Vũ Họa. Một năm trước, trong lễ cập kê đánh dấu sự trưởng thành của một thiếu nữ 15 tuổi của chính mình, Thượng Quan Mỵ đã tuyên cáo toàn tam quốc rằng: Cả đời này Thượng Quan Mỵ nàng sẽ chỉ gả cho một mình Nam Cung Vũ Họa làm thê tử của hắn, cũng chỉ có duy nhất Nam Cung Vũ Họa là xứng với nàng ta! Thiên aa~ tự luyến, chắc chắn là bệnh nan y đi. Và cũng vì vụ lộn xộn đấy, mà Phượng đế lần đầu tiên trong đời trách phạt tiểu nữ nhi yêu thương của chính mình. Nghe các cung nô nói rằng, Phượng đế đã phạt nàng ta chép 5 lần “ Nữ Tắc “ vì tội không biết xấu hổ!.. Cho tới tận bây giờ, người ta vẫn đồn rằng, Mỵ nhi công chúa vẫn đang đợi chờ thế tử Trấn Lạc vương trở về để lập tức cầu thánh chỉ tứ hôn đây. Chỉ trong vòng 1 năm qua, không biết đã có bao nhiêu nữ nhi của Phượng Thành này vì nàng ta là hóa điên hóa dại, còn có người phải xuống tóc đi tu ở cái tuổi mới chớm nở đây!!. Quả thực là không biết xấu hổ rồi, nhưng đó lại là đối với người cổ đại thôi. Khi Vận Phụng được nghe Thu nhi kể lại tích xưa này, thì lòng nàng cũng có chút thán phục vị Thượng Quan Mỵ công chúa này. Dám theo đuổi tình yêu của bản thân, nàng ta can đảm như vậy đã là giỏi hơn hẳn Hàn Phiêu Phiêu kia. Nhưng chỉ là cách làm của nàng ta đã hoàn toàn sai rồi…
Thượng Quan Mỵ vừa bước chân qua cánh cửa, liền lập tức liếc mắt đưa tình về phía Nam Cung Vũ Họa, cầu mong hắn sẽ để ý đến nàng ta. Thượng Quan Miên cùng Thượng Quan Mạc nhìn thấy sự tình ý không hề che đậy trong đáy mắt vị hoàng muội này thì thầm khinh thường. Ngay cả Thượng Quan Mạc có là thân ca ca của nàng ta, cũng không thể chấp nhận được một vị thân muội muội dung tục này. Thượng Quan Mộ ngồi một bên vẫn nở nụ cười phong lưu tới rực rỡ ấy, lòng thầm cười cao hứng thay, Nam Cung Vũ Họa a Nam Cung Vũ Họa, cái bông đào bất tử của ngươi tới rồi đây, hahaha~. Càng nghĩ càng cao hứng, Thượng Quan Mộ liền ném cho hắn một cái ánh mắt đầy “ tình cảm “ đi. Nam Cung Vũ Họa ngồi đó, một tay chống cằm, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, dán chặt trên người của Vận Phụng từ lúc nào. Hắn khinh aa~, khinh không thèm nhìn cái “ bình hoa dung tục “ kia xuất hiện, khinh không thèm để ý đến ánh mắt tràn đầy “ tình cảm “ của lão tam đi. Hừ! Phượng đế tuy ngồi trên cao, liền thu được hết một màn này vào mắt. Tuy trong lòng là sự không bằng lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là sự tĩnh lặng như không có gì xảy ra.
Thượng Quan Mỵ một lòng tràn trề thất vọng khi thấy Nam Cung Vũ Họa chẳng buồn ngó ngàng gì tới nàng ta, đành cắn răng quay đầu đi. Nhìn về phía Phượng đế, đang an tọa, liền thấy bên cạnh y là một là một nữ nhân sấp sỉ tuổi mình, nàng vận một bộ hoàng y nhạt, trang sức đơn điệu, trên mắt còn đeo một mành lụa trắng kì quái. Đây chắc là vị Khuynh Thiên công chúa mới trở về đi, chính là cái ả tiện nhân đã khiến mẫu hậu đau buồn mấy ngày nay đây! Hừ. Cũng chỉ là một ả tiện nhân có tật ở mắt mà cũng dám tranh sủng với mẫu hậu sao? Nực cười. Thượng Quan Mỵ hừ lạnh, rồi lại cất cao cái giọng kiêu ngạo mà hành lễ đối Phượng đế:
-“ Phụ hoàng thiên tuế! “
-“ Mỵ nhi, đứng lên đi! Mau lại đây diện kiến hoàng cô của ngươi!! “ – Phượng đế dịu dàng như một người phụ thân chân ái chuẩn mực.
Dù trong lòng không cam tâm tình nguyện nhưng nàng ta vẫn hướng Vận Phụng, tiến tới hành lễ:
-“ Xin ra mắt hoàng cô! Chất nhi là Thượng Quan Mỵ, tứ công chúa của Phượng Quốc! “ – cái sự kiêu ngạo dường như là đã ăn mòn cả lời nói của nàng ta đây.
-“ ÂN! Là tiểu công chúa của A Minh sao? A Minh nói, y thương ngươi nhất, còn khen ngươi tài mạo song toàn đây. “ – Vận Phụng vẫn giữ thái độ hòa ái chân thành đáp lại nàng ta.
-“ Tạ hoàng cô đã khen. Nhưng quả thực Mỵ nhi không dám nhận. Nói tới tài, thì cả Phượng Quốc này có kẻ nào tài năng hơn hoàng cô đây đi?! Vừa trở lại được hai ngày liền đòi phế hậu!? “ – từ lời nói của Thượng Quan Mỵ mùi thuốc súng bốc lên nghi ngút.
Nàng ta đây là đang nhắc tới thù oán giữa nàng với Phượng hậu đi? À, thì tất nhiên là mẹ nào con nấy đi? Nàng ta là muốn tính sổ cùng nàng mà … Chậc, nhưng Vận Phụng lại lười cùng nàng ta so đo lớn nhỏ nha~. Toàn trường lại đồng dạng một khối trầm mặc, ai ai cũng hướng nàng chờ đợi từ nàng câu trả lời! Vận Phụng nàng sẽ nói gì đây, trước một địch ý trắng trợn như thế?
-“ Ta đâu có đòi phế hậu sao? Ta nhớ là ta nói rằng muốn A Minh hưu thế chứ? Chỉ là trùng hợp rằng nàng ta lại là hoàng hậu thôi… “ – Vận Phụng nhẹ nhàng giải thích.
Ai nấy đồng dạng khẽ giật một nhịp trong lòng. QUả thực chỉ là trùng hợp đi!? Sự khôn ngoan của nàng cũng thật nhạy bén...
-“ Ngươi …!!! “ – Thượng Quan Mỵ cứng họng.
-“ Mỵ nhi không được vô lễ! “ – Thượng Quan Mạc tóm lấy thời cơ, nghiêm giọng dậy bảo vị thân hoàng muội chính mình.
-“ A Mạc, là ả ta ….……..!!! “ – Thượng Quan Mỵ gắt gỏng đối Thượng Quan Mạc.
-“ Hỗn xược! “ – Phượng đế gầm lên, cắt ngang lời nàng ta.
Thượng Quan Mỵ giật thót người, lập tức quay qua nhìn Phượng đế chằm chằm, đáy mắt là một màu tức giận. Phụ hoàng đây là vì ả tiện nhân kia mà nạt nộ nàng ta sao?? Phụ hoàng vì một đứa dã chủng mà tức giận với nàng ta sao?? Phụ hoàng đây là để nàng ta trong lòng rồi sao?? Hừ! Giỏi lắm, ả tiện nhân ngươi thật giỏi, mới thế đã dụ dỗ được phụ hoàng.. Đáng chết! Thượng Quan Vận Phụng có phải không, kiếp này ta thề không đội trời chung với ngươi. Thượng Quan Mỵ đè nén xúc cảm hỗn tạp trong lòng, hít một hơi thật sâu chấn an tâm tính.
Vận Phụng vẫn im lặng, tuy không nói ra miệng nhưng lòng nàng cũng đang thầm đánh giá. Vị công chúa này quá kiêu ngạo, trước mặt A Minh còn có thể xỗ xàng vô lễ như vậy, chứng tỏ rằng nàng ta là đã được nuông chiều tới sinh tật! Mà cái tật này đã ăn sâu vào xương tủy nàng ta thì việc quay đầu là bờ chắc chắn không thể thành sự thật. Có lẽ trong lòng nàng ta bây giờ là căm thù Vận Phụng nàng lắm đây? Haya.. Thiên aa~, Vận Phụng nàng là nằm không cũng trúng đạn là sao??! Đối diện với loại người không để ai trong mắt như nàng ta, vẫn là nên im lặng, không lại tạo khẩu nghiệt đi.
Thấy Vận Phụng im lặng không hề lên tiếng nói đỡ cho chính mình ( tg: ý ở đây là thấy VP ko tỏ ra là hiền thục tốt bụng nói giúp nàng ta á, nữ nhân cung đấu thường tỏ ra là hiền thục rộng lượng để lấy lòng nam nhân á), Thượng Quan Mỵ càng thêm căm ghét, cố nặn ra một nụ cười cứng ngoắt, cung kính nhận lỗi:
-“ Hoàng cô, hoàng cô rộng lượng từ bi không chấp tiểu hài nhi nông cạn! “ – địch ý, nồng nặc địch ý.
Hừ, nàng ta là vốn không nhận sai mà lại lấy cái nguyên nhân nông cạn ra làm lá chắn cho sai lầm của nàng ta đi? Vận Phụng chán ngán, đấu trí cùng những kẻ IQ lởm thật chán. Giá mà nàng ta được bằng một nửa của mẫu hậu nàng ta thì sẽ thú vị hơn đi… Mà đằng này, chắc chỉ được hai phần mà? Nhưng Phượng hậu cũng chỉ là một dạng người sốc nổi, dù có chút đầu óc, nhưng tâm cơ lại quá nông. Nếu là kẻ khôn ngoan thì phải biết nhẫn nhục như Thục phi mới đúng.
Phượng đế tuy bằng mặt mà không bằng lòng nhưng cũng ậm ừ cho qua:
-“ Được rồi, mau ngồi xuống đi! “
Thượng Quan Mỵ nghe vậy, thì không do dự, liền sải bước tới chiếc ghế còn trống cạnh Nam Cung Vũ Họa. Thượng Quan Mộ thấy cảnh tượng trước mắt thì cười càng thêm cao hứng. Thượng Quan Mạc lại nhíu mày đầy khó coi. Thượng Quan Miên chỉ lẳng lặng liếc nàng ta một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt tới Vận Phụng. Thật kỳ lạ, vị tiểu hoàng cô này có một cái gì đó thu hút y, khiến y không thể rời mắt lâu được. Nam Cung Vũ Họa không lên tiếng phản đối Thượng Quan Mỵ, nhưng lại âm thầm thu vào mắt cái nhìn của Thượng Quan Miên. Một ngọn lửa đâu đó nhen nhói thiêu đốt cả lòng hắn. Đồng dạng, cũng đưa ánh mắt sắc bén hướng Vận Phụng dò xét đầy khó hiểu. Rốt cuộc, nàng là người thế nào?
#Airen.
#ps: các gái thúc giục nhiều quá, bổn tác giả mọc nhọt ở mông luôn rồi:< huhuhuh làm sao ngồi gõ được đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...