Vu Quy Dã mời Yến Kỳ Vũ tham gia tiệc tối với lý do rất đơn giản —— anh muốn tìm một cơ hội thích hợp, nói cho cô biết rốt cuộc mình là ai. Lúc trước, hành vi lưu số điện thoại quá đường đột, mà lần này đúng lúc hợp tác với nhau, có thể kéo gần mối quan hệ của họ.
Cho tới tận bây giờ, hai người họ cũng chỉ gặp mặt ba lần thôi, nếu không phải Vu Quy Dã biết bút danh của Yến Kỳ Vũ, thì e rằng đã không nhận ra được cô. Mà Yến Kỳ Vũ càng không ngờ tới, người đàn ông giúp mình mấy lần kia, lại lấy một thân phận khác xuất hiện bên cạnh cô.
Đối mặt với lời mời của Vu Quy Dã, Yến Kỳ Vũ cũng không nghĩ nhiều, rất dễ chịu nói “Có thể”.
Lần này cô đến hội nghị tác giả, thật ra cũng bị sự hấp dẫn của buổi tiệc tối xa hoa, trên tờ giấy quá trình có viết rõ: Tiệc tối này đã đặt chọn nhà hàng buffet hải sản nổi tiếng trong thành phố, một người ăn cao đến 280 đồng! Nhà hàng buffet này đã mở rất nhiều năm, hằng năm Yến Kỳ Vũ đều phải đợi đến “ngày sinh nhật đi xa xỉ một lần”, mỗi năm đều không bỏ qua.
Hội nghị tác giả của tập đoàn văn học Cá Heo lại chọn ở nơi đó, từ tối qua cô đã để bụng rỗng, sáng hôm nay chỉ ăn bánh mì, chờ đến giây phút dựa tường đi vào, vịn tường đi ra.
Sau khi xác định buổi tối Yến Kỳ Vũ sẽ tham gia tiệc tối, thì tâm tình của Vu Quy Dã vui vẻ không ít.
“Đến đây, tôi nói cho cô nghe sơ về nội dung chi tiết và thiết kế người.” Anh kéo ghế dựa đến gần một tí, hai người vai kề vai, cùng nhau nhìn về tài liệu “Giấc mộng không trung”.
Người đàn ông nói chuyện nghiêm túc, còn cô gái chăm chú lắng nghe, hai người vừa thảo luận vừa hoàn thiện câu chuyện này. Bên tay của Yến Kỳ Vũ có đặt giấy và bút, bỗng nhiên có linh cảm đột phát, cô liền trực tiếp vẽ ở bên góc.
Đã là truyện tranh cơ giáp, thì trừ thiết kế nhân vật ra, điều quan trọng hơn là phải thiết kế ra các loại cơ giáp khác nhau. Hơn nữa quốc gia khác nhau, trường học khác cũng phải có dấu hiệu riêng.
Yến Kỳ Vũ rất giàu óc tưởng tượng, không lâu sau đã nghĩ ra chút chỗ mấu chốt.
“Thầy Điền Dã, anh xem ở chỗ này thêm hình chim yến trên cơ giáp, tức có năng lực công kích, hơn nữa cũng ăn khớp với huy hiệu trường của họ.”
“Thầy Điền Dã, đồng phục của trường quân đội có thể thêm đồ trang sức, làm như vậy sẽ phân chia cấp bậc.”
“Thầy Điền Dã, còn có hình tượng của nữ chính, tôi cảm thấy ban đầu là tóc dài, đợi đến khi cô ấy chính thức tiến vào hệ cơ giáp thì mới cắt tóc ngắn, như vậy càng có tính chất xung phong hơn.”
“Thầy Điền Dã…”
Vu Quy Dã nâng tay ý bảo tạm dừng: “Tôi đã nói lúc nãy rồi, đừng gọi tôi là thầy Điền Dã.”
Khi anh là “Quân Tử Quy Dã”, thì nhà xuất bản, công ty điện ảnh và truyền hình, biên tập đều xưng anh là “thầy”, nhưng bây giờ anh là nửa người mới, anh nghĩ xưng hô “thầy” này, hơi không thích hợp.
Yến Kỳ Vũ khó xử nói: “Nhưng thầy chính là thầy mà.” Trong giới truyện tranh này, đối đãi với người hợp tác có năng lực cao hơn mình đều xưng là thầy, giống như thầy chủ biên, thầy hậu kỳ, thầy biên tập, vân vân, ý của cô Điền Dã là một tác giả tiểu thuyết rất có năng lực, tương lai còn là người hợp tác của mình, gọi anh một tiếng thầy là chuyện cần phải như thế.
“Không cần, gọi tôi Điền Dã là được rồi.”
Yến Kỳ Vũ lại cảm thấy như vậy không đủ tôn trọng.
Vu Quy Dã xoay bút trên tay: “Nếu không thích cách xưng hô này, thì tôi cho phép cô tiếp tục gọi tôi là Điền Điền.”
“!!!” Yến Kỳ Vũ lúng túng, vội kêu, “Điền Dã, Điền Dã, Điền Dã, Điền Dã, Điền Dã!”
“Gọi một tiếng là đủ rồi, Mao Mao.”
...
Hai người tiến triển rất nhanh, chốc lát đã xác định được huy hiệu trường của mấy trường quân đội và hình tượng của nữ chính, về phần thiết kế cơ giáp thì còn cần Yến Kỳ Vũ trở về cân nhắc kỹ càng.
Cả phòng hội nghị, chỉ có bọn họ đã quyết định với người hợp tác nhanh như vậy, tác giả khác còn đang dò xét lẫn nhau, thương lượng, nói cách thức hợp tác. Loạn Mã Quân giống như ngôi sao của công chúng, cho dù đi đâu cũng có một đám người đi theo nịnh bợ, nhưng cô ấy chẳng cần ai trong số những người này.
Rất nhanh đã tới buổi tiệc tối.
Dưa Gia bụng phệ gõ microphone, thông báo với mọi người: “Các vị đại tác giả, đại họa sĩ xin ngừng một chút, chưa trò chuyện đủ thì một lát nữa vẫn có thời gian để tiếp tục trò chuyện! Bữa tối là ở nhà hàng hải sản kế bên phụ trách, mọi người thu dọn đồ đạc xong sẽ đi. Mặt khác, trong thời gian ăn cơm không thể mang mặt nạ, loại một nửa mặt nạ cũng không được, nếu có ai ngại không muốn lộ ra gương mặt thật, thì không bắt buộc tham gia, có thể trực tiếp giải tán ở chỗ này.”
Không cần phải nói, trong số tác giả thật sự có mấy người tính cách ngại ngùng, không muốn lộ diện trước mặt mọi người. Ví dụ như hôm nay chủ biên tổ ba dẫn theo một họa sĩ truyện tranh, bởi vì trên mặt có vết bớt, nên cực ít đi ra ngoài, anh ta vừa nghe bữa tiệc tối này không ép buộc tham gia, thì lập tức xin về.
Khi Vu Quy Dã thu dọn đồ đạc, mới phát hiện khăn quàng cổ rơi ở trong phòng nghỉ lúc nãy.
“Các cô đợi tôi một lát, tôi đi lấy đồ, lập tức trở về cùng các cô đến nhà hàng.” Dứt lời, anh vội vàng rời khỏi.
Bóng lưng của người đàn ông dần dần đi xa, Bộ Na Na ở bên cạnh lập tức đứng dậy, ngồi xuống trên bàn trước mặt Yến Kỳ Vũ.
Cô ấy khép cặp hồ sơ lại, hai chân bắt chéo, dáng vẻ chọc người.
“Kỳ quái, kỳ quái, thật là kỳ quái.” Cô ấy nhìn chằm chằm tiểu thỏ trắng nhà mình, biểu cảm tìm tòi nghiên cứu.
“Chị Na Na, kỳ quái cái gì ạ?” Đầu Yến Kỳ Vũ mờ mịt.
“Chị làm biên tập nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy người hợp tác ăn ý như hai người vậy.”
Bộ Na Na tuyệt đối không có khoa trương, khi hai người trò chuyện về nội dung, cô ấy là biên tập đương nhiên phải ở một bên lắng nghe, chuẩn bị đưa ra đề nghị vào bất cứ lúc nào, bắt được BUG. Nhưng lần này cô ấy hoàn toàn không có đường đề lên sàn, chỗ có vấn đề, hai người liền bàn bạc sửa lại rất tốt, gặp đến đoạn đã trọn vẹn, thì họ cũng có thể bàn bạc để có thêm linh cảm.
Yến Kỳ Vũ nhớ đến cuộc nói chuyện lúc nãy, phát hiện quả thật bọn họ rất ăn ý… Nhưng cũng không đến nỗi phô trương như Bộ Na Na nói.
“Tiểu Vũ Mao, tuổi em còn trẻ nhưng sao trí nhớ lại kém như vậy, chuyện này mới bao lâu chứ, em đã quên Long Long Long tra tấn em thế nào rồi sao?” Bộ Na Na nói, “Long Long Long cũng được xem là tác giả khiến người ta an tâm, nhưng em nhìn xem, lúc đó anh ấy bắt em sửa lại thiết kế vịt nhiều lần như vậy. StarDuck viết rất dễ hiểu, nhưng khi mới bắt đầu vẽ, em không tìm được anh ấy muốn biểu đạt cái gì, anh ấy muốn gì. Bởi vì có rất nhiều tác giả trong khi sáng tác không hề có suy nghĩ về hình tượng, anh ấy không thể nào dùng lời nói hình dung cảnh tượng và nhân vật mà anh ấy muốn. Họa sĩ chỉ có thể tự mày mò từ từ, không biết khi nào có thể tiến đến hình ảnh ở trong lòng tác giả, nhưng mà khi em và Điền Dã ở cùng nhau, thì hoàn toàn không cần phải trải qua giai đoạn giày vò đối phương đó.”
Một mặt là do khả năng diễn đạt của Vu Quy Dã rất mạnh, lời văn của anh còn tốt hơn Long Long Long, có thể miêu tả chính xác cảm giác trong lòng. Về phương diện khác, chắc là do Yến Kỳ Vũ biết anh, hiểu ý đồ của anh, mỗi một nét bút cô hạ xuống đều vẽ theo ý muốn của anh.
Yến Kỳ Vũ hỏi: “Chẳng phải ăn ý là chuyện tốt sao?”
“Đương nhiên là chuyện tốt.” Bộ Na Na khẳng định gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: cô ấy đã từng gặp chủ bút và trợ lý vô cùng ăn ý, sau đó đã tiến đến cung điện hôn nhân, chẳng lẽ tương lai Tiểu Vũ Mao và Điền Dã sẽ…
Bỗng nhiên, di động trong túi Yến Kỳ Vũ vang lên, cô lấy ra nhìn, hai chữ “Tiểu Kiều” lấp lóe trên màn hình.
Tiểu Kiều chính là cô vợ nhỏ đang ở phòng ngủ chính, mặc dù trong nhóm khách thuê phòng có số điện thoại của nhau, nhưng vì tình cảm lạnh nhạt, mà cực ít người liên lạc với nhau… Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô vội vàng nhận điện thoại, còn chưa kịp nói một tiếng “Alo”, thì bên kia điện thoại đã vang lên giọng nói sốt ruột của Tiểu Kiều.
“Chị Yến, chị mau trở về đi!” Tiếng the thé của Tiểu Kiều vang lên, “Nếu không trở về thì nhà ở của chúng ta sẽ bị người ta phá gỡ đấy!”
“Cái gì, sao lại thế này? ... Alo, alo, alo?”
Yến Kỳ Vũ còn chưa có hỏi rõ ràng sao lại thế này, thì điện thoại đã bị cúp.
Rốt cuộc căn nhà xảy ra chuyện gì rồi?
Tai họa ngầm ở căn nhà cho nhiều khách thuê vô cùng lớn, khi Yến Kỳ Vũ đến thuê phòng thì đã biết, nhưng ai bảo tiền thuê nhà rẻ, mấy tháng trước Yến Kỳ Vũ còn không nuôi nổi bản thân mình, chỉ có thể ở căn nhà nhỏ đó, bình thường dùng điện, dùng nước, dùng lửa, đều phải vô cùng cẩn thận, mỗi lần trước khi ra khỏi cửa đều phải cúp hết tất cả ổ điện, sợ xảy ra vấn đề gì.
Tiểu Kiều nói rất vội vàng, trong đầu Yến Kỳ liên tưởng đến vô số chuyện không hay.
Là cháy? ... Là bị ngập nước? ... Hay là...
Cô không kịp nghĩ nhiều, cầm lấy túi xách và áo khoác vội vàng rời đi.
Bộ Na Na liền phát hoảng, vội vàng bắt lấy cô: “Sao thế hả?”
“Chị Na Na, nhà em đã xảy ra chuyện!” Yến Kỳ Vũ lòng như lửa đốt nói, “Phiền chị nói lời xin lỗi với thầy Điền Dã giúp em, sau này có cơ hội nhất định em sẽ mời thầy ấy ăn cơm!”
…
Yến Kỳ Vũ vội vàng chạy về nhà, bởi vậy đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy gương mặt thật của Vu Quy Dã.
Nào ngờ đến khi cô chạy về nhà, trong nhà không bị ngập nước, cũng không bị cháy, không có trộm vào nhà, càng không có giết người…
Chỉ có Tiểu Kiều và mấy cô bạn cùng phòng chống nạnh đứng trước cửa, đang cãi lộn với cô gái ở nhà đối diện.
Mà chị gái đang bị mấy cô ấy bao vậy, không phải là nữ chính vịt cô chạm mặt trong thang máy sao?
“Tiểu Kiều? ... Đây là sao vậy?”
Yến Kỳ Vũ không hiểu ra sao, nhanh chóng tiến lên can ngăn.
Thấy Yến Kỳ Vũ đến, khí thế của bên nhóm khách thuê nhà càng tăng lên: “Chị Yến, chị mau tới đây, chị mau nói cho cô ấy biết, đống rác này không liên quan đến chúng ta!”
Lúc này Yến Kỳ Vũ mới phát hiện, thì ra trên đất ném bốn năm bao rác, nước trong rác chảy đầy đất, hành lang lót gạch sứ đều bị nước rác chảy xuống làm cho đặc lại.
Vu Kinh Hồng từng gặp Yến Kỳ Vũ một lần, chị ấy nâng cằm lên, buồn bực nói: “Không phải là các cô thì còn có thể là ai? Nhà của tôi có mấy người chứ, làm sao có thể có nhiều rác như vậy? Hơn nữa còn không biết xấu hổ đẩy đến nhà của chúng tôi? Cái này tôi gọi là “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân”!”
(*) Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: lấy đạo của (người) đó, trả lại người đó
Thì ra hôm nay khi Vu Kinh Hồng về nhà, phát hiện bên tường cạnh cửa có bốn năm cái túi, tất cả bên trong đều là rác.
Bình thường khi mọi người đổ rác, cũng sẽ đặt rác ở cửa, đợi đến khi xuống lầu sẽ mang theo. Nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống đặt rác ở cửa nhà người khác.
Vu Kinh Hồng thích sạch sẽ, hôm nay đến nhà của em trai lấy đồ, nhìn thấy tình cảnh này liến muốn phát bực, trực tiếp đá túi rác đến cửa nhà của khách thuê phòng, kết quả đúng lúc Tiểu Kiều tan tầm về nhà nhìn thấy, hai người lập tức ầm ĩ.
Vu Kinh Hồng tài trí nhanh nhẹn, mồm mép cực kỳ lưu loát, sao Tiểu Kiều là đối thủ của chị ấy được, nhóm khách thuê phòng đi qua lên tiếng phụ họa, nhưng vừa bị Vu Kinh Hồng phủ nhận, vừa bị châm chọc đến nghe không hiểu.
Lúc này Yến Kỳ Vũ mới phát giác, sao chị gái xinh đẹp này là nữ chính vịt dịu dàng, thân thiện, khéo hiểu lòng người chứ, rõ ràng là một ngỗng trắng lớn tràn đầy sức chiến đấu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...