Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Sau đó
vài phút, An Húc Dương nhận được một cuộc điện thoại.

“Studio
có chút việc, anh phải qua đó gấp. Buổi tối còn phải quay thêm một cảnh nữa.
Xong việc anh sẽ đến tìm em. Đợi anh nhé!” Ánh mắt An Húc Dương hơi dừng lại
trên chiếc trán trắng xinh của Kỷ Hiểu Nguyệt, cuối cùng anh chỉ khẽ mỉm cười
rồi đứng dậy rời đi.

Nhìn An
Húc Dương quay lại vẫy tay từ đằng xa, chiếc áo khoác vàng nhẹ đong đưa theo
gió, ánh hoàng hôn phía sau anh sáng rực, bỗng nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt nhận ra An
Húc Dương vẫn là Bạch Sùng Tước trước đây cô từng mến mộ!

***

Dạ tiệc
ngoài trời đúng là cực kỳ nhàm chán lại vô vị!

Cảnh
đêm ở Vịnh Bích Hải đặc biệt đẹp, một nét lung linh và huyền ảo được tạo nên từ
sự kết hợp ánh sáng của đèn neon vòng cung duyên dáng và vô số những vì sao
trên bầu trời. Nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tề Hạo, Kỷ Hiểu
Nguyệt lại cảm thấy mất hết cả hứng thú.

Cũng
may lần này tên biến thái không làm khó, không lấy việc công trả thù riêng bắt
cô đi cùng. Kỷ Hiểu Nguyệt bụng đói vội vàng trốn chạy. Đúng là nếu không có
“cây đại thụ” Tề Hạo che chắn, ánh mắt những người nơi đây đủ giết cô trăm ngàn
vạn lần rồi! Không trốn đi chẳng lẽ cô cứ ngồi đây chờ người ta đuổi giết sao?

Kỷ Hiểu
Nguyệt nhanh chóng quyết định về phòng chơi game. Chỗ này quả không hổ danh nơi
chốn dành cho những kẻ lắm tiền. Ngay cả đến cấu hình máy tính trong phòng
khách cũng cực kỳ mạnh. Chơi game rất thích!

Đáng
tiếc là Phong Diệp Vô Nhai không có trên mạng.

Sau khi
Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn bị cướp dâu, hai người này rất ít khi liên
lạc với cô. Kể cả khi mấy người đó đang ở trên mạng, họ cũng không có thời gian
mà để ý đến cô. Có phải bị mấy ông chồng giam giữ rồi không?


Còn về
Măng Mọc Sau Mưa, một mặt vì muốn Bang Không Tưởng của cô nàng phát triển mạnh
mẽ, mặt khác còn phải đi tìm ông xã cô nàng đã cướp về được, nên bận đến mức
tối tăm mặt mũi.

Tế
Nguyệt Thanh Thanh cô độc lướt sông, vượt núi làm nhiệm vụ thăng cấp. Trên
đường vô tình nhìn thấy Tiểu Đậu Tử đang theo sau Lãnh Huyết Vô Kỵ hăm hở làm
nhiệm vụ.

Nhớ Đại
Thần quá!

Từ bao
giờ, trong game không còn Phong Diệp Vô Nhai bỗng trở nên vô vị, nhàm chán thế
này?

Lúc
nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng thấy nghi ngờ:

“Tôi
không gọi đồ ăn mà!”

“Xin
mời quý khách thưởng thức!” Nhân viên phục vụ không nói nhiều, lịch sự đưa đồ
ăn đến rồi rời đi.

Nhìn
những món ăn thơm ngon, Kỷ Hiểu Nguyệt tự hỏi: Không biết ai tốt bụng vậy nhỉ?

An Húc
Dương? Không thể nào, giờ anh ta đang bận.

Hoa Hồ
Điệp? Càng không thể, cậu ta thậm chí còn bận rộn hơn! Chỉ sợ ngay cả đến thời
gian ăn uống cũng không có. Đứng trước cả rừng minh tinh, chắc chắn phát bệnh
háo sắc rồi cũng nên.

Nếu là
chị em cùng tầng 48 thì chắc chắn đã để lại tên tuổi. Nhưng có lẽ, sau sự việc
vừa rồi, e rằng cô đã không còn chị em gì nữa! Tất cả đều tại tên xấu xa chết
tiệt mà ra!

Cơ mà

còn ai tốt bụng vậy nữa nhỉ?

Chẳng
lẽ là... Tề Hạo?

Không
thể nào, tên xấu xa đó có thể tốt bụng vậy sao?! Suy nghĩ này lập tức bị Kỷ
Hiểu Nguyệt gạt phăng ra khỏi đầu.

Nhưng
cứ nhét đầy bụng trước đã!

Ăn uống
no say, Kỷ Hiểu Nguyệt buồn chán hăng hái chiến đấu tiếp rồi lăn ra ngủ. Cô
không hề hay biết, trong lúc cô đang say sưa mộng đẹp, một âm mưu khác đã được
bắt đầu.

***

Tại dạ
tiệc.

Dạ tiệc
quả thật rất “bình dân”, chỉ cần là khách du lịch đến nghỉ tại Vịnh Bích Hải
đều có thể tham gia. Hoa Hồ Điệp chạy tới chạy lui trong đám đông, anh chàng
vẫn tin tưởng vào câu “nhất cự ly” nên cố gắng tiếp cận “người trong mộng”. Anh
chàng vừa nói chuyện vừa mơ màng “xẹt điện” sang người đang đứng trong đám đông
- Tề Hạo. Đẹp trai quá, mạnh mẽ quá, đến bóng lưng cũng làm người ta mê mệt!

“Cậu là
quán quân bơi lội? Thật hay giả vậy?” Bà tám Đào Song Song tò mò “đánh giá” Hoa
Hồ Điệp, không nhìn ra anh chàng này cũng có tài đấy!

“Đương
nhiên là thật! Không tin mấy cô có thể hỏi Hiểu Nguyệt!” Hoa Hồ Điệp đúng là
không phải hảo hán, chuyện tám trăm năm trước cũng lấy hết ra buôn, volume còn
vặn to hết cỡ, anh chàng chỉ sợ Tề Hạo không nghe thấy.

“Vậy
chẳng phải cậu có rất nhiều cơ hội làm “Uyên ương nghịch nước” với Kỷ Hiểu
Nguyệt sao?” Một loạt tiếng cười vang lên khiến sắc mặt Tề Hạo đột nhiên u ám.


“Tôi và
Hiểu Nguyệt hoàn toàn trong sáng!” Hoa Hồ Điệp không ngừng lên tiếng thanh
minh, anh chàng đã làm gì khiến mọi người nghĩ rằng anh chàng va Kỷ Hiểu Nguyệt
là một đôi vậy! Tổng giám đốc Tề ơi, anh nhất định không được hiểu lầm đấy!

Sắc mặt
Tề Hạo thoáng dịu lại làm Hoa Hồ Điệp mừng rỡ trong lòng.

“Cô ấy
là vịt bơi cạn, tính tình lại xấu, ai thèm bơi với cô ấy!” Thế khác nào bản
thân không có việc lại chạy đi tìm người đánh mình! Hoa Hồ Điệp thận trọng
không nói ra câu cuối cùng.

Tề Hạo
khẽ nheo mắt. Vịt bơi cạn? Được lắm!

***

Ngày
hôm sau, tất cả nhân viên được hoạt động tự do. Kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.

Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa mở mắt, đang sung sướng đón nhận một ngày đẹp trời thì nhận được tin
nhắn do chính Tổng giám đốc gửi tới:

“Mang
cà phê lên phòng số 8! Ngay lập tức, ngay bây giờ!”

Phòng
số 8, là phòng tắm hơi.

Với sự
hiểu biết của Kỷ Hiểu Nguyệt về Tề Hạo, trong chuyện này nhất định có nguy hiểm
bất thường đang rình rập. Vì vậy sau khi lập kế hoạch tác chiến, Kỷ Hiểu Nguyệt
đến gõ cửa phòng Hoa Hồ Điệp, cô nàng ngoắc ngoắc ngón tay với anh chàng đang còn
ngái ngủ:

“Có
muốn xem Tổng giám đốc Tề tắm không?”

Hoa Hồ
Điệp lập tức bừng tỉnh, hai mắt sáng rực.

Một lát
sau, tại phòng tắm hơi trong khi chàng sói Tề Hạo giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi,
đồng thơi ngẫm nghĩ không biết nên xử phạt bà xã hồ ly ngoại tình thế nào thì
Hồ Điệp hai mắt lấp lánh hình trái tim, vừa nóng vội vừa hồi hộp bưng cà phê
bước vào. Nào ngờ, do quá hưng phấn, Hoa Hồ Điệp cầm khay cà phê ngã “bùm”
xuống nước.


Đúng là
“Uyên ương nghịch nước”!

Tề Hạo
vô cùng tức giận, đứng bật dậy quyết đi tìm cô hồ ly tính sổ.

Hồ ly
nhà ta ở ngoài cửa nghe lén thấy Tề Hạo nổi giận, không chút do dự vội khóa
trái cửa từ bên ngoài. Hoa Hồ Điệp yêu quý! Hiểu Nguyệt mình đã đủ tốt với cậu
chưa? Cố gắng tận hưởng thế giới của hai người đi nhé!

Muốn
đùa giỡn người không ngờ lại bị người ta đùa giỡn, Tề Hạo uất nghẹn không nói
nên lời.

Vì vậy,
lúc tìm thấy cô nàng đang trốn bên hồ bơi, Tề Hạo cười nham hiểm với Kỷ Hiểu
Nguyệt đang mặc bộ đồ lỗi thời trước mặt những cô gái xinh đẹp mặc bikini nhiều
màu sắc:

“Hiểu
Nguyệt, đúng là cô rất hiểu tôi!”

“Roẹt,
roẹt, roẹt!”, nếu ánh mắt là những mũi tên sắc nhọn chắc giờ này Kỷ Hiểu Nguyệt
đã bị hàng ngàn mũi tên bắn trúng rồi. Cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức bị mọi
người xa lánh, đám con gái còn cố ý làm khó mà đẩy cô ngã xuống bể bơi.

5. Anh
hùng cứu mỹ nhân Tề Hạo nhanh chóng xuất hiện, nhìn cô nàng hồ ly quẫy đạp
trong nước liền thảnh thơi nhảy xuống cứu người. Sau đó là gì? Đương nhiên là
hô - hấp - nhân - tạo rồi.

Còn lo
không hôn được cô sao!

Đôi môi
mỏng không chút do dự “dán” lên đôi môi hồng của Kỷ Hiểu Nguyệt, lại một lần
nữa Tề Hạo được tận hưởng cảm giác “điện giật” như lời đồn. Thì ra có cảm giác
“điện giật” thật. Sau đó rất nhanh, hô hấp nhân tạo trở thành “tấn công tìm
hiểu”. Trong tiếng thở của mọi người, Tổng giám đốc Tề đang cưỡng hôn phù thủy
nhỏ.

Kỷ Hiểu
Nguyệt cũng bị “điện giật” nhưng cảm giác hoàn toàn khác. Không phải “điện
giật” mà là “sét đánh” mới đúng!

Cùng
lúc đó, An Húc Dương rẽ đám người ra, nhanh chóng tiến lại gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận