Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả



Vu Quy Dã đã chạy suốt hai tiếng trong đêm tối. Phía sau anh, cô giáo Rachel cũng nhắm mắt đuổi theo anh, trong ngực cô ấy ôm một xấp tờ rơi, mỗi khi gặp người đi đường có nét mặt hòa nhã, cô ấy lập tức đưa tờ rơi vào tay người ta, nói năng khẩn khiết xin mọi người chú ý nhiều hơn.

Trên tờ rơi là ảnh chụp của Daniel, tên nhóc kia không tim không phổi cười tươi, trong tay còn ôm món đồ chơi Transformers. Phía dưới có viết tên, tuổi, và đủ loại thông tin của cậu bé, nhưng cho dù viết kỹ càng thế này, bọn họ trừ nhận được câu trả lời “không thấy” thì chính là “không nhớ”.

Trời tối như thế, nếu như cậu nhóc trốn vào trong bóng cây, thì ai có thể chú ý tới chứ?

Cô giáo Rachel là chủ nhiệm lớp có trách nhiệm, cô ấy luôn tự trách buổi chiều khi phê bình Daniel có thái độ không dịu dàng lắm, cứ nói tới nói tới, hốc mắt cô ấy ửng đỏ. Gió lạnh thổi vào làm gò má cô ấy đỏ rực, cùng với vẻ mặt rưng rưng nước mắt, khiến cho không ít người ngấm ngầm để ý tới.

Vu Quy Dã vừa phải tìm cháu ngoại, vừa phải phân tâm quan tâm cô ấy, cả người đã mỏi mệt không chịu nổi.

Hai vợ chồng Vu Kinh Hồng cùng hai đồng chí cảnh sát đã đến trạm quản lỷ xe bus thành Nam, mấy người chia nhau xem máy thâu hình, nhưng mấy tiếng trôi qua, vẫn chưa có kết quả.

Đúng vào lúc này, di động của Vu Quy Dã vang lên.

Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm rọi xuống, ba chữ “Yến Kỳ Vũ” lấp lóe trên màn hình di động giống như những vì sao, Vu Quy Dã không chút suy nghĩ, nhận nghe điện thoại trước.

Chính anh cũng không rõ, lúc anh nhìn thấy tên của Yến Kỳ Vũ, sự căng thẳng vấn vít toàn thân chốc lát biến mất, khóe miệng mím chặt bỗng thả lỏng, gương mặt giãn ra. Sợi lông vũ nhỏ này như có mang theo ma lực, khẽ chạm vào trái tim đang lo lắng của của anh.

Mà những thay đổi của anh, một chút cũng không thoát khỏi ánh mắt của cô Rachel.

Điện thoại được kết nối, giọng nói của cô gái xuyên qua sóng điện từ truyền vào trong tai anh.

Không có những lời nói khách sáo, không có câu nói chào hỏi nào, Yến Kỳ Vũ nói thẳng: “Anh Vu, tôi tìm được Daniel rồi!”

“Cái gì? Hai người ở đâu, tôi lập tức đi qua!” Vu Quy Dã vừa mừng vừa sợ, ai có thể nghĩ đến Yến Kỳ Vũ gọi cú điện thoại này sẽ mang đến tin tốt quan trọng như vậy chứ?

“Chúng tôi ở ngay tiệm fastfood McDonald’s trước trạm xe, không sao cả, tôi sẽ ở đây cùng với cậu bé, anh đi đường cẩn thận, đừng có gấp gáp.”

“Được, được, được” Đúng lúc Vu Quy Dã và Rachel không có đi xa, vẫn luôn tìm xung quanh tiểu khu, cách tiệm fastfood chỉ có 10 phút.

Anh không gác điện thoại, vừa chạy đến phía bên kia, vừa hỏi Yến Kỳ Vũ làm sao tìm được tên nhóc này.

Sau khi Yến Kỳ Vũ nói cho anh biết tối nay Daniel ở khu vui chơi “thoải mái” cỡ nào, anh đã muốn hung hăng đánh vào mông tên nhóc này.

Cô giáo Rachel đi theo phía sau anh suốt một đường, đợi đến khi đến cửa tiệm ăn, cô ấy đỡ cửa thủy tinh không ngừng thở.

Từ góc nhìn của cô ấy, trong tiệm fastfood đèn đuốc sáng trưng, có một cô gái trẻ tuổi xa lạ mà xinh đẹp ngồi ở bên cạnh bàn, đang chống má nhìn Daniel, Daniel vừa ôm chai coca, vừa giơ cánh gà chiên lên, miệng dính đầy dầu mỡ, còn chu miệng ý bảo cô lau giúp cậu bé. Cô gái bất đắc dĩ thở dài, lấy khăn giấy ướt cô hay mang theo ra, cẩn thận chùi sạch sẽ giúp cậu bé.


Rachel vừa định cất bước đi vào thì người đàn ông ở phía trước bỗng nhiên ngăn cô ấy lại.

“Sao thế?” Cô ấy không hiểu.

Vu Quy Dã khẽ lắc đầu: “Cô Rachel, thứ cho tôi nói thẳng, nguyên nhân lần này Daniel bỏ nhà đi có một chút liên quan đến cô… Tôi sợ cô đi vào như thế này, sẽ làm cho Daniel kháng cự.”

“Vậy... vậy tôi...”

Nụ cười của người đàn ông thỏa đáng đến không thể chê vào đâu được: “Nếu không thì cô giáo cứ chờ ở đây đã, một mình tôi vào trong là được rồi.”

Không đợi Rachel trả lời, Vu Quy Dã đã bước chân đi vào, đẩy cửa lớn thủy tinh ra.

Cô giáo trẻ bị bỏ lại chỉ có thể nhìn bóng lưng anh, nhìn anh từng bước tiến đến chỗ cậu bé đang ăn không nhấc nổi đầu.

Cũng ở chỗ đó, có nụ cười ấm áp của cô gái kia.
     
...

“Anh Vu!” Yến Kỳ Vũ kinh ngạc đứng dậy, vội vàng chào đón.

Daniel đang cố gắng tiêu diệt cánh gà cay thứ ba đột nhiên toàn thân run lên, nhanh chóng cúi đầu, gia tăng tốc độ ăn hết núi cánh gà trước mặt.

Rõ ràng cậu bé và cậu mình có mối quan hệ thân thiết nhất, nhưng lúc này ngay cả một cái liếc mắt cậu bé cũng không dám, cả người giống như con chuột đồng đang tích trữ đồ ăn, liều mạng nhét một đống đồ vào miệng.

Vu Quy Dã thấy dáng vẻ “không để ý đến chuyện bên ngoài” của cậu bé, cơn tức bỗng bùng phát. Mấy người lớn lo lắng hốt hoảng cho tên nhóc này, nhưng thằng bé thì sao, lại thoải mái dễ chịu chơi lâu như thế!

Người đàn ông tới gần cậu nhóc béo, chân dài tựa vào cạnh bàn. Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người anh, tạo thành một cái bóng cao lớn trước mặt cậu bé.

“Daniel.” Anh trầm giọng cảnh cáo.

Daniel là một con khỉ rất to gan nhưng bây giờ lại biến thành một con rùa đen rút đầu, ngay cả động tác nhai đồ ăn trong miệng cũng chậm lại.

“Daniel.” Anh lại kêu một lần nữa.

Sau đó là lần thứ ba.

Lúc này đây, cuối cùng cậu bé cũng có phản ứng, toàn thân út ít của cậu bé run lên, động tác chậm chạp giống như trên phim điện ảnh, từ từ, cứ từ từ, chậm chạp ngẩng đầu lên, quai hàm căng chặt, thịt gà nhét trong miệng cũng không khép lại được.

Nước mắt đầy mặt cậu bé, hai mắt đỏ bừng giống như hai chiếc đèn lồng nhỏ.


Nếu vào lúc bình thường, Daniel chỉ cần bĩu môi, chắc chắn Vu Quy Dã sẽ dỗ dành, nhưng hôm nay anh thật sự bị hành động mạo hiểu của cậu làm giận.

Người đàn ông giận quá hóa cười, trực tiếp gọi tên cậu bé: “Tô Đản, cậu rất tức giận.”
          
Chỉ có một câu nói vô cùng đơn giản, không có chất vấn, không có tức giận mắng, nhưng dòng nước ngầm chảy xiết này không hề yên ả. DiennDanLEeeQuyyDonn~!#

Daniel là một tên nhóc đầy chiêu trò, cậu giơ hai tay nhỏ dính mỡ định nhào lên làm nũng, lại không dám di chuyển nhiều, cậu bế tắc ngồi trên ghế, ngay cả nước mắt cũng ngưng chảy.

Người lớn tức giận, vẫn là làm đứa nhỏ sợ hãi.

Yến Kỳ Vũ lần đầu thấy Vu Quy Dã tức giận, rõ ràng trong lòng cô cũng có chút khiếp đảm, nhưng cơ thể không kiềm chế được bước lại gần, cô nhẹ giọng trấn án: “Daniel không hiểu chuyện, cần phụ huynh giáo dục nhiều hơn nữa.”

Cô nâng tay lên chạm vào sau lưng người đàn ông, từ từ xoa lưng anh, nhỏ giọng nói: “Đừng tức giận mà, đừng có tức giận.”

Lòng bàn tay của cô gái mang theo vẻ lo lắng, cho dù cách một lớp quần áo, vẫn chạm đến con tim của Vu Quy Dã.

Vu Quy Dã hơi bất ngờ quay đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Yến Kỳ Vũ sửng sốt, đột nhiên ý thức được bản thân mình đang làm gì, vội vàng thu tay lại. Cô lấy tay trái nắm tay phải lại, dùng sức nhéo chính mình, cảnh cáo nó không được làm ra loại hành động thân mật này nữa.

Người đàn ông vốn đang sắp bừng bừng nổi giận thoáng tỉnh táo lại, tiếp túc “tra hỏi” tên nhóc bụ bẫm.

“Tại sao con lại bỏ nhà đi? Tại sao lại đánh nhau với bạn? Tại sao không tìm thấy cậu lại chơi một mình ở đây hả?”

Daniel bị dọa sợ, vừa nghẹn ngào, vừa khó khăn trả lời. Có một số câu hỏi anh cũng không nhận được đáp án, tên nhóc cứ muốn làm bộ, trí nhớ lại kém, rất nhiều hành động không thể nào dùng logic của người lớn suy đoán được.

Vu Quy Dã hỏi không được lý do, không còn cách nào đành ra tay đánh, anh chỉ có thể xách tên nhóc lên, kẹp dưới cánh tay, đánh vào mông cậu bé giống như đang gõ trống tùng tùng.

Anh đánh một cái, Daniel liền gào khóc một tiếng. Anh đánh một cái nữa, cậu bé lại gào khóc tiếp.

Âm thanh thê lương thảm thiết kia, Yến Kỳ Vũ ở bên cạnh nghe thấy cảm giác khó chịu.     

Cô kéo ống tay áo của người đàn ông, cầu xin thương tình: “Nhẹ một chút đi…” 

“Không có dùng lực đâu.” Vu Quy Dã vui vẻ nhìn cậu nhóc, “Thằng nhóc giả bộ đấy.”
     
Nói xong anh lại đánh hai cái, hôm nay cậu bé mặc quần dày, Daniel lại mập, đánh lên mông mềm mại không giống như đang đánh người, mà giống như đang vỗ vào trái bóng da.

Vu Quy Dã vỗ vài cái, cảm giác hơi ghiền đánh, đánh để tiêu tan tức giận.


Anh nhìn Yến Kỳ Vũ đứng ngồi không yên ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng: “Nếu cô không ngại thì cứ vỗ thử xem?”

“Hả? Không cần đâu, không cần đâu.” Yến Kỳ Vũ nhanh chóng từ chối. Sau khi nói xong, cô mới chú ý khóe miệng của người đàn ông khẽ cong lên, thì ra là đang đùa.

Vu Quy Dã để cậu nhóc ú khóc hu hu thành con mèo hoa xuống, sau đó vác cậu bé ở trên vai.

Daniel khóc thút thít, Yến Kỳ Vũ vểnh tai lên, nghe thấy cậu đang lẩm bẩm nói mông đau.

Vu Quy Dã không để ý tới cậu bé ở trên vai, anh quay lại nhìn Yến Kỳ Vũ, giọng nói mang theo sự cảm kích: “Yến tiểu thư, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi tìm Daniel. Chị của tôi và anh rể đang trên đường tới đây, tôi phải đưa tên nhóc này về trước…”

“Ừm ừm ừm, đã trễ thế này, cậu bé mặc cũng không nhiều, nhanh chóng đưa về nhà đi.” Nói xong, cô đưa tay tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, quấn đầu Daniel thành bánh chưng đầy thịt, trừ cái mũi ra thì chỉ để lộ một đôi mắt tinh quái ở bên ngoài.

Vu Quy Dã lẳng lặng nhìn động tác của cô, khăn quàng cổ mềm mại trắng tinh bao lấy đầu và cổ của cậu bé, còn tạo thành một cái nơ con bướm ở trên đầu.

Daniel ngơ ngác nghiêng đầu, nơ con bướm ở trên đầu cũng giật giật theo.

Yến Kỳ Vũ bị dáng vẻ ngốc nghếch của cậu bé chọc cười, đưa tay búng vào chóp mũi của cậu, thấp giọng nói: “Đồng ý với chị, đây chính là khăn quàng cổ mà chị thích nhất, em tuyệt đối không được để nước mũi dính lên trên đó!”

“Tuyệt, tuyệt đối sẽ không!” Daniel vội vàng giơ tay thề, “Nếu em làm dơ khăn quàng cổ của chị, em sẽ… sẽ để chị nhổ lông gà xuống làm thành chổi lông gà, đánh cậu của em!”

“... =_=|||| “

Vu Quy Dã khẽ cúi đầu, nghiêng tai nghe cuộc đối thoại khôi hài mang tính giải trí của hai người, sự đèn nén cả đêm bỗng nhiên tan thành mây khói. Đối mặt với người đáng yêu như thế, ai còn có tâm tình tức giận chứ.

Về chuyện rốt cuộc ai mới là người đáng yêu…

... A, dù sao cũng không phải là tên nhóc ở trên vai anh.

Người đàn ông nói bằng giọng ấm áp: “Yến tiểu thư, không biết ngày mai cô có rảnh không? Tôi thay mặt cha mẹ cùa Daniel muốn mời cô dùng bữa cơm, cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

“Ơ… ? Không cần đâu!” Yến Kỳ Vũ vội vàng lắc đầu, ‘Vốn dĩ tôi đâu có giúp gì, là Daniel chơi ở trong này, đúng lúc bị tôi bắt gặp thôi.”

“Nếu như không có cô “đúng lúc” như vậy, thì đêm nay chúng tôi sẽ phải lo lắng hốt hoảng rồi.”

Yến Kỳ Vũ nghĩ rằng mình không có công gì nên cũng không thể hưởng lộc: “Thật sự đừng khách khí, tôi và Daniel có duyên như vậy, giúp cậu bé gọi một cuộc điện thoại thông báo cho anh không phải là chuyện lớn lao gì… Thật ra cho dù không có tôi, thì nhân viên phục vụ cũng sẽ gọi điện báo cảnh sát, anh đừng cảm thấy đây là công lao của tôi. Hơn nữa ngày mai tôi có việc, thật sự không có thời gian rảnh, có anh nói một tiếng “cảm ơn” ở trước mặt là được rồi.”

Vu Quy Dã không chịu bỏ qua: “Nếu như ngày mai không tiện, vậy thì ngày hôm sau cũng được, tuần sau cũng được, khi nào cô rảnh, cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi.”

Ngón tay Yến Kỳ Vũ chỉ vào laptop trong balo ở bên cạnh: “Anh Vu, không gạt gì anh, hôm nay tôi đến tiệm fastfood McDonald’s này là vì để chạy deadline. Bây giờ tôi đang hợp tác cùng với một tác giả rất giỏi, nhận một bộ truyện tranh đăng nhiều kỳ rất lợi hại, mỗi một phút mỗi một giây đều không thể lãng phí, tất cả tinh lực đều dùng vào bản thảo, thật sự không giành được chút thời gian ra ngoài ăn cơm.”

“Tác giả rất lợi hại rất giỏi” trong miệng cô: “…”

Người đàn ông dùng mọi cách mời, còn cô gái dùng mọi cách để từ chối.
          
Cho tới bây giờ, Yến Kỳ Vũ chưa từng cảm thấy khăn quàng đỏ của mình xinh đẹp như vậy, phía sau cô giống như hiện một lá cờ thi đua, trên đó có 8 chữ lớn “Say mê công việc, từ chối bữa ăn”. Hình ảnh tiền đồ xán lạn như thế, có thể chụp một bức ảnh làm thành gói sticker trong điện thoại.


Vu Quy Dã dở khóc dở cười, ai có thể nghĩ đến cô sẽ vì “thầy Điền Dã” mà từ chối lời mời của anh.

“Vậy được rồi.” Người đàn ông kiềm chế cảm xúc muốn đưa tay sờ đầu cô, nhẹ giọng nói, “Tôi chúc truyện tranh của cô đăng nhiều kỳ thuận lợi, đợi đến ngày login, tôi sẽ vào đó cổ vũ.”

...

Yến Kỳ Vũ ru rú trong ghế nhựa lạnh như băng ở tiệm Fastfood, lén ngẩng đầu lên từ sau màn hình máy tính, lộ một đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa lớn.

Bóng lưng người đàn ông cao lớn vững chắc, cùng một cậu bé mũm mĩm nặng 60 cân bấu víu trên bả vai anh, hai cái tay mập nắm chặt góc áo của cậu mình, còn đang không biết sợ chết cười ngây ngô với Yến Kỳ Vũ.

Khi Vu Quy Dã đẩy cửa tiệm ăn ra, khí lạnh bị ngăn ở bên ngoài ùa vào, Yến Kỳ Vũ không kiềm được rùng mình một cái, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, thì bên cạnh anh Vu đã có thêm một cô gái xa lạ ở bên cạnh.

Cô gái đứng rất gần rất gần anh Vu, biểu cảm nhẹ nhõm, thái độ thân thiết, thậm chí cô ấy còn nâng tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Daniel, nhìn qua rất quen thuộc với cậu bé.

... Cô ấy là ai?

... Cô ấy là bạn gái của anh Vu sao?

Bỗng nhiên một loại cảm giác chua xót chiếm lấy đầu lưỡi Yến Kỳ Vũ, cô không biết loại cảm giác này đến từ đâu, có thể là do tách café cô vừa gọi quên bỏ thêm đường thôi.

Vào lúc cô ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi “trai tài gái sắc” kia, nhân viên phục tiệm Fastfood chợt bưng hai dĩa đồ ăn vặt đưa đến trên bàn cô.

Khoa tay chiên mới ra lò, bánh đậu đỏ, hamburger, trà sữa nóng, bổng ngô, khoai tây nghiền,… trải đầy ra bàn, tiếp theo là mùi hương thơm ngon xông vào mũi cô.

“Ơ?” Yến Kỳ Vũ theo bản năng che bóp tiền, “Tôi không có gọi mà!”

Người phục vụ quen với cô nói: “Đây là vị tiên sinh kia gọi cho cô đấy.”

“Anh ấy gọi khi nào thế…”

“Vị tiên sinh còn để lại một tờ note.” Người phục vụ run lẩy bẩy đưa giấy ghi chú gọi món, dùng giọng điệu như đang truyền thánh chỉ, “Anh ấy nói: Chú ý sức khỏe, đừng có gầy nữa.”

Yến Kỳ Vũ theo bản năng cúi đầu nhìn cổ tay của mình... Trong khoảng thời gian này thức đêm chạy dealine, ăn cơm cũng không theo quy luật, hình như quả thật gầy hơn mấy hôm trước.

Không nghĩ tới anh Vu có thể chú ý đến điểm này.

Cô nâng ly trà sữa trước mặt lên, mặt nước khẽ gợn, sóng nước cùng hương thơm cùng tỏa ra, rất nhanh đã bao quanh không gian nhỏ hẹp này.

Quả nhiên, trà sữa ngọt hơn cafe.

(1) Bánh đậu đỏ
images 

(2) Khoai tây nghiền
images 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui