1 lúc sau, bọn họ đã ở trong 1 căn phòng khác.
Tử Liên nhìn 2 người kia ân ân ái ái đến cháy cả mắt, vội ho đằng hắng vài cái cắt ngang, rồi mới bắt đầu cuộc trò chuyện:
- Du Viễn, thân mẫu có nói với tỷ là muội muốn cưới 1 người cùng giới?
- Ân.
- Du Viễn gật đầu lia lịa.
- 2 người quen nhau từ bao giờ vậy?
Nghe tỷ tỷ của mình hỏi vậy, Du Viễn ngượng chín mặt, gãi má cười hì hì:
- Thực ra thì........!tụi muội đã quen nhau được 3 năm rồi nga—
Tử Liên nàng lập tức hóa đá.
2 người này lại quen nhau từ lúc trước khi nàng ta thành thân 1 năm ư? Không đùa đấy chứ???
Mà trước khi thành thân, muội muội của nàng thường xuyên bám chân váy nàng mà nhõng nhẽo suốt, vậy thì 2 người này quen nhau kiểu gì mới được nhỉ.......?
Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu kia của Tử Liên, Tư Nguyện liền xen vào gỡ rối:
- Đại.........!à không Tử Liên tỷ tỷ à, tỷ còn nhớ có 1 hài tử hồi bé thường xuyên rủ muội muội của tỷ vượt rào đi chơi kia không?
Tử Liên nàng chợt nhận ra, vội đập tay xuống bàn, gằn giọng hỏi:
- Nếu ta đoán không nhầm, thì ngươi chính là trưởng nữ nhà Chu gia, đúng chứ?
Nghe đối phương đã nói đúng ý mình, Tư Nguyệt cười khúc khích, chỉ tay vào mặt mình, hồ hởi nói:
- Tử Liên tỷ tỷ đoán đúng rồi nga~ Ta là con nhóc con hồi trước mà tỷ thường gọi là "Tiểu phá phách" nè!
Gân xanh bắt đầu nổi đầy tay, chỉ thiếu chút nữa là Tử Liên đã hất tung cái bàn lên luôn rồi.
- Không được, Du Viễn! Tỷ có thể chấp nhận và ủng hộ hết mình việc muội yêu thương 1 người cùng giới, nhưng với người này thì sẽ không bao giờ!
- Nhưng chúng ta yêu nhau thật lòng mà Tử Liên tỷ tỷ! - Tư Nguyệt đập bàn đứng dậy, rồi tuyên bố hùng hồn - Cho dù tỷ có nói thế nào, nhất định ta sẽ lấy muội ấy về làm thê tử! Sẽ không có ai ngăn cản được Chu Tư Nguyệt này cả!
- Tỷ tỷ à.
- Du Viễn cũng chen vào - Tụi muội yêu nhau thật lòng mà, sao tỷ lại lỡ lòng nào lại không muốn tụi muội đến với nhau nga?
- Du Viễn à.
- Tử Liên thở dài - Muội biết nhà Chu gia cực kì ghét bỏ việc đồng tính luyến ái, đặc biệt đối với trưởng nam và trưởng nữ kia mà, sao muội lại đâm đầu vào đấy để rước thêm khổ vào thân?
Tử Liên nàng vừa dứt lời, lập tức Tư Nguyệt đáp lại nàng ta luôn:
- Tử Liên tỷ tỷ, ta không cần làm trưởng nữ, ta cũng không cần làm người nối dõi Giang gia cả.
Tiền tài ta không muốn, chức vị cũng chẳng để tâm.
Nhưng ta lại chỉ muốn có 1 thứ mà bằng mọi giá nhất định phải lấy được.
- Nói đoạn, Tư Nguyệt liền nắm tay Du Viễn mà giơ cao.
Du Viễn bị nắm tay đột ngột trước mặt tỷ tỷ của mình như vậy thì có chút giật mình, vội cốc đầu đối phương 1 cái, cằn nhằn với Tư Nguyệt:
- Lại sến súa rồi đấy! Lần sau đừng nói mấy cái câu như vậy nữa.
- Rồi nàng ta cười tươi - Ta vốn sẽ đi theo ngươi mà, đâu cần ngươi phải làm to chuyện lên vì muốn rước ta về cơ chứ?
Nghe người thương nói vậy, lập tức tâm tư của Tư Nguyệt như bừng nắng hạ, vui mừng đến nỗi lao vào lòng rồi ôm Du Viễn luôn.
- Muội vừa nói gì cơ? Những gì vừa nãy là do muội nói thật sao? Tư Nguyệt ta không nghe nhầm đó chứ?
Cái biểu cảm ngơ ngơ dở khóc dở cười kia của Tư Nguyệt không khỏi khiến cho Du Viễn nàng phải phì cười.
- Nếu không muốn thì thôi nga~ Ta trở về Giang gia làm khuê nữ chờ người rước đi vậy~
- Ta muốn, ta muốn chứ a! - Tư Nguyệt ôm chặt lấy đối phương - Du Viễn muội là của ta!
Trông thấy cảnh tượng xung quanh hường phấn bay phấp phới kia, Tử Liên 1 tay đỡ trán, khẽ thở dài.
Bạch Ly ở dưới chân nàng, thấy Tử Liên nàng thở dài thì vội leo lên đùi nàng ta mà dụi dụi.
- [Đừng có thất vọng, ta chỉ là muốn an ủi ngươi thôi, chứ không có ý gì khác đâu!]
Cảnh tượng con thú mà mình mới nhận còn đang xa cách, đề phòng với người khác, giờ đây nó lại tiến tới gần thân thiết với mình, khiến cho Tử Liên không khỏi vui mừng, tuy vậy nàng ta vẫn không hề biểu lộ ra khuôn mặt.
1 tay ôm, 1 tay vuốt ve lông cáo, nàng nói khẽ, chỉ đủ cho mình nàng ta nghe:
- Vậy là muội ấy thật sự rất hạnh phúc.
Bạch Ly ngước đôi đồng tử lên nhìn Tử Liên, rồi nói:
- [Nhiệm vụ thân mẫu của ngươi giao cho ngươi thất bại rồi kìa Tử Liên, tiếp theo ngươi định làm cách nào chuộc tội?]
Tử Liên cười nhẹ, sau đó nói với Du Viễn:
- Thôi được rồi, coi như là tỷ chúc phúc cho 2 đứa đi.
- Nói đoạn, nàng ta lườm Tư Nguyệt đang ở cạnh đấy - Muội muội ta mà rơi nước mắt vì ngươi, thì rửa cổ cho sạch vào, rồi chờ ta đến đi!
Tư Nguyệt tay đan tay với Du Viễn, cười hì hì:
- Đại di đừng có lo nga! Nhất định ta sẽ chăm sóc tốt cho muội ấy, sẽ không để muội ấy phải thất vọng vì ta đâu!
Tử Liên im lặng 1 hồi lâu, sau đó mới nói:
- Ta có nghe chuyện từ phụ mẫu rồi, muội đưa Tư Nguyệt ra mắt cả nhà à, Du Viễn?
- Ân.....!- Du Viễn lập tức ỉu xìu - Có vẻ thân phụ và thân mẫu không thích việc này cho cam nga—.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...