Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Sáng hôm sau, sau khi buổi triều kết thúc sớm, Phượng đế truyền lời triệu kiến ba vị hoàng tử cùng thế tử tới Tàng Thư Các. Cả bốn người đều thản nhiên nhận lệnh, lòng không chút hoang mang mà ngược lại còn là mong chờ cùng hào hứng. Vì trong lòng ai nấy đều đã có sẵn câu trả lời về hành động này của Phượng đế. Còn gì nữa ngoài việc tới diện thánh vị hoàng cô – Khuynh Thiên công chúa đây!? Cơ hội đến, không nắm bắt mới là kẻ ngu ngốc.

~. ~ Tàng Thư Các ~. ~

Phượng đế vận hoàng bào, cao cao tại thượng ngồi sau long áng, ưng mâu vẫn chằm chằm nhìn tấu chương.

Bốn vị thiếu mỹ nam biết ý, từ khi bước vào cũng chỉ giữ im lặng, chờ đợi Phượng đế lên tiếng. Bên phải là Thượng Quan Miên cùng Thượng Quan Mạc nhàn nhã thưởng trà. Bên trái là Nam Cung Vũ Họa cùng Thượng Quan Mộ trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt. Một cảnh tượng thực dị! ( =. =)

Một nửa nén hương trôi qua, cuối cùng Phượng đế cũng gập vào quyển tấu chương, lia ánh mắt về phía dưới, thanh âm đều đều vang lên:

-“ Các ngươi tới hết rồi sao? “

-“ Ân, phụ hoàng! “ – Thượng Quan Mộ rạng rỡ đáp


Phượng đế nhìn bốn cái hậu bối tài năng đầy người của chính mình, chợt nhíu nhẹ đôi mày rậm:

-“ Hử? Mỵ nhi chưa tới sao? “ 

-“ Phụ hoàng có gọi cả hoàng muội sao? “ – Thượng Quan Mạc có chút không biết gì.

-“ Khương công công? …. “ – Phượng đế kiên nhẫn liếc hỏi lão công công.

-“ Bẩm, lúc nãy lão nô không tìm thấy công chúa. Để giờ lão nô đi truyền lời lại. “ – Khương công công ỏn ẻn đáp rồi lập tức đi ngay.

Nhưng trong lòng lão thật ủy khuất nha. Là hoàng thượng lúc sáng vốn không hề có cho truyền tiểu công chúa nha. Huhu ~ thân già lão thật cực khổ mà… Khóc cũng chỉ trong lòng thôi, vẫn phải đi tìm vị công chúa ngang ngạnh kia ngay.

Thấy bóng Khương công công đã khuất, Thượng Quan Mạc lập tức chớp thời cơ, đối Phượng đế lo lắng hỏi:

-“ Phụ hoàng! Nhi thần nghe nói đêm qua có thích khách lẻn vào Tàng Thu Các của ngài? Nhi thần lo lắng!!! “ – Thượng Quan Mạc nghiêm túc hỏi han như thể y thực sự đang rất lo lắng cho vị lão cha kia.

-“ Thích khách? “ – Phượng đế không hiểu hỏi lại.

Y đã ở Tàng Thư Các cả đêm hôm qua, sao lại không hề gặp thích khách đi! Đây là có chuyện gì? 

-“ Phụ hoàng, nghe nói tên thích khách đó rất to gan, đã tự ý xông vào Tàng Thư Các, hạ hương mê cho toàn bộ thị vệ, còn mặc bạch y, còn mang mũ sa mành lụa dài, rất quỷ dị, kẻ đó rất hiên ngang ra vào…. Phụ hoàng, ngài không có bị sao chứ? “ – Thượng Quan Miên không kém, từ tốn kể lại, nhưng trên mặt lại mang nét trầm tĩnh hơn nhị hoàng tử.

Thượng Quan Mộ cùng Nam Cung Vũ Họa nghe vậy, bất giác trao đổi lẫn nhau bằng ánh mắt sắc lẹm.


Còn Phượng đế khi nghe Thượng Quan Miên kể lại thì có chút ngẩn người. Thích khách vận y phục trắng? Còn mang mũ sa mành lụa dài? Thiên aa~, cái thích khách này, quả thực là đêm qua có tới đây… Haizz, thở lòng một tiếng bất đắc dĩ, Thượng Quan Minh không vòng vo liền đáp:

-“ Thích khách gì chứ? Là hoàng cô của các ngươi chứ đâu. “

-“ Hoàng cô? “ – Miên/Mạc đồng thời thất thanh.

-“ Đêm hôm khuya khoắt như vậy, nàng tới chỗ hoàng thúc làm gì nha? “ – Nam Cung Vũ Họa có chút cao giọng đầy hứng thú, nhưng tận đáy lòng lại có chút không thoải mái vì hành động của nàng.

Đồng loạt cả tám mắt đều tập trung về phía Thượng Quan Minh đang day day trán, chờ đợi một đáp án…

-“ Hoàng cô của các ngươi tới chỗ trẫm, là để …. ăn cơm! “ 

Ăn cơm? Cái gì cơ? Đến ăn cơm???! Hoảng! Kinh hoảng! Quá kinh khủng… Nàng có bình thường không vậy?

Phượng đế không đáp, chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại mọi chuyện đã xảy đêm qua. 

~ ~ ~ ~ ~


Thượng Quan Minh đang ngồi một mình trong Tàng Thư Các phê tấu như một thói quen. Tấu hôm đấy đặc biệt nhiều nên y phải thức gần tới nửa đêm. Khi quyển tấu cuối cùng được gập vào, Thượng Quan Minh khẽ giọng hỏi Khương công công đang hầu bên cạnh:

-“ Đã giờ nào rồi? “

-“ Bẩm, đã gần nửa đêm rồi thưa hoàng thượng! “ – Khương công công vẫn cung kính đáp.

-“ Được rồi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. “

-“ Thần cáo lui.. “

Khương công công vừa lui ra, Phượng đế mới thoải mái xoay xoay cái vai mệt mỏi. Đương tính toán trở về tẩm cung nghỉ ngơi thì bỗng của cánh cửa Tàng Thư các một lần nữa bật mở mạnh mẽ “ Kẹch “. Một luồng gió đêm lạnh lẽo ập vào. Thượng Quan Minh cả kinh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn như mặt nước tính lặng. Có người tới! Hộ vệ ngoài các tại sao lại không có động tĩnh gì? 

Thượng Quan Minh khẽ nhíu mi tâm, liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào. Là nữ tử? Nàng vận một bộ nội y trắng mỏng manh, tỏa ra một khí chất trong trẻo, mộc mạc ( tg: - - để bổn tác giải thích chút. Người cổ đại ý, mặc quần áo theo thứ tự: áo lót = áo lót của mình này, còn nội y = một lớp áo vải lụa siêu mỏng manh, đa phần thường là màu trắng thôi, rồi mới mặc tiếp tới trung y, ngoại y, ngoại bào. Các gái từng tưởng lầm áo lót = nội y nhá:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui