Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Tại Phủ Trấn lạc vương ~. ~

Trong thư phòng của thế tử Trấn Lạc. Nam Cung Vũ Họa vẫn lười nhác tựa trên ghế, mắt dưỡng thần nghe Ảnh cung kính đứng đó báo cáo:

-“ Chủ tử! Nô tài đã đi điều tra. Khuynh Thiên công chúa quả thực là công chúa của Tiên đế. “ 

-“ Thật sự là công chúa của Tiên đế? “ – Nam Cung VŨ Họa có chút không kiên nhẫn.

-“ ÂN! QUả thực là vậy. Nô tài đã đi tới tận chùa Hộ Quốc, vị chủ trì của chùa cũng xác nhận, 16 năm trước, Tiên đế đã trao một tiểu oa nhi mới sinh cho vị bán tiên Hàn Nghiêm nuôi dưỡng hộ. Từ đó mỗi năm về sau, Tiên đế đều tới chùa Hộ Quốc thăm nàng, còn cùng vị bán tiên kia hẹn ước, khi công chúa đủ 16 tuổi liền đem nàng trở lại Hoàng cung. Cho tới 4 năm trước, Tiên đế băng hà, cũng không còn có thể đi thăm công chúa nữa, nên vị bán tiên kia cũng không mang nàng tới chùa Hộ Quốc nữa. “

Ảnh càng nói chi tiết, tâm Nam Cung Vũ Họa càng khó chịu. Nàng thật sự là thân cô cô của hắn đi? Đáng ra nghe được tin này hắn nên mừng rỡ mới đúng. Nhưng vì sao, hắn cảm giác như tim mình bị bóp nghẹn. Tại sao nàng lại là thân cô cô của hắn? Ảnh thấy chủ tử bỗng im lặng, y ngửng lên thì chỉ thấy hắn vẫn đang nhàn nhã từ mình trên ghế, mắt chẳng buồn mở nên cũng không thể đoán được tâm tư của hắn lúc này. Cố trấn an sóng trào trong lòng, Nam Cung Vũ Họa mở hờ đôi mắt, liếc Ảnh một cái sắc lẹm rồi thấp giọng hỏi thêm:

-“ Vậy…… bản tính nàng ra sao? “ – Thiên aa~~, sao hắn lại hỏi vấn đề này nha?

Nam Cung Vũ Họa thầm mắng chính mình bị bệnh, tại sao phải quan tâm tinh cách nàng ta đây? Ảnh lại càng bất ngờ, tâm đánh một nhịp khó hiểu, đây là chủ tử đàn tìm hiểu nữ nhân sao?! Lòng không ngừng nghi hoặc nhưng y vẫn là cung kính trả lời:

-“ ÂN, chủ tử. Theo lời các vị sư trong chùa thì ngày trước công chúa tính khí rất vui vẻ, thân thiện và hòa đồng, hơn nữa nàng cũng rất thông tuệ. Có mấy lần vô ý còn giúp những người dân tới cầu phúc khai thông đạo lí. Công chúa rất nghe lời Tiên đế và vị bán tiên Hàn Nghiêm. Mỗi lần công chúa tới chùa, đều giúp các tiểu hòa thượng quét sân, đốt nhang, còn tự tay nấu ăn cho Tiên đế. Họ nói là các món ăn chay công chúa làm quả thực rất ngon và lạ mắt nhưng tiếc là công chúa đã không còn tới nữa. “

-“ Nàng… thực sự tốt vậy sao? “ – Nam Cung Vũ Họa bất chi bất giác thốt ra.


-“ ÂN! Đây là lời những vị hòa thượng ở chùa Hộ QUốc nói lại. Nô tài nghĩ, hòa thượng thì không nói dối! “ – chủ tử kỳ lạ quá rồi.

Nghe vậy, tâm Nam Cung Vũ Họa càng trùng xuống. Nhẹ phất tay để Ảnh lui ra, nhưng chính mình lại tự chìm đắm trong những suy tư riêng. Thượng Quan Vận Phụng, nàng thực sự có tấm lòng bao dung rộng lớn tới vậy sao? Vậy thì tại sao lại trở lại nơi này máu tanh này, nơi này thực không hợp với người có bản tính như vậy? Là vì di nguyện của Tiên đế sao? Hay là vì lí do gì khác? 

Đang triền miên trong dòng suy nghĩ, bỗng cả căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng nói của một thiếu niên. Cánh cửa thư phòng mở ra, một thân nguyệt sắc hiên ngang tiêu soái đi vào, tay cầm một hũ rượu nhỏ nắp hồng. Tư Đồ Tử Ngôn tiến vào liền thấy một kẻ nào đó đang suy tư thì bật cười sảng:

-“ Hahaha, A Họa, huynh là đang nhớ ta sao?? “ – Tư Đồ Tử Ngôn tử luyến chính mình.

-“ Phải! Bản thế tử là đang vô cùng nhớ thương ngươi nha… “ – Nam Cung Vũ Họa chợt chuyển sang bản tính ngả ngớn.

-“ Vinh hạnh vinh hạnh! Hahaha… Huynh trở về cũng chẳng tới tìm ta nên ta đành tự thân tới tìm huynh đây. “ – Vừa nói, y vừa giơ cao hũ rượu hồng, ngỏ ý cùng uống đi, rồi phi thẳng hũ rượu về phía Nam Cung Vũ Họa.

Nam Cung Vũ Họa trở mình, liền đón được hũ rượu, không chần chừ mở nắp uống một hơi. Thấy hắn vẫn sảng khoái như vậy, Tư Đồ Tử Ngôn kéo cao khóe môi thích thú. Hơi rượu cay như đạp tan những nỗi ưu phiền trong lòng hắn. Lại phi trả lại hũ rượu. Tư Đồ Tử Ngôn bước vào liền đón được, cũng không kiêng dè, hớp một hơi. Tiến tới gần Nam Cung Vũ Họa, Tư Đồ Tử Ngôn lấy đà phi thân lên ngự lên chiếc bàn làm việc của Nam Cung Vũ Họa, cất giọng hỏi có chút tò mò:

-“ Hôm qua huynh vừa mới về, liền kêu ẢNh đi điều tra một người mà còn là một nữ nhân?? “

-….. – Nam Cung Vũ Họa không đáp, chỉ im lặng như thừa nhận.

-“ Lúc nãy ta gặp ẢNh, cũng đã nghe nói qua rồi… “ – Ngừng một chút, Tư Đồ Tử Ngôn lại liếc tên mặt lạnh kia một cái.


-……. – Vẫn là im lặng.

-“ Huynh không nói vậy thì ta nói. Nàng là Khuynh Thiên công chúa cũng mới trở về đêm qua đi. Còn là công chúa của Tiên đế, trên danh nghĩa là thân hoàng cô của huynh đi! 16 năm trước được Tiên đế gửi lên Tiên Lĩnh sơn phải không?? … “

Nam Cung Vũ Họa khẽ liếc kẻ đang tự luyên thuyên kia một ánh mắt sắc lạnh: 

-“ Ngươi là muốn nói cái gì? “

-“ Ta cũng không muốn gì.. “ – Tư Đồ Tử Ngôn nghiêm mặt tránh né ánh mắt giết người kia, lại tiếp – “ Ta chỉ thật tò mò, không biết nàng ta là mỹ nhân phương nào lại có thể khiến “ Liệt Diễm Chiến Thần “ đây động lòng nha!? “ – mỉa chết ngươi đi, đồ mặt liệt! 

-“ Nàng là thân hoàng cô của bản thế tử, bản thế tử quan tâm nàng chút đỉnh thì có can hệ gì ngươi?” 

Chết tiệt! Nam Cung Vũ Họa thật muốn tự vả chính mình. Hắn thật lòng chấp nhận nàng là thân hoàng cô của chính mình sao?! Thượng Quan Vận Phụng! Ta không tin nàng là thân công chúa của Tiên đế. Đáy mắt hắn lóe lên một tia kiên định không rõ.

Thấy Nam Cung Vũ Họa đáp tỉnh bơ, Tư Đồ Tử Ngôn cũng hết cao hứng trêu đùa. 

-“ Vậy huynh đã được thấy nàng chưa? Nàng có xinh đẹp không? Hay đáng yêu không? “

-“ Đã thấy! Không xinh, không đáng yêu! “ – Nam Cung Vũ Họa ngang ngược khó ưa đáp.


-“ Hừ, muốn giấu ta? Vậy ta sẽ từ tìm… “

Nói rời Tư Đồ Tử Ngôn tỏ vẻ giận dỗi rời đi. Hừ. Tên mặt liệt này vẫn khó ưa như trước. Tư Đồ Tử Ngôn ôm một mong đợi trở ra. Nàng vừa mới trở về kinh thành từ trên Tiên Lĩn sơn, vậy chắc chắn sớm muộ gì cũng sẽ phải xuất cung đi tham thú xunh quanh nha. Hahaha.

~. ~ Tại Hiền Tâm cung ~. ~

Thượng Quan Mộ yên vị bên giường của lớn, tay cầu chén cháo hoa. Hiền phi ngồi tựa vào đầu giường, vừa ăn cháo hoa do Thượng Quan Mộ đút vừa nghe Tú nhi huyên thuyên kể lại chuyện sáng nay lén thấy được trong viên Trà mi. Tú nhi là thiếp thân nô tì bên người Hiền phi, nàng ta còn lớn hơn tam hoàng tử hai tuổi nên rất chững chạc trong cách sống, rất được Hiền phi coi trọng như nhi tử thân sinh. 

Nghe Tú nhi kể lại sự việc, hai mẫu tử Hiền phi không ngừng cười tủm tỉm. Vị Khuynh Thiên công chúa này gan cũng thật to. Mà Thục phi kia gan lại càng to hơn. Nghe là biết Thục phi muốn hại người bất thành lại tự hại chính mình bị cấm túc mà. Thượng Quan Mộ không nổi kiềm chế, cười thỏa mãn:

-“ Cuối cùng cũng có người có thể kiềm chế ả Thục phi kia! Bao năm nay nàng ta hô mưa gọi gió trong hậu cung còn hơn cả hoàng hậu! Nay đúng là đáng đời… Tiếc là ta không được thấy nét mặt cau có của ả ta.”

-“ Mộ nhi… Con mau đi chọn quà ra mắt với tiểu hoàng cô mới đi. Ta nghĩ chỉ mai thôi, phụ hoàng các ngươi liền để các ngươi cùng ra mắt nàng.“ – Hiền phi ân cần dặn dò.

-“ Mẫu phi, ngài muốn con lấy lòng nàng sao? “ – Thượng Quan Mộ bất mãn hỏi lại.

-“ Đứa nhỏ ngốc này! Đấy là cách để lại ấn tượng tốt trong lần đầu tiên gặp mặt nha. Nàng đã là thân cô của A Họa, thì ta cũng mong nàng có thể yêu thương con cùng A Họa như nhau, giống như mẫu phi đã làm suốt 17 năm qua vậy! “ – Hiền phi từ tốn giải thích.

-“ Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng. Mẫu phi nghỉ ngơi đi, nhi thần về chuẩn bị! “ – Thượng Quan Mộ thầm than khổ, mẫu phi vẫn là thương tên mặt liệt kia hơn y. Haya…

Nói rồi đứng dậy để Tú nhi giúp Hiền phi nằm xuống. Thượng Quan Mộ thấy nàng ta đã an ổn đi vào giấc ngủ mới quay gót dời đi. Bụng vẫn một tràn cao hứng. Trên đường xuất cung, lại đảo bước qua BÍch Diệp cung, liền nghe thấy những tiếng đổ vỡ “ choang, choang ” thật chói tai, lại thấy cung nô ào ào chạy toán loạn trong tẩm cung. Lòng y lại thầm cười lạnh, Thục phi a Thục phi, mẫu phi ta vì ngươi chịu khổ cũng thật nhiều năm, nay ta cũng phải chớp thời cơ dày vò ngươi chứ!! Hừ.


~. ~ tại Ngự Thiện phòng ~. ~ 

Hai người Vận Phụng và Thượng Quan Minh lại vui vẻ. Nàng một bên nói cười hòa ái, Phượng đế lại yên lặng lắng nghe hết thẩy, tay cũng không quên giúp nàng chia thức ăn, rồi lại đút từng miếng tới. Bởi Vận Phụng vẫn phải đeo mảnh lụa trắng che mắt nên không thể tự ăn cơm, Phượng đế cũng không khó chịu mà ngược lại rất dịu dàng với nàng. Quả thức quá chu đáo rồi.

Cung nô hết thấy đều mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, tâm ai cũng tự niệm “ nô tài không thấy gì cả, không thấy gì cả!! “.

-“ A Minh, ta muốn xuất cung!!.. “

-“ Nguy hiểm, không được! “

-“ Nhưng ta trước giờ chưa từng được ra ngoài thành? Ta muốn xem ngoài đấy náo nhiệt ra sao nha! A Minhhh.. “

-“ Vì náo nhiệt nên rất nguy hiểm. “

-“ Nhưng ta muốn đi…! “ – bỗng nàng nghiêm giọng lại đối Phượng đế.

-“ Được, được. cho ngươi đi. Nhưng hoàng tỷ, ngươi phải gặp mấy hoàng chất của mình đã chứ?! “ – Thượng Quan Minh cố tình đánh lơ là đi ý nghĩa của Vận Phụng.

VỪa nghe tới các hoàng chất, Vận Phụng lại nhớ tới Nam Cung Vũ Họa. Dù gì nàng cũng đã quyết định sẽ yêu thương hắn như người thân duy nhất đời này, nên cũng cần gặp qua chứ đi! Nghĩ là làm, nàng lập tức gật đầu đồng ý với Thượng Quan Minh.

Không khí lại rơi vào ấm áp của mâm cơm gia đình.

#Airen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui