Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Yến Kỳ Vũ làm xong tập đầu tiên, rất xa xỉ cho bản thân mình nghỉ nửa ngày. Cái gì cô cũng không nghĩ tới, cái gì cũng không làm, thoải mái làm tổ trong chăn xem truyện tranh.

Xem truyện tranh là tiêu khiển của cô, cũng là cách để cô học hỏi. Phần lớn họa sĩ truyện tranh khác đều thích chơi game giải trí, gì mà tay lướt lia lịa trên máy chủ của game, nhưng khả năng phối hợp của cô không tốt, lại còn choáng với hình 3D, đối với cô mà nói vẫn là nhân vật trong thế giới 2D dễ thương hơn một chút.

Sau khi vào đông, cuối cùng máy sưởi cũng đến. Ngay giường của Yến Kỳ Vũ có máy sưởi ở bên cạnh, mỗi ngày khi lên giường đi ngủ đều bị hơi nóng phà vào như đang bị nướng. Nhưng cho dù cô có bị nướng thì vẫn mềm dẻo, giống như bánh mì lớn mới ra lò, ai thấy cũng đều muốn cắn một miếng.

Chỉ tiếc cổ của bánh mì này không tốt, cứng ngắc, khô cằn, ai cắn cũng sẽ mẻ răng đấy.

“Người bạn” Vu tiên sinh của cô mấy lần mời cô đi châm cứu giảm đau tiếp, tiếc rằng cô thật sự đi không được, một lần đi và về như thế mất tới mấy tiếng đồng hồ, đủ để lên màu một trang truyện tranh rồi!
     
Trong điện thoại, giọng Vu Quy Dã bất đắc dĩ: “Sức khỏe cô không tốt, đừng ngồi trước máy tính suốt. Nếu như không rảnh đi châm cứu mát xa, thì mỗi ngày phải giành thời gian tập thể dục cũng được.”

Yến Kỳ Vũ ngoài miệng nói được được được, nhưng vừa cúp điện thoại thì mày chau mặt ủ. 

Bây giờ cô ngay cả thời gian ngủ cũng không thể bảo đảm, sao mà có thời gian tập thể dục chứ. Hơn nữa tập thể dục rất mệt, nhìn cánh tay nhỏ, đùi nhỏ của Yến Kỳ Vũ xem, cô chạy 20 phút là đã mệt đến cả ngày không mở mắt ra nổi.
     
Suy nghĩ một lát, cô quyết định hỏi ý kiến của vị tác giả khác, là tác giả kịch bản cùng hợp tác với cô, cũng là đối tượng xin viện trợ thích hợp nhất.

Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, có onl không ạ?

Điền Dã: Mao Mao, tôi đây.

Điền Dã: Sao thế?

Tiểu Vũ Mao: Tôi nhớ anh cũng là tác giả full-time phải không? Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thói quen tập thể dục không?

Điền Dã: Có  ^_^ Tôi định kỳ sẽ đến phòng tập thể dục tập nhịp điệu và tập với các thiệt bị.

Điền Dã: Cô thấy hứng thú với tập thể hình à?

Tiểu Vũ Mao: Thật tốt quá, có thể nói cho tôi biết anh phân bổ thời gian làm việc và tập thể dục như thế nào không, bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra là tôi phải chạy bản thảo, thật sự không có thời gian tập thể dục. QAQ

Điền Dã: Ưm… Tôi có một cách.

Tiểu Vũ Mao: ! ! ! Cách gì?


Điền Dã: Cô có biết máy may kiểu cũ không, hai chân phải đạp trên bàn đạp không ngừng vận động, sinh ra động năng mới có thể làm máy vận hành. Cô có thể tìm người sửa lại một máy may, nguồn điện máy tính gắn ở trên, hai chân thì cung cấp năng lượng, không đạp thì máy tính sẽ ngắt điện.

Tiểu Vũ Mao: ...

Điền Dã: Vì không muốn tranh của mình vất vả vẽ ra bị mất, cô phải vừa vẽ truyện tranh vừa liều mạng đạp bàn đạp, như vậy không phải có thể phân bổ được thời gian tập thể dục và công việc sao?【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】

Tiểu Vũ Mao: 【 chống má suy xét 】

Tiểu Vũ Mao: Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.

Điền Dã: ^_^

Yến Kỳ Vũ ngốc nghếch hoang mang bị “Điền Dã” đùa, càng nghĩ càng cảm thấy phương án này có thể thực hiện được, hoàn toàn không ý thức được đối phương đang nói đùa trong dáng vẻ nghiêm túc.

Nhưng cô phải đi đâu tìm người có thể sửa máy may và nguồn điện máy tính đây? Thật sự không có cách, vì thế cô lại điện thoại cho Vu tiên sinh, nói vấn đề khó khăn mà mình gặp phải cho anh nghe.

Sau khi nghe cô gái xin giúp đỡ xong, Vu Quy Dã bỗng nhiên không lên tiếng.

Thật ra là anh đang nghẹn cười.

Vu tiên sinh chân thành nhiệt tình này, trong nửa tiếng ngắn ngủi thay đổi hai thân phận cùng tiến hành ba đoạn hội thoại với cô, hoàn toàn ăn sạch viên kẹo ngọt ngốc nghếch này.

Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia cứ yên lặng, Yến Kỳ Vũ nghĩ mình đưa ra yêu cầu làm cho người ta khó xử. Trước giờ cô sợ nhất là làm phiền người khác, cô rút vào trong chăn thêm một tí, nhỏ giọng nói: “Vu tiên sinh, có phải quá khó không? Tôi, thật ra tôi chỉ hỏi thôi, không phải bảo anh làm giúp tôi đâu…”

“Không phải.” Trong lòng Vu Quy Dã có chút áy náy, nhưng anh không thể dùng thân phận “Vu tiên sinh” để chỉ trích “Điền Dã”, chỉ có thể giả vờ kinh ngạc nói, “Tôi không nghĩ tới trên đời này lại có người thông minh tột bậc đến thế.”

Anh cũng không nghĩ tới mình là một người mặt dày như vậy.
     
Anh còn nói: “Nhưng tôi phát hiện cách cải tạo này có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Yến Kỳ Vũ khẩn trương hỏi. [email protected]

“Cô xem đi, chỗ cô không thoải mái là xương cổ, bàn đạp chỉ có thể hoạt động ở mắt cá chân của cô…”


“... Cũng phải.” Yến Kỳ Vũ nghĩ, nhất định cô không nói rõ, nên mới khiến thầy Điền Dã hiểu lầm, biến cần cổ thành cổ chân.

Vì thế, phương án cải tạo máy may thành máy tính của Yến Kỳ Vũ tuyên bố hoàn toàn thất bại, nhưng hạng mục này vẫn khiến cô ý thức sâu sắc được, bên cạnh mình lại có hai thiên tài công nghệ kỹ thuật đang ẩn núp!

Cô rất phấn chấn ngỏ lời muốn tìm cơ hội để Vu tiên sinh và thầy Điền Dã làm quen với nhau, bọn họ đều thông minh như thế, nhất định có thể trở thành bạn bè.

Vu Quy Dã nở nụ cười: “Đề xuất này không tệ, nếu có cơ hội, nhất định phải giáp mặt cùng uống ly rượu với anh ấy.”

...

Sau khi nghỉ ngơi trong thời gian nửa buổi ngắn ngủi, Yến Kỳ Vũ lại tiếp tục tiến vào địa ngục chạy bản thảo. 

Cô là họa sĩ truyện tranh vô cùng có tính tự giác, trước giờ không kéo dài bản thảo, cũng không xin nghỉ, cho dù bệnh nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần tay còn chưa gãy thì cô vẫn có thể kiên trì vẽ.

Bộ Na Na nói cô là tác giả làm người ta đỡ lo nhất trong những người cô ấy dẫn dắt, có một số tác giả đều mắc bệnh “trì hoãn”, thường xin nghỉ, nói qua thêm mấy tuần nữa, cứ như thế vài lần không dứt thì lại thành cái cớ.

Cho nên nhiều khi, quan hệ giữa biên tập và tác giả hơi giống Afanti và con lừa của hắn. Afanti xem lừa là bạn thân, khích lệ lừa, dạy dỗ lừa, thúc giục lừa, xua đuổi lừa, chỉ là người có lừa thì sẽ lười, củ cải để đến bên miệng cũng không chịu mở miệng cắn.

Nhưng Yến Kỳ Vũ thì sao, là một con lừa vừa cứng đầu vừa tràn đầy sức lực, Bộ Na Na không cần thúc giục, thì con lừa đã xay đậu xong, đồng ruộng đã được cày, hàng hóa đã được chở đi, mà còn cảm thấy công việc không nhiều lắm.

Chỉ là làm những việc giống nhau lặp lại nhiều lần, cho dù là lừa thì cũng sẽ cảm thấy chán.

Lên màu truyện tranh là một việc vô cùng khô khan, không giống như sáng tác, sáng tác cần thời gian giữ đầu óc trong trạng thái phấn chấn, mài giũa từng câu từng chữ cho thật tinh tế. Mà lên màu lại càng giống máy móc lặp đi lặp lại, đối với một họa sĩ truyện tranh có kỹ năng thành thạo mà nói, nên dùng màu gì, nên dùng ánh sáng nào làm bóng hoàn toàn không cần suy nghĩ, cơ thể cứ theo bản năng tự động hoàn thành.

Nếu Yến Kỳ Vũ nói phiền não của mình với thầy Điền Dã, không nhất định anh có thể hiểu.

Nghĩ ngợi một lát, Yến Kỳ Vũ click mở một ảnh đại diện con heo trong QQ ra, gọi một cô gái heo.

Tiểu Vũ Mao: A Lâm A Lâm, cậu làm gì để giết thời gian sau thời gian vẽ thế?

A Lâm là người bạn trợ lý mà Yến Kỳ Vũ quen biết trong thời còn ở Trục Mộng Đường, trước đó không lâu đã gia nhập vào nhóm trợ lý của Tri Bất Đạo Tiên Nhân, đang làm việc cho ông ta.  

A Lâm: Vẫn tùy thôi, tấu nói, sách audio, kịch truyền thanh.


Tiểu Vũ Mao: Bây giờ tớ đã nghe hết toàn bộ sách audio của Quân Tử Quy Dã mà có thể tìm thấy trên thị trường đến mấy lần, cũng sắp thuộc gần hết rồi QAQ.

A Lâm: Vậy thì minimize cửa sổ xem anime, “Tam đại dân công truyện tranh” (*) mỗi bộ có hơn mấy trăm tập, đủ để cậu xem rất lâu à.

(*) Chỉ Naruto, One piece, Bleach

Tiểu Vũ mao: Tớ xem rồi… không có hứng thú.

A Lâm: =_=

A Lâm: Vậy chỉ còn lại một cách thôi!

A Lâm: Cậu có muốn livestream không?

A Lâm: [Con heo thông minh chính là tôi].jpg

Tiểu Vũ Mao: Cậu nói phát trực tiếp vẽ tranh sao?

Đối với họa sĩ mà nói, livestream vẽ truyện tranh cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì, rất nhiều người sẽ thông báo thời gian livestream, thu hút độc giả xem tranh vẽ trực tiếp của mình. Nhưng phần lớn họa sĩ dùng phát trực tiếp là họa sĩ đồng nhân, đồng nhân có ưu thế hơn nguyên sang, tự thu hút được nhiều người, rất nhiều người xem nhìn thấy print screen trực tiếp, phát hiện là nhân vật mình thích thì sẽ click vào xem.

Nhưng Yến Kỳ Vũ chưa từng phát trực tiếp vẽ tranh, một mặt là cô cảm thấy kỹ năng vẽ của mình không thích hợp, lo lắng rụt rè, mặt khác một bức vẽ không thể hiện được nội dung câu chuyện, “không đầu không đuôi”, không bằng một tấm hình lên màu.

Bây giờ, Yến Kỳ Vũ vẫn còn băn khoăn.

Tiểu Vũ Mao: Phát sóng trực tiếp? Chuyện này không được đâu…

Tiểu Vũ Mao: Họa sĩ tụi tớ còn chưa login, bây giờ tranh tớ vẽ đều lưu trong album, nếu như livestream vẽ tranh, không phải sẽ lộ bài sao.

A Lâm: F*ck, sao cậu cố chấp thế?

A Lâm: [Đánh chết cậu cái đồ heo ngốc này].jpg

A Lâm: Mục đích của livestream chính là thu hút khán giả đó! Lộ bài cái gì mà lộ bài, một trang truyện đơn độc không nội dung thì ai có thể nhìn ra lộ bài cái gì hả!

A Lâm: Hơn nữa vẽ một trang ít nhất là 7 8 tiếng, không có độc giả nào có thể xem hết một trang từ đầu tới cuối đâu.

A Lâm: Mở livestream, mục đích không phải để độc giả ở lại.

A Lâm: Mà là làm độc giả biết sự tồn tại của cậu!


A Lâm: Cậu là người mới, người hợp tác của cậu là Điền Dã đúng không? Cũng không có danh tiếng.

A Lâm: Bây giờ hai người không tuyên truyền, lấy cái gì mà hợp tác đây?

A Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Yến Kỳ Vũ cái gì cũng tốt, chỉ là không biết marketing, lúc nào cũng chăm chỉ cần cù cày bừa, không biết tuyên truyền mình cho nhà sản xuất biết mình tốt bao nhiêu.

Bây giờ đã là thời đại cạnh tranh kịch liệt, rất nhiều họa sĩ truyện tranh vì muốn hấp dẫn độc giả, vào thời kỳ đầu không ngừng điên cuồng vẽ tác phẩm đồng nhân lôi kéo độc giả, chờ nhóm độc giả ổn định, sẽ bắt đầu vẽ truyện tranh nguyên sang. Nhưng Yến Kỳ Vũ nhảy qua bước này, trực tiếp vẽ nguyên sang, độ khó khăn khi mới bắt đầu còn lớn hơn nữa.

Tiểu Vũ Mao: Ôi… Nhưng chuyện tuyên truyền đã có biên tập phụ trách rồi mà?

A Lâm: Cái này vẫn chưa đủ! Nhóm độc giả đầu tiên vẫn phải dựa vào chính bản thân họa sĩ tự tuyên truyền!

A Lâm: [Gương thần ơi gương thần, tôi có phải là chú heo giỏi vẽ tranh nhất trên thế giới này không].jpg

Tiểu Vũ Mao: Bây giờ tớ nhanh chóng đi xin phòng phát trực tiếp, sau đó tuyên truyền thử trên weibo.

A Lâm: Ừm, cậu nhanh chóng làm đi, tìm người quen biết share lại.

A Lâm: Không được bị tác giả kia vượt mặt.

Tiểu Vũ Mao: A Lâm. “Tác giả kia” mà cậu nói lúc nãy… rốt cuộc là tác giả nào vậy?

A Lâm: !!!

A Lâm: Cậu còn không biết nữa sao!

A Lâm: Tớ nói này, sao cậu một chút căng thẳng cũng không có thế.

A Lâm: [Nhìn một lượt tất cả heo trên thế giới, cũng là cậu ngốc nhất].jpg

A Lâm: Có phải Loạn Mã Quân là họa sĩ truyện tranh mà Cá Heo ký không, năm mới còn mở truyện nhiều kỳ “Hiệp sĩ mèo”?

Tiểu Vũ Mao: !!!

Tiểu Vũ Mao: Tin tức của cậu thật nhanh quá, chuyện cô ấy ký với Cá Heo là tin tức bí mật, không ngờ cậu ngay cả tên họa sĩ của cô ấy là gì cũng biết luôn rồi.

A Lâm: Chậc chậc chậc, không phải tin tức của tớ nhanh, mà Loạn Mã Quân đã sớm phát trực tiếp thông báo với cả thiên hạ rồi.

Tiểu Vũ Mao:…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui