Thoát khỏi dòng kí ức đêm qua, quay trở lại với thực tại, Phượng đế nhẹ liếc nhìn bốn hậu bối mỗi người một vẻ dưới kia, như chờ đợi một câu trả lời từ y đi. Nhưng Phượng đế lại phớt lờ sự tò mò của bọn họ, mà chỉ bỏ ra một câu cụt lủn:
-“ Chậc! Chắc cũng sắp đến giờ rồi… “
-“ Đến giờ? “ – Thượng Quan Mộ nghi hoặc lên tiếng.
Đến giờ sao? Là giờ gì? Giờ đó để làm gì?! Chẳng nhẽ muốn đi ra diện kiến vị tiểu hoàng cô kia mà còn phải chọn giờ hoàng đạo sao? ( tg: - - đậu, dĩ nhiên là phải hoàng đạo rồi, nếu ko hoàng đạo còn lâu mới gặp đc bả). Sự nghi hoặc trong lòng mỗi người đang ngày một lên cao, thì bỗng từ nội các của Tàng Thư Các lại vang lên một thanh âm mềm mại ngòn ngọt:
-“ A Minhhhh…. “
Là nữ tử? Hình như là vừa ngủ dậy đi?? Thiên aa~, phụ hoàng vậy mà lại để một nữ nhân ngủ tại Thư phòng của y đi? Nữ nhân này còn gọi thẳng cả tục danh của ngài?! Trong lòng mỗi người đều là kinh hách… Người duy nhất có cái gan gọi tục danh của phụ hoàng chỉ có thể là ……… Khuynh Thiên công chúa!!? Thiên aa~, thì ra đêm qua vị hoàng cô này không chỉ tới chỗ phụ hoàng đòi ăn cơm mà còn ngủ luôn tại nơi của phụ hoàng luôn nha?? Vậy mà ngài cũng để một nữ nhân phi thường bất thường như nàng qua đêm ở Thư phòng đi?! Cô nam quả nữ đồng phòng như vậy rồi như vậy…Thiên aa~!!! Đồng lòng Miên/Mạc/Mộ đều cùng một suy nghĩ kinh hách, muôn vàn sủng ái, muôn vàn trân quý, phụ hoàng từ khi nào mà …. Vị tiểu hoàng cô kia thực có tài cán gì để được phụ hoàng sủng ái như vậy?!. CHỉ riêng Nam Cung Vũ Họa chỉ khẽ cong khóe môi đầy kiêu ngạo, mà hứng thú. Nàng chỉ vừa trở được hai ngày, liền có thể leo lên long sàn? Hừ, tâm kế cũng thật cao thâm đi… ( tg: - - thâm sao bằng Họa ca ha…). Tiếng kêu “ A Minhhh … “ của Vận Phụng vang vọng ra ngày thêm “ da diết “, khiến lòng Thượng Quan Minh có chút mủn. Nhưng lòng những hậu bối tại đây lại khẽ sởn da gà, trừ Nam Cung Vũ Họa là có chút khó chịu không rõ nguyên nhân, thực không thoải mái mà!
Không quan tâm đến những đứa con với những suy tư riêng, Thượng Quan Minh từ tốn đứng dậy, hướng nội các đi tới. Bốn người chỉ biết mắt to mắt nhỏ, dõi theo bước chân của Phượng đế đến khi khuất hẳn sau tấm bình phong long phượng. Chỉ vài cái nháy mắt, bên trong nội các lại vang lên một cuộc đối thoại đầy cưng chiều của Phượng đế cùng Vận Phụng. Thiên aa~, vị hoàng cô này thật………… ( tg: bổn tác giả muốn để là “ thật bánh bèo “ nhưng thời cổ đại đã có bánh bèo đâu mà so sánh:< vậy nên đành để ngàn chấm…).
Bước vào trong nội các, Thượng Quan Minh mới tăng tốc bước chân đến bên long sàn. Nhìn thấy Vận Phụng vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, cái mũi chun chun lại, miệng xinh cứ kêu lung tung tên của y “ A Minh, A Minhh… “, cũng may là hắn không để kẻ nô tài nào ở lại đây. Ngay cả Thu nhi hắn cũng không gọi tới. Nàng cứ đáng yêu như vậy, làm sao trẫm nỡ để nàng rời xa trẫm đây? Đưa tay, khẽ kéo Vận Phụng ngồi dậy, lại giúp nàng rửa mặt, đi giày, xong xuôi mới đỡ nàng tới bên chiếc bàn gương đã sắp đầy đồ trang sức quý giá, cùng son phấn cao cấp. Nhìn nữ nhân nhỏ nhắn trong gương, nhìn đôi mắt long lanh của nàng phản chiếu lại thôi mà lòng Thượng Quan Minh đã không kìm nổi mà rung động. Đang chìm đắm trong vô thức thì lại bị một giọng nói mềm mại ngòn ngọt kéo về:
-“ A Minh, có thể không vấn tóc được không? “ – Vận Phụng ngây thơ hỏi.
-“ Không được! “ – Thượng Quan Minh ân cần đáp.
-“ A Minh, có thể không phải mặc những cái bộ y phục sắc sỡ kia được không? “
-“ Không được! “
-“ A Minh, có thể không đi giày được không? “
-“ Không được! “
-“ A Minh, có thể cắt váy ngắn bớt đi được không? “
-“ Không được! ‘
-“ A Minh, có thể ……abcxyz……….. “ – Vận Phụng cứ hỏi liên tục.
-“ Không được! “ – Thượng Quan Minh cũng trả lời thành quán tính.
-“ A Minh, ta có thể ăn cơm không? “ – Vận Phụng cuối cùng có chút nhăn nhó hỏi.
-“ Không được!!! “ – Thượng Quan Minh theo quán tính mà đáp ngay.
-………
Vận Phụng quay ngoắt đầu lại, ngước lên mắt đối mắt với Phượng đế, đôi mắt như đã ngấn nước:
-“ A Minh… tại sao? Lại không cho ta ăn cơm?? “ – nũng, chính là đang nũng.
-“ Ái, trẫm không phải nói hoàng tỷ không được ăn cơm, không phải không phải!! “
-“ Ngươi vừa nói không được!!! “
-“ Là trẫm sai là trẫm sai… “ – Phượng đế nhanh nhẹn nhận thức lỗi lầm.
Thiên aa~, nàng đây là chêu chọc y đi. Haizz… Vận Phụng lại tủm tỉm cười, đáy mắt là một mảng vui thích.
Miệng vừa nói tay vừa làm. Thượng Quan Minh chỉ một lúc đã làm xong cho Vận Phụng một kiểu tóc không quá cầu kì như ngày đầu tiên, cũng không quá oa nhi như ngày hôm qua. Một kiểu tóc đơn giản với hai lọn tóc mái dài thả thõng hai bên thái dương, nửa tóc sau vấn thành hình dạng như đôi tai thỏ, phần tóc còn lại được buộc hờ hững giữa lưng bằng một chiếc nơ to màu vàng nhạt. Nhìn kiểu tóc tai thỏ của mình trong gương, Vận Phụng không khỏi thốt lên một câu cảm thán:
-“ A Minh, ngươi thật khéo tay điii.. “
-“ Ân. Trước đây, trẫm cũng hay vấn tóc cho Mỵ nhi như thế nên cũng có học hỏi đôi chút. Hoàng tỷ thích là tốt rồi! “ – Thượng Quan Minh khiêm tốn nhận lời khen.
-“ Xong rồi, giờ hoàng tỷ muốn đeo bộ trang sức nào? Trẫm giúp ngươi đeo? “
Nhìn lướt một lượt những món trang sức lấp lánh, sáng chói trên bàn, trong lòng Vận Phụng lại thầm mắng “ dung tục “. Ngắm nghía một hồi, nàng đưa tay chọn được một đôi trâm vàng tạc hình hoa hồng đang đơm nụ, cùng một xược gài gắn một bông hoa hồng đỏ bằng lụa to như bàn tay. Nhìn ông hoa hồng ấy, nàng lại nhớ tới vị lão sư phụ tuổi cao mà nhan sắc không hề cao kia của chính mình. Đem bông hoa lụa đỏ cài lên giữa hai tai thỏ, còn đôi trâm lại chia ra một bên một chiếc. Rồi phối thêm với đôi bông tai chân châu đơn giản. CHậc, nàng là người đơn điệu như vậy sao?! ( tg: mân côi = hoa hồng)
Tiếp tới là chọn y phục! Phượng đế không biết từ đâu đã cầ tới vài bộ y phục sặc sỡ tới đau cả mắt, nhìn lướt qua thôi cũng thấy thật quá nhiều lớp, quá nặng! Phượng đế đâu biết suy nghĩ của nàng, vẫn là ân cần hỏi nàng:
-“ Hôm nay mặc hoàng phục của nhất phẩm công chúa được không? “
-“ Không được! Chúng quá nặng! “ – Vận Phụng cương quyết từ chối.
-“ Vậy mặc y bào của nhiếp chính vương? “
-“ Không được! Màu sắc quá tối!!! “
-“ Vậy, mặc hoàng yến của công chúa? “
-“ Không được! Quá lòe loẹt rồi.. “
-“ Vậy, mặc bạch y được không? “
-“ Không được! Ta sẽ nhớ Nghiêm Nghiêm mất! “
-“ Vậy mặc hồng y thì sao? “
-“ Không được! Nó cũng làm ta nhớ tới Nghiêm Nghiêm … “
-“ Vậy… hoàng tỷ, ngươi muốn mặc gì đây?! “ – Thượng Quan Minh thở dài bất đắc dĩ.
-“ Ta muốn mặc chanh y của ta!! “ – Vận Phụng chân thành đáp.
-“ Mấy bộ chanh y của hoàng tỷ, trẫm đã cho người đi giặt lại rồi! “
-“ Hả?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Không có chanh y!!!! Vậy ta mặc gì đây???? “ – chanh y chanh y chanh y ( điều quan trọng phải x3), không có chanh y thì nàng biết mặc gì đây??
Thượng Quan Minh ngây người vài giây trước câu hỏi “ ngớ ngẩn “ của nàng! Chẳng nhẽ ngoài chanh y ra thì nàng không thể mặc được các thứ khá sao?? Thiên aa~ đây là ngốc thật hay ngốc giả đây?? Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Cố kìm nén xúc cảm của chính mình, Thượng Quan Minh giả vờ lo lắng lên tiếng:
-“ Hôm nay không có chanh y …… vậy ….. hoàng tỷ …… ngươi mặc tạm hoàng y được không? “
-“ Hoàng y? hừm… “ – Vân Phụng xoa xoa cằm như đang nghiêm túc suy nghĩ – “ ĐƯợc! Hoàng y cũng được, nhưng phải nhạt nhạt thôi, hơn nữa, không được quá dày quá nặng!!!! “
Người được quyền quyết định sẽ luôn là người có thể ra điều kiện cuối cùng!!
-“ Ân! Trẫm đã biết! “.
Phượng đế gật đầu cái rụp, liền nhanh tay lựa ra trong đống y phục một bộ hoàng y hai tầng mỏng. Đưa bộ y phục cho xong, liền ý tức quay lưng lại với bình phong mà nàng đang thay đồ, lòng không ngừng dằn lại. Chỉ một lát sau, Vận Phụng đã bước ra, nhìn nàng chỉnh chu như vậy, Phượng đế lòng càng dâng cao niềm cao hứng. Bước cuối cùng, Thượng Quan Minh lại tự tay đeo lên mảnh lụa trắng, che đi đôi mắt tuyệt đẹp kia… Nếu có thể, y rất muốn độc chiếm nó cho riêng mình!
#Airen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...