Từ Vịnh
Bích Hải trở về, suốt dọc đường Kỷ Hiểu Nguyệt một mực im lặng, không nói một
câu nào. An Húc Dương và Hoa Hồ Điệp đã dùng mọi cách nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn
không chịu mở lời. Về đến nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng đóng cửa, nhốt hai
người kia ở bên ngoài.
Vì sao
trong tâm trí cô cứ hiện luôn khuôn mặt tươi cười dịu dàng trong tiếng đàn
dương cầm đầy mê hoặc của kẻ xấu xa kia nhỉ?
Vì sao
bên tai cô cứ vang lên giọng nói nhẹ nhàng cuốn hút dưới bầu trời ngập tràn
pháo hoa ấy?
Kỷ Hiểu
Nguyệt cảm thấy vô cùng bối rối, phiền muộn, thật… khó giải thích!
An Húc
Dương và Hoa Hồ Điệp đứng bên ngoài khó hiểu nhìn nhau.
An Húc
Dương: “Sao cậu không ở cùng cô ấy?”
Hoa Hồ
Điệp: “Vậy sao cậu không ở cùng cô ấy?”
An Húc
Dương: “Cậu biết rõ tôi bị cánh phóng viên làm cho quay cuồng đầu óc, lúc xử lý
xong cũng đã mười hai giờ rồi. Thấy phòng cô ấy không có ánh đèn, tôi nghĩ cô
ấy ngủ, sợ làm phiền cô ấy nghỉ ngơi nên tôi mới không đến tìm. Cậu thì sao, không
phải lúc nào cậu cũng liên lạc với cô ấy trên mạng sao, cô ấy xảy ra chuyện tại
sao cậu lại không biết?”
Hoa Hồ
Điệp: “Này, cậu nói chuyện có lý một chút được không? Cô ấy lên mạng thì cũng
là ở cùng ông xã, tôi mà đến gần thì chỉ có nước bị chém thôi. Ông xã cô ấy
khủng khiếp thế nào không phải cậu không biết!”.
An Húc
Dương: “Đó chỉ là trò chơi thôi! Nếu cậu thật sự quan tâm Kỷ Hiểu Nguyệt thì
sao đến việc cô ấy xảy ra chuyện cậu cũng không biết?”
Hoa Hồ
Điệp: “Này, tôi cũng có bà xã đấy biết không? Dù tôi muốn quan tâm đến cô ấy
cũng phải có cơ hội mới được, cậu không biết Măng Mọc Sau Mưa đáng sợ thế nào
đâu! Cô ấy…”
An Húc
Dương: “Đừng có nhắc đến mấy trò chơi ấy với tôi!”
Hoa Hồ
Điệp: “Là cậu muốn theo đuổi cô ấy chứ không phải tôi! Bạn gái mình mà không
chăm sóc được, bây giờ trách tôi có tác dụng gỉ?”
An Húc
Dương: “…”
Cánh
cửa đột nhiên mở ra, khuôn mặt tức giận của Kỷ Hiểu Nguyệt xuất hiện:
“Đủ rồi
đấy! Hai người có thấy phiền không, tôi nói lại một lần nữa, TÔI – KHÔNG –
SAO!”
Rồi
“rầm” một tiếng, cánh cửa lại bị đóng chặt lại.
Hoa Hồ
Điệp: “[email protected]#$#%$^$^$^$”
An Húc
Dương: “@#$%#$”
Đúng là
không sao thật, cô chỉ cần yên lặng một chút.
Trên
màn hình máy tính, sau khi được xử lý cẩn thận, hình ảnh Tử Y Nữ Hiệp cưỡi hạc
tiên, Bạch Y Thư Sinh đứng dưới ngước mắt nhìn lên, tạo nên một khung cảnh đặc
biệt nên thơ trữ tình.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập. Phong Diệp Vô Nhai rõ ràng là đã chờ khá lâu.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh lên mạng rồi à?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Anh đang đợi em”
Đợi
mình? Đại Thần thẳng thắn thật… Đột nhiên cô muốn biết Đại Thần đón Giáng sinh
thế nào. Không biết anh ấy có… đợi cô?
Phong
Diệp Vô Nhai: “Mình làm nhiệm vụ nhé?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Được”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Đến Tử Thanh Sơn đi”
Yêu ma
quỷ quái ở Tử Thanh Sơn nhiều nhất, rất thích hợp với yêu cầu lúc này của Tế Nguyệt
Thanh Thanh. Lần này mục đích đến Tử Thanh Sơn tu luyện đặc biệt khác so với
những lần trước đó.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lúc này khác xưa rất nhiều. Trên mình khoác chiếc áo choàng
Bạch Hồ, toàn thân bận Long Chiến Y. Giờ cô đánh đâu thắng đó, sức mạnh không
gì ngăn cản nổi.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh chuyển tức giận thành sát khí, đi trước càn quét yêu ma như
vũ bão. Phong Diệp Vô Nhai ngự kiếm phi hành theo sát phía sau, không vội vàng
giết yêu quái mà chỉ yểm trợ và thêm máu khi Tế Nguyệt Thanh Thanh không chống
đỡ được. Vì thế, trên màn hình, Tử Y Nữ Hiệp đại khái sát giới, cô đến đâu chỗ
đó ngập tràn sắc tím, yêu quái chết nhiều như ngả rạ. Còn Đại Thần oai phong
lẫm liệt theo sau Tử Y Nữ Hiệp nghiễm nhiên trở thành “Sứ giả hộ hoa”, dù không
phải lúc nào cũng ra tay nhưng một khi đã ra tay sẽ gây ra một trận gió tanh
mưa máu, phối hợp vô cùng ăn ý cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Lúc hai
người lên đỉnh Tử Thanh Sơn ngắm nhìn mây mờ che phủ ánh hoàng hôn, tâm trạng
Kỷ Hiểu Nguyệt đã thoải mái hơn rất nhiều.
Phong
Diệp Vô Nhai lặng lẽ đứng cạnh bên Tử Y Nữ Hiệp, áo giáp vàng tỏa hào quang rực
rỡ trong ánh chiều tà.
Tử
Nguyệt Thanh Thanh: “Cám ơn anh”.
Bản
thân Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không hiểu vì sao cô lại buộc miệng nói như vậy. Thế
nên sau khi gửi tin nhắn lên cô lập tức rơi vào trạng thái bối rối, ngượng
ngùng.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Muốn cảm ơn anh thì em thổi một
khúc tiêu đi”.
Vũ khí
của Tử Y Nữ Hiệp vốn là một cây thanh tiêu, nhưng từ trước đến giờ cô lại chưa
từng sử dụng qua công dụng này. Lắc qua lắc lại cả nửa ngày cô mới thổi được
gọi là mấy nốt nhạc. Dĩ nhiên để đạt đến trình độ thanh tao, có lẽ phải luyện
tập nhiều.
Trong
lúc Tế Nguyệt Thanh Thanh thổi tiêu, Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng phi thân
lên rặng trúc đối diện vung mấy đường kiếm, trong không trung chợt lóe lên
những tia sáng trắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh dần nhận ra anh đang dùng kiếm vẽ
nên một hình trái tim trong không khí.
Đại
Thần… đang thổ lộ?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh hiểu, nếu cô còn tiếp tục nghịch cây tiêu này đúng là rất
“sát phong cảnh”, nhưng đột ngột cô cũng không tìm được chủ đề gì để nói. Trong
giây phút đó Tế Nguyệt Thanh Thanh chỉ biết cầm Ngọc Tiêu yên lặng đứng đó.
Phong
Diệp Vô Nhai dần chậm động tác, buông kiếm, đến bên cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanh
cùng cô ngắm hoàng hôn.
***
Những
ngày tiếp theo đúng như Kỷ Hiểu Nguyệt mong muốn, cuộc sống của cô thực sự rất
yên bình.
Trong
game, Tùng Phong Hàn không lên mạng nữa, Hồ Hoa Điệp bị Măng Mọc Sau Mưa nghiêm
khắc theo dõi nên cũng không có thời gian đến quấy rầy Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai giờ có thể thoải mái tận hưởng thế
giới riêng của hai người mà không bị ai làm phiền.
Lần nào
cũng vậy, cứ Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập được một lúc thì Phong Diệp Vô
Nhai cũng lên mạng. Việc này khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh từng nghi ngờ không
biết Phong Diệp Vô Nhai gắn ra đa theo dõi lên người cô không.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh có thiên lý nhãn đấy à?”
Phong
Diệp Vô Nhai (rất nghiêm túc): “Không hề”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, óc hài hước của Đại Thần hình như hơi “nhạt”.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Nhưng anh có linh tê”. [1]
“Tâm
hữu linh tê nhất điểm thông”. [2]
[1]
Sừng tê giác, còn gọi là tê thông thiên, theo truyền thuyết thời cổ đại Trung
Quốc , sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ
gốc đến mũi.
[2]
Câu thơ trong bài thơ Vô đề của Lý Thương Ẩn, ý nói trong lòng có sừng tê nên
rất hiểu ý nhau.
Được
rồi, Tế Nguyệt Thanh Thanh thừa nhận óc hài hước của Đại Thần rất “nóng”, nóng
đến mức hai bên gò má Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nóng theo. Đại Thần đã thay đổi vô
cùng ngoạn mục nữa là khác. Nhớ lần trước khi Tế Nguyệt Thanh Thanh hỏi Đại
Thần đón Giáng sinh thế nào? Đại Thần đáp một câu rất gọn: “Ngủ” . Tế Nguyệt
Thanh Thanh đang định coi như mình chưa hỏi gì thì đột nhiên Đại Thần lại nói
thêm: “Anh mơ thấy em”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh liền bốc cháy!
Cô phải
nhanh chóng thích ứng với “óc hài hước nóng bỏng” này của Đại Thần thôi.
Nhưng
hình như gần đây Đại Thần khá bận, anh thường xuyên cắm máy hành công, cũng
phải thôi đang là cuối năm mà! Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không khác Đại Thần là mấy
nên nhanh chóng tập thói quen mới, đến công ty là vào game. Dù sao vừa làm việc
vừa cắm máy chắc cũng không sao đâu!
Có vẻ
như sau lần đến Tử Thanh Sơn đợt đó, hai người ngày càng thêm ăn ý. Tế Nguyệt
Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai thường xuyên sóng vai nhau đứng lặng lẽ trên
đỉnh núi cao hoặc trong u cốc tịch mịch, hiếm hoi lắm mới thấy trò chuyện cùng
nhau một hai câu.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Mấy ngày nữa có cuộc thi dành
cho các cặp vợ chồng. Chúng ta tham gia nhé?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Sao anh biết?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Trong diễn đàn có thông báo”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh vội lên diễn đàn tìm hiểu. Đúng là có thật!
Để chào
mừng năm mới, trong game đã thiết kế rất nhiều cuộc thi dành cho các cặp vợ
chồng nhưng có hai nhiệm vụ Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy hứng thú nhất. Một là
nhiệm vụ theo giờ, thời gian diễn ra là tối thứ Sáu, phần thưởng của nhiệm vụ
này không nhỏ. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn nghĩ, đến lúc đó nhất định phải tham
gia cùng Đại Thần, không chừng họ có thể thu về mấy bảo bối hiếm gặp như áo
khoác Bạch Hồ, Long Chiến Y.
Hai là
cuộc thi trang trí nhà mới, thời gian hạn chế trong vòng một tháng. Trong một
tháng phải đăng hình ảnh tham gia dự thi của mình lên diễn đàn để những người
chơi khác bình chọn. Người tham gia dự thi phải đăng ảnh chụp mọi góc độ ngôi
nhà, sau đó là một đoạn phim ngắn ghi lại cuộc sống trong ngôi nhà mới của hai
vợ chồng.
Cuối
cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng có việc để làm. Trước đây, Phong Diệp Vô Nhai
mua rất nhiều đồ trang trí, mà ngôi nhà của bọn họ - một tòa thành cổ đại khá
lớn, đủ để Tế Nguyệt Thanh Thanh chạy tới chạy lui, mải mê sắp xếp đồ dùng gia
đình.
Lúc Tề
Hạo ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, đã thấy Tử Y Nữ Hiệp đang tất bật trong
“nhà”. Dù chỉ là trong game nhưng Tề Hạo vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, khóe môi
khẽ nở một nụ cười.
Nhiếp
Phong thấy vậy gõ nhẹ lên mặt bàn rồi đẩy một chồng tài liệu đến trước mặt Tề
Hạo:
“Tề đại
thiếu gia, món ăn tinh thần không thể lấp đầy được dạ dày, nhân viên cả tòa nhà
đang đợi cậu phát lương đấy!”
Tề Hạo
nhìn Nhiếp Phong rồi lại mỉm cười: “Cậu không hiểu được đâu”, sau đó hạ bút ký
xuống tập tài liệu xong, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Giờ anh phải tranh thủ
thời gian để hoàn thành sớm mọi việc, như vậy anh mới được nhanh chóng chơi
game với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nhìn Tề
Hạo bỗng trở nên tích cực làm việc, Nhiếp Phong cảm thấy có chút không kịp
thích ứng!
Khi sắp
bố trí nhà xong, Tế Nguyệt Thanh Thanh gọi Đại Thần đến tham quan, góp ý, sau
đó lại cặm cụi sắp xếp không biết mệt mỏi theo ý kiến của Đại Thần. Toàn bộ
thời gian nghỉ Tết Dương lịch, Tế Nguyệt Thanh Thanh đều dành để làm việc này.
Đôi khi
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa chuyển đồ vừa lên ý tưởng quay gì cho đoạn phim.
Trước đây, cô và Đại Thần lúc ở bên nhau chỉ chủ yếu dành thời gian đi đánh
quái, rất ít khi ở nhà, giờ muốn quay phim về ngôi nhà của hai người thật khó
có ý tưởng tốt…
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nên lại quyết định đi
hỏi Đại Thần.
Phong
Diệp Vô Nhai thoáng im lặng rồi nói: “Em thổi tiêu
đi”.
Tế Nguyệt
Thanh Thanh nhớ lại hình ảnh một người thổi tiêu, một người múa kiếm trên Tử
Thanh Sơn ngày đó. Lúc ấy Phong Diệp Vô Nhai múa kiếm rất đẹp còn cô lại thổi
tiêu quá tệ. Nghĩ vậy, Tử Nguyệt Thanh Thanh quyết định luyện tập thổi tiêu!
Đến lúc
Tế Nguyệt Thanh Thanh thổi tiêu khá hay rồi, cô liền cùng Đại Thần quay một
đoạn “Tiêu kiếm hợp bích” ở vườn hoa trong tòa thành họ đang sống. Thật không
ngờ đoạn clip ấy sau khi được up lên diễn đàn đã nhanh chóng tạo bão. Tế Nguyệt
Thanh Thanh thấy thế càng thêm tự tin!
Việc
một người điên cuồng thăng cấp như Tế Nguyệt Thanh Thanh gần đây “bỏ võ theo
văn” khiến người người xôn xao, ngay cả Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn cũng
phải chạy đến hỏi Tế Nguyệt Thanh Thanh xem liệu có phải cô nàng đã xảy ra
chuyện gì không.
Nhìn
hai vị Vực chủ phu nhân cấp độ nay đã tăng cao, Tế Nguyệt Thanh Thanh đáp lại
một câu đầy văn vẻ:
“Đánh
đánh giết giết chi bằng thoái ẩn giang hồ”.
Măng
Mọc Sau Mưa lời ít mà ý nhiều tổng kết lại một câu:
“Ôi
chao! Chí hướng của phụ nữ sau kết hôn đây mà!”
Tiểu
Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn rất nhanh hiểu ý. Nhưng vì sao hai cô nàng không
ăn ý được với hai ông chồng quý báu nhỉ?
Đúng
lúc này, Ta Là Một Con Rồng đăng nhập. Măng Mọc Sau Mưa quyết định tung tuyệt
kỹ dạy chồng, cô ngoắc ngoắc tay với Ta Là Một Con Rồng:
“Ông
xã, lại đây!”
Ta Là
Một Con Rồng nịnh nọt chạy đến: “Bà xã, anh đến đây!”
Măng
Mọc Sau Mưa vung tay chém xuống, cột máu của Ta Là Một Con Rồng giảm mạnh, anh
chàng vẫn nịnh bợ hỏi han:
“Bà
xã, anh lại làm gì sai à? Anh nhất định sẽ sửa!”
Tiểu
Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn: “…”
Tiểu
Đậu Tử: “Nếu là Lãnh Huyết Vô Kỵ, anh ta
nhất định sẽ chém lại”.
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Nếu là Đạp Huyết Vô Ngân, anh ta
sẽ bắt mình trồng rau cả đêm để kiểm điểm, vườn nhà mình đã trồng kín chỗ rồi”.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Các cậu đoán thử xem, nếu là Đại
Thần anh ấy sẽ làm gì?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh quyết định không để ý đến “nhóm các bà vợ” vô vị này nữa,
một mình đi tu luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...