Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Edit: Tịnh Hảo

Quán café truyện tranh này có thể trở thành quán hot đứng nhất nhì trên mạng trong giới, trừ lượng lưu trữ sách cao, hai cô chủ có nhan sắc đẹp ra, nguyên nhân thứ ba là ở chỗ đồ ăn ngon.

Bánh rán trái cây mới ra lò, vỏ bánh rán vàng rực, dùng cà rốt ngâm dầu mù tạc cả đêm… Từng món ăn vặt châu Âu đều có hương vị của Thiên Tân, phối với một ly café thêm rau thơm, mùi vị đó chỉ có một chữ - ngon!

Trong tủ lạnh, hồ lô đường phèn làm vào buổi sáng được xếp thành một hàng nằm giữa dĩa, như là binh lính đang xếp hàng chờ kiểm duyệt.

Yến Kỳ Vũ nhìn trái nhìn phải, chọn một xâu hồ lô trái cây có viên tròn lớn nhất, lớp đường dày nhất, trong veo nhất.

Cô dùng que tăm kéo từng hồ lô đường phèn xuống, viên trái cây đỏ tròn vo rớt lăn lốc xuống dĩa, suýt chút nữa lăn ra khỏi mép dĩa, trong miệng cô kêu ôi chao, nhanh chóng dùng đũa tóm lấy.

Trét bơ sữa ở dưới đáy, mười viên hồ lô đường phèn trái cây xếp thành hình Kim Tự Tháp, hai ngón tay Yến Kỳ Vũ cầm tăm xỉa răng, thấm chút sốt chocolate, tỉ mỉ vẽ biểu cảm mặt mũi khoa trương trên viên hồ lô. Nhìn xuống, mười viên hồ lô này như mười đứa trẻ béo úp, đang ngủ say, cười to, hờn dỗi… Mỗi viên hồ lô đều có câu chuyện của riêng mình.

Trên dĩa đã thành nơi vẽ tranh tốt nhất, Yến Kỳ Vũ cắt một cái miệng nhỏ trên bao bắt bông kem, sốt chocolate tinh tế chậm rãi chảy xuống, giữa dĩa hợp thành dáng vẻ của Vu Quy Dã. Tuy chỉ gặp nhau rất ít lần, nhưng Yến Kỳ Vũ không cần cố gắng nhớ lại, dường như hình dáng của người đàn ông đã khắc sâu vào trong lòng cô, tự nhiên mà xuất hiện trong bút vẽ của cô.

Ngũ quan đẹp trai, cách ăn nói khéo léo, có gu thẩm mỹ về quần áo… Còn có, cười ôn nhu.

Khẽ run cái sàng, lớp đường trắng mịn rơi xuống như tuyết.

Giữa dĩa là tháp hồ lô caramel màu đỏ tươi và dưới đế là bơ sữa dày đặc, hình người vẽ bằng chocolate lẳng lặng nằm giữa lớp đường bao quanh.

Yến Kỳ Vũ hơi buồn rầu nhíu mày, phát hiện mình có chút “Chuyện bé xé ra to”. Cô vốn chỉ muốn trang trí bình thường, nhưng làm như vậy sẽ khiến người ta chú ý. 

Phải biết rằng, nếu khách hàng khác gọi kẹo hồ lô, vậy thì thực sự chỉ có thể lấy xâu quả táo gai, nào có chuyện bày ra dĩa chứ.

Nếu bị bà chủ phát hiện cô quan tâm đến người đàn ông gọi món này như thế…


Hạ Trì không biết đến sau lưng Yến Kỳ Vũ từ lúc nào, cô ấy nhón chân nhìn quanh bả vai yến Kỳ Vũ, khi cô ấy nhìn thấy bữa ăn bất ngờ như thế này, nhất thời kinh hãi hô to.

“Tiểu Vũ Mao, sao cậu lại “nại nhân” (*) thế này!”

(*) “Nại nhân” là tiếng địa phương của người Thiên Tân, ý là làm cho người ta yêu thương, khiến người ta đau lòng.

Hạ Trì nói: “Sao tớ không nghĩ đến cách kiếm tiền tốt này?” Cô ấy cả kinh nói, “Cậu vẽ như thế này, ai còn nhìn ra xâu hồ lô bán ba đồng tiền như bề ngoài hả?”

Yến Kỳ Vũ thấy Hạ Trì hoàn toàn không nghĩ nhiều, không kìm được nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng cô lại quên hỏi chính mình, tại sao lại cảm thấy “căng thẳng” đối với việc này.

Hạ Trì hỏi: “Xâu hồ lô bao nhiêu tiền đây?”

“Ách... Hình như là hai mươi tám.”

“Rất rẻ!” Hạ Trì nói, “Khi tính tiền nhớ tính dĩa này cho anh ấy là 58 đồng.”

Yến Kỳ Vũ dở khóc dở cười: “Nhưng tớ chỉ tiện tay vẽ ảnh chân dung bản Q thôi, sao đắt như thế này.”

Hạ Trì còn chưa phản đối lại, thì đã xoay người ngắt bốn chiếc lá trồng trên bệ cửa sổ, đặt vào đỉnh Kim Tự Tháp hồ lô. Caramel màu vàng bao lấy viên hồ lô màu đỏ rực, trên đỉnh còn có một chiếc lá xanh mềm mại, nhìn qua thật sự rất thú vị.

“Được rồi!” Hạ Trì đắc ý nói, “Nhanh đưa món “hồ lô phối với caremel bơ sữa đúng chuẩn” này cho khách đi!”

...

Khi Yến Kỳ Vũ bưng cà phê và đồ ngọt đi ra sau bếp, những ánh mắt của các vị khách khác lại tập trung lên người cô.

Nhưng cô vẫn cho rằng mọi người đang chú ý tới kẹo hồ lô có giá trị 58 đồng trong tay cô, hoàn toàn không nghĩ tới những vị khách khác đang nhìn cô.


Vu Quy Dã ngồi trên ghế sofa, nhìn cô gái mặt ửng hồng bước tới phía anh, anh yên tâm thoải mái chịu đựng ánh mắt cực kỳ hâm mộ của nhóm trạch nam.

“Vu... Cái kia, chủ nhân.” Yến Kỳ Vũ rất hổ thẹn nói ra hai chữ kia, “Đây là kẹo hồ lô của ngài gọi, còn có café của ngài.”

Vu Quy Dã chủ động dọn sách trên bàn, Yến Kỳ Vũ vội vàng đặt món trong tay lên bàn.

Món “hồ lô phối với caramel bơ sữa đúng chuẩn” được Yến Kỳ Vũ tỉ mỉ làm đã thu hút được ánh mắt của Vu Quy Dã trước. Đây là lần thứ ba anh thấy Yến Kỳ Vũ vẽ tranh, lúc trước ở công viên, cô gái cầm bút trong tay vẽ nguệch ngoạc, bức tranh lần này lại dùng sốt chocolate vẽ ra, đường nét mang theo vẻ vụng về của trẻ con. Bên cạnh dùng sơn tra xếp thành kim tự tháp, mỗi viên hồ lô đều có một biểu cảm khoa trương, nhìn vô cùng dễ thương.

Yến Kỳ Vũ vẽ đẹp như vậy, Vu Quy Dã không nỡ ăn.

Trừ kẹo hồ lô ra, anh còn gọi một ly café Latte, một tầng bọt sữa tỉ mỉ ở lớp trên. Café này là do Hạ Trì làm, trên đỉnh là tác phẩm kiệt tác hình chiếc lá, giữa café màu nâu nhạt kéo ra một đường nhỏ màu trắng, chiếc lá dài nhỏ trải dài hai bên trái phải, lẳng lặng nổi lơ lửng giữa ly.

Chỉ là vì Yến Kỳ Vũ đi tới một mạch, café không ngừng lung lay, hình dạng trên đỉnh dần dần bị biến dạng, kéo dài, vốn là “chiếc lá” nhọn hoắt lại trở nên mượt mà không ít, nhìn qua hình vẽ này không giống như chiếc lá, mà lại giống lông vũ.

Vu Quy Dã cầm ly café, nhìn chằm chằm tiểu lông vũ trong lòng bàn nay có thể chạm tới này, đột nhiên không biết nên bắt đầu uống từ đâu.

Anh đang định mở miệng, bỗng nhiên vị khách ở một bàn khác bên cạnh rung chuông trên bàn.

Tiệm café nữ bộc kinh doanh khi gọi món chính là như thế, nhân viên phục vụ mặc “trang phục nữ bộc” trắng đen dễ thương, kính trọng gọi khách hàng là “chủ nhân”, mà khi khách hàng muốn gì đó thì cũng không cần phải trực tiếp thét to, mà chỉ cần rung chuông, gọi nhân viên phục vụ đến trước mặt.

Khách hàng gọi, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể rời đi.

Vu Quy Dã nhìn bóng lưng cô vội vã đi xa, nhìn hai phần ăn trước mặt, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời. Thật ra anh có một chuyện rất để ý muốn hỏi cô, lúc trước khi ở công viên, Yến Kỳ Vũ chính miệng nói cô tìm được một công việc, có lẽ không cần phải bày sạp bán tranh nữa. Lúc đầu anh cho rằng cô là một giáo viên mỹ thuật, nhưng sau này anh lại nhìn thấy cô từ chức ở cơ sở đào tạo…

Chẳng lẽ “công việc đứng đắn” mà cô nói chính là làm một “nữ bộc” trong tiệm café truyện tranh này à?

Cô gái yếu đuối như vậy, nói chuyện với người khác một tí liền đỏ mặt, có lẽ với tính tình này sẽ bị ức hiếp đấy.


Khi Vu Quy Dã ý thức được mình lại bận tâm đến cô, không khỏi bật cười. Quan hệ giữa anh và cô rõ ràng còn chưa tới mức là bạn bè, không nên xen vào việc của người khác.

...

Vị khách ở bàn kia là hai vị nam sinh, nhìn qua tuổi không lớn, ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch. Trên mặt bọn họ mang theo sự hưng phấn, bốn con mắt đóng đinh trên người Yến Kỳ Vũ, giống như chiếc đèn pha, rất không lễ độ nhìn từ trên xuống dưới. Yến Kỳ Vũ hơi không thoải mái kéo kéo chiếc váy, hận không thể kéo váy thấp xuống một tí.

Nghe ra bọn họ không giống như người bản xứ, khẩu âm khó hiểu, khó phân biệt được, ngay cả tiếng phổ thông cũng không chuẩn.

Chỉ nghe một người trong đó nói: “Nếu đã là tiệm café nữ bộc, sao cô không quỳ xuống phục vụ chứ!”

Yến Kỳ Vũ khẽ nhíu mày. Có một số quán café nữ bộc sẽ bảo nhân viên phục vụ dùng cách phục vụ quỳ xuống rất khiêm nhường khi mang thức ăn lên cho khách, nhưng cặp chị em Hạ Trì và Xuân Vãn có tính khí táo bạo này, không những các cô ấy không quỳ, lại càng không bảo nhân viên quỳ. Mấy vị khách này vừa nhìn đã biết là lần đầu đến, truyền đạt “kinh nghiệm” của quán khác sang đây.

“Ngại quá, chúng tôi không cung cấp dịch vụ phục vụ quỳ.” Yến Kỳ Vũ cố ý lược bớt hai chữ chủ nhân.

Hai người đó hơi bất mãn bĩu môi, lại tụm thành một chỗ không biết thì thầm cái gì, rất nhanh, tên cầm đầu lại mở miệng.

“Không quỳ cũng được, các cô có phục vụ khác không?... Ví dụ như cùng chủ nhân chơi trò chơi?” Người béo úc ích chớp mắt, rất say sưa nói, “Cũng đừng lừa gạt chúng tôi nhé, chúng tôi đã đến Akihabara nhiều lần, tiệm café nữ bộc ở nơi đó trò gì cũng có.”

Nhưng lời này không phải là giả, nguồn gốc thu nhập của tiệm café truyện tranh nữ bộc giống như thế này trừ truyện tranh và đồ ăn ra, khách hàng còn có thể chọn mua “phục vụ của nữ bộc”, bao gồm “đút cơm cho chủ nhân”, “cùng chủ nhân chơi trò chơi”, “chụp hình chung với chủ nhân”, vân vân, mỗi phục vụ đều có giá cả xa xỉ, ít nhất là hơn hai trăm đồng.

Hôm nay Yến Kỳ Vũ chỉ thay ca, Hạ Trì đặc biệt dặn dò cô không cần nhận loại công việc này.

Vì thế Yến Kỳ Vũ từ chối bọn họ: “Ngại quá, hôm nay tôi chỉ tới giúp bạn bè, không quen thuộc với loại công việc này lắm.”

“Có cái gì mà không quen thuộc chứ?” Một trạch nam “mày gian mắt chuột” trong đó dựa người sang, lại còn định sờ tay Yến Kỳ Vũ, “Trò chơi thôi mà, chơi một lát thì quen rồi…”

Chẳng biết hai trạch nam đứng lên từ lúc nào, gần như vây Yến Kỳ Vũ ở giữa. Bọn họ híp mắt mang theo dáng vẻ tươi cười, xem ra muốn ép Yến Kỳ Vũ tham gia “trò chơi” của bọn họ.

Những vị khách xung quanh khác nhìn ra bọn họ có ý xấu, nhưng dù sao cũng là người xa lạ, mọi người cùng nhìn nhau, giống như học theo chim cút, cúi đầu không dám hé răng.

Tình thế sắp không khống chế được, trong không khí đã căng thẳng đến cực điểm.


Yến Kỳ Vũ cúi đầu, tay nắm thành quyền, để ở hai bên váy ren, cơ thể run nhè nhẹ, giống như tất cả ý thức phản kháng đều đã bị đánh mất.

Vu Quy Đã luôn yến lặng chú ý tới cô gái chợt căng thẳng, anh vốn không muốn nhúng tay vào công việc của cô, muốn đợi tự cô giải quyết, nhưng nhìn thấy cô gái sắp bị chịu thiệt, lúc này anh không yên lặng được nữa.

Anh đang định đi qua giúp cô, thì Yến Vũ đột nhiên mở miệng.

“Được.”

Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, ôn nhu, mềm mại, như là gió xuân khẽ lướt qua bên tai mọi người.

Hai người đó bị lời nói nhỏ nhẹ của Yến Kỳ Vũ làm choáng váng, làm gì còn chút phán đoán nào nữa, vội vàng nói: “Được được, em muốn chơi trò gì? Đua xe tốc độ cao? Super Mario?”     

Yến Kỳ Vũ suy nghĩ một chút: “Anh xem, tôi chỉ có một mình, chơi những trò đó, nếu một ván còn chưa chết thì sẽ chơi rất lâu, sẽ không chú ý đến những khách hàng khác. Chúng ta vẫn nên chơi trò bình thường ở trên bàn thôi.”

Hai người có tâm hồn mê gái lập tức chạy đến khu trò chơi cầm một đóng món đồ chơi đi lại, Yến Kỳ Vũ chọn lựa, không phải là xem quy tắc không hiểu, nói đúng hơn là tốn thời gian quá dài.

Cuối cùng cô thật sự không còn cách nào, thở dài, tiện tay kéo một quyển sách ra từ trong đóng đồ chơi.

“Nếu không thì chơi cái này đi.” Cô cầm góc sách, giọng điệu tùy ý.

Chỉ thấy trên cuốn sách in một hàng chữ “500 bài toán có lợi cho trí óc dành cho học sinh cấp 3”.

“Cái này làm sao chơi?” Một trạch nam trong đó nghi ngờ hỏi.

Yến Kỳ Vũ: “Chính là điền chữ số, "Chủ nhân", ngay cả cái này anh cũng không biết chơi sao? Chúng ta chia làm hai tổ, xem tốc độ của tổ nào hoàn thành nhanh hơn.”

“Nhưng chúng ta chỉ có ba người, hai người chúng tôi một tổ, không phải cô sẽ chịu thiệt sao?”

“Không sao cả, tôi có thể một mình...”

“Không sao.” Vu Quy Dã không biết đã đi lại từ lúc nào, dáng vẻ như thầm bảo vệ ở phía sau. Trên mặt anh tươi cười chân thành tha thiết, lại mang theo cảm giác áp bách khó có thể từ chối, “Tôi chung tổ với cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui