. ~ phủ Trấn Lạc vương ~. ~
Nam Cung Vũ Họa tựa mình trên ghế trong thư phòng, mắt chẳng buồn mở, chỉ nhàn nhạt hạ lệnh đối nam tử đang cúi người trước mặt:
-“ ẢNh, đi điều tra cho rõ một chút, xem xem người nào lại có thể lớn mật như vậy? Dàn dựng cũng thật kì công. “
-“ Ân, chủ tử! “
Ảnh nhận lệnh, lập tức biến mất như một cơn gió, không còn chút tăm hơi trong thư phòng. Nam Cung Vũ Họa khẽ liếc mắt về một góc phòng, nơi có ánh sáng chập chờn của dạ minh châu soi tỏ. Nơi đấy treo một bức tranh của một phụ nhân xinh đẹp mà hiền từ. Nàng đang cười, cười cùng hoa cỏ đất trời.
Mẫu thân, nếu nàng ta quả thực là công chúa của Tiên đế, thì nàng ta sẽ có mấy phần giống với mẫu thân đây?!
~. ~ Phượng Nghi Cung ~. ~
Vẫn là sự nghiêm nghị của hoàng gia, hoa văn phượng hòa phi vũ khảm quanh những cột trụ, trên bức tường mạ vàng. Ánh nến, ánh quang của dạ minh châu từ trong cung hắt ra không ngớt. Cung nhân như đã được lui ra hết nghỉ ngơi, chỉ còn lại một tiểu công công giữa sân lớn để giữ của đại điện.
Trong đại sảnh của Phượng Nghi cung, bao phủ bởi một màu hoàng kim chói lóa, người phụ nhân được xưng danh là “ mẫu nghi thiên hạ “ vẫn cao cao tại thượng ngự trên Phượng vị. Phượng hậu là một nữ nhân cũng đã qua tam tuần xuân thì, nhưng làn da vẫn nhẫn mịn không tì vết, mái tóc vấn cầu kì cùng Phượng mão toát lên vẻ quyền lực của chốn hậu cung. Phượng bào chói lọi, dường như là chưa kịp thay đổi từ khi trở về từ bữa tiệc tại viên Thượng uyển. Phượng mâu sắc bén như dao, thấp thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Hay cho một Tiên đế, vậy mà còn một công chúa. Còn ban cho nàng ta bao nhiêu là sủng ái như vậy! Đúng là lão cáo tinh, đến chết rồi vẫn tính toán tốt như vậy, lo lắng cho đứa cháu Nam Cung gia cũng thật chu toàn. Nàng ta là thân cô cô của Nam Cung Vũ Họa, khác nào công khai thêm đôi cánh cho một con hổ như hắn đây?
Đáng ghét! Ngai vị vốn là của hài nhi của ta thì mãi mãi kẻ nào cũng đừng hòng cướp! HỪ.
Thượng Quan Mạc, đứng bên cạnh quan sát, thấy Kim Ngọc Trân đầy trầm tư, không nhịn được lên tiếng:
-“ Mẫu hậu, ngài cũng tin nàng kia là công chúa của Tiên đế sao? “ – đây là một nghi hoặc to đùng không thể gạt bỏ.
-“ Tin? Hay không tin? Thì bây giờ cũng không thể không tin. Dù là thật hay không thật thì nàng ta cũng đã xuất hiện. Sự xuất hiện của nàng ta đối với chúng ta quả không đơn giản, mà phải là một hòn đá cản trở rất lớn! “ – đáy mắt Phượng hậu xẹt qua một tia bất mãn.
-“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?? Trừ khử nàng ta? “
-“ Tuyệt đối không được! “ – Phượng hậu gằn giọng – “ Chúng ta chưa biết nàng ta là người như nào, vẫn nên quan sát thêm. “
-….
-“ Với lại, ngươi không thấy phúc lợi trong tay nàng đang nắm sao?! Không chỉ là vàng bạc châu báu mà còn cả quyền lực!! “ – Phượng hậu khẽ liếc Thượng Quan Mạc một cái sắc lẹm.
-“ Ý mẫu hậu là… muốn đoạt những thứ đó của nàng?! “
-“ Mạc nhi ngốc của ta, chúng ta không đoạt, vì có đoạt cũng không thể đoạt. Mà là chúng ta sẽ nắm chúng trong tay… “
Phượng hậu vừa nói, ngọc thủ vừa xòe ra liền nhẹ nàng nắm lại. Đáy mắt hai mẫu tử lóe lên một tia tinh quang đầy mưu kế.
Phải! Quyền lực của nàng ta làm sao có thể đoạt, vậy phải nắm chặt lấy nó thôi. Mà muốn nắm được chúng, thì cần nắm được nàng ta. Hừ, dù là nàng ta là thật hay giả thì có sao, quyền lực và địa vị của nàng ta thì vẫn là sự thật không thể bỏ qua.
~. ~ Bích Diệp cung ~. ~
Cảnh như tên. Toàn bộ từ trong ra ngoài của Bích Diệp cung là một màu “ bích diệp biếc “. Khiến cho người ta cảm thấy một hơi hướng trong lành thanh mát, khiến người ta nghĩ rằng chủ nhân nơi nay chắc hẳn là người thanh nhã, đạm mặc. Nhưng cảnh lại đối lập với người bên trong, những tiếng đồ vật bị vỡ vang lên không ngớt. Là vì rơi vỡ hay là bị đập vỡ đây?? Nghe âm thanh “ choang, choang “ vọng ra, tất thẩy cung nhân bên ngoài biết ý liền tự túc lui ra khỏi điện.
Trong đại sảnh Bích Diệp cung, một người phụ nhân xinh đẹp mặn mà đang điên loạn cầm những bình hoa, li chén nện xuống sàn, khiến chúng vỡ “ choang choang “. Kim Diệp Trân hóa điên, đập phá không ngừng. Dunug nhan mỹ mạo vì tức giận mà nhăn nhó, tóc tai toán loạn, y phục cũng xộc xệch đi một nửa, còn đâu vẻ đoan trang thường ngày. Thượng Quan Miên, đứng bên cạnh không nói chỉ lặng nhìn mẫu phi của y đập phá. Khuôn mắt như có như không chút cảm xúc, như thể đây đã là cảnh tượng quen thuộc. Được một lúc, thấy Kim Diệp Trân như đã thấm mệt, Thượng Quan Miên tiến tới đỡ nàng về vị trí chủ vị, ân cần lên tiếng:
-“ Mẫu phi, sao phải tức giận như vậy chứ? Tổn hại sức khỏe lắm. “ – đáy mắt y hiện lên vẻ thương xót.
-“ Sao lại không tức giận được đây? Đã nhiều năm như vậy, mẫu tử chúng ta chờ nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại xuất hiện một Khuynh Thiên công chúa!!! “ – Thục phi tức tối không hề che giấu.
-“ Mẫu phi, ngài lo xa quá rồi! Cũng chỉ là một công chúa từ hoang sơn xuất hiện, nàng ta thì sẽ ảnh hưởng gì tới chúng ta được đây? “ – Thượng Quan Miên tỏ vẻ khinh thường.
Chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ có thể cùng hắn tranh ngai vị đi? Nực cười!
-“ Miên nhi, mẫu phi lo lắng. Nàng ta là thân cô cô của Nam Cung Vũ Họa, chắc chắn sẽ cùng một phe với hắn. Nàng trong tay nàng ta không chỉ có địa vị mà còn cả quyền lực! Là quyền lực đấy Miên nhi!!” – Thục phi lo lắng khuyên giải.
-“ Mẫu phi, dù nàng ta có là thần tiên thì “ chân mệnh thiên tử “ vẫn là nhi thần, ngài đừng quá lo lắng. Nếu mẫu phi lo lắng nàng ta là thân cô cô của tên Nam Cung kia vậy nhi thần cũng khiến nàng ta thành cô cô của chính mình. Như vậy là không sợ nàng ta toàn lực hỗ trợ hắn đi?” – Thượng Quan Miên đầy tự tin lên giọng, đáy mắt lóe lên một tia mền mại.
-“ Miên nhi… “ – Kim Diệp Trân nghẹn ngào kêu tên y, đôi tay lại càng siết chặt tay y như sợ sẽ tuột mất.
Khuynh Thiên công chúa sao? Là khuynh thiên đảo địa sao? Tiên đế cũng thật khóe, sắp xếp đường tốt như vậy cho đứa cháu Nam Cung gia mà…
~. ~ Hiền Tâm Cung ~. ~
Mọi thứ nơi đây đều thật hiền hòa giống như tên gọi, ngay cả chủ nhân của nơi đây cũng thực hiền lương. Hiền phi nằm trên chiếc giường lớn, bốn phía phủ màn lụa màu hồng nhạt. Ngô Liễu – vị Hiền phi mang thân thể yếu ớt nhưng lại được Phượng đế sủng ái vô cùng.
Chuyện xưa kể rằng, Phượng đế hồi trẻ trong một lần vi hành, bị kẻ xấu ám hại hạ xuân dược, và vị HIền phi kia chính là giải dược đêm đó của y. Khi tỉnh lại, Phượng đế đã bị dung mạo thanh thoát, trong trẻo của nàng bắt mất hồn nên quyết định đưa nàng vào cung, một bước được lập làm Hiền phi – một trong tứ phi đầy cao quý.
Năm đó, Ngô Liễu mới chỉ 14 tuổi, cho tới nay nàng ta chỉ mới qua tam tuần một, hai tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ được như thiếu nữ 20. Cung nhân truyền tai nhau về sự lương thiện, tốt bụng của nàng, thật xứng với địa vị “ Hiền phi “. Nhưng quái lạ một nỗi, là sau khi hạ sinh tam hoàng tử thì nàng ta ngã bệnh, cơ thể trở nên yếu đuối, thời gian đứng còn ít hơn thời gian ngồi, thời ngồi lại ít hơn thời gian nằm. Dù vẫn được Phượng đế yêu thương, sủng hạnh nhưng 18 năm qua cũng chỉ có mình tam hoàng tử - Thượng Quan Mộ. Hiền phi từ ngày nhập cung luôn an phận thủ thường, không tranh đấu với ai, ngay cả tam hoàng tử cũng giống như mẫu phi y, luôn sống phóng khoáng, không hề tham dự triều chính.
Đêm nay, Ngô Liễu nằm trên chiếc giường lớn, như chờ đợi ai. Bỗng trong tẩm điện yên tĩnh vang lên tham âm ôn nhu dịu dàng của nam tử:
-“ Mẫu phi, ngài khó ngủ sao? Để nhi thần kêu người đi nấu canh cho ngài..? “ – Thượng Quan Mộ từ ngoài đi vào đã ân cần hỏi han.
-“ Mộ nhi à, mẫu phi không sao! “ – Hiền phi khẽ đáp với đôi mắt đẹp trấn an.
Thượng Quan Mộ, nhẹ cất bước tới bên giường Ngô Liễu, ngồi xuống bên người nàng, nắm lấy bàn tay nõn nà yếu ớt ấy. Hiền phi chỉ nhẹ cười ấm áp.
-“ Mộ nhi, hôm nay ngươi có thêm một cô cô rồi, có vui không? “
-“ Không vui! “ – Thượng Quan Mộ nhăn trán.
-“ Sao vậy?? “
-“ Nàng ta là cô cô của cái tên “ Liệt Diễm “ kia chứ đâu phải cô cô của ta! Hừ “
Nghe Thượng Quan Mộ giận dỗi, Hiền phi lại càng thêm cười ấm áp. Tình cảm huynh đệ giữa Thượng Quan Mộ với Nam Cung Vũ Họa ra sao, nàng ta còn không rõ đi! Sau khi công cháu Bình nhi qua đời, chính là một tay Ngô Liễu nàng nuôi dưỡng cả hai hai tử đây thôi. Nghĩ lại chuyện xưa, nàng chính là nợ Tiên đế một cái ân tình khó trả nên nuôi dưỡng hoàng tôn của là lẽ đương nhiên. Nghĩ tới đây, Hiền phi lại đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn Thượng Quan Mộ:
-“ Mộ nhi, đừng quên lời mẫu thân dặn, cả đời này, chúng ta chỉ có thể đi bên cạnh A Họa thôi, ngươi hiểu chứ? “
-“ Ân, nhi thần hiểu! Mẫu phi, người mau nghỉ ngơi đi… “ – Nói rồi Thượng Quan Mộ lập tức đứng dậy, buông rèm rời đi, không để Hiền phi nói thêm một lời.
Mẫu phi, vì sao người có thể bao dung như vậy? Không chỉ yêu thương một mình hài tử của người mà còn có thể nuôi dưỡng hài tử của người khác? Mẫu phi, vì người, mà đời này ta chỉ có thể đi bên cạnh tên “ Liệt Diễm “ kia. Ta thật ủy khuất mà… Nhìn lên tầng mây cao ngun ngút, thở dài một hơi bất đắc dĩ. A Họa, rốt cuộc vẫn là mẫu phi thương ngươi hơn thương ta!! Hừ đáng ghét. Ta phải ghi khắc nợ này!!!
Một lòng oán niệm, tam hoàng tử hồi phủ.
Một đêm tĩnh mịch. Một đêm nổi sóng. Số mệnh Vận Phụng từ đêm nay sẽ là một trang hoàn toàn khác. Tương lai kia là hạnh phúc hay đau thương vẫn cần nàng bước đi mới tới.
#Airen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...