Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám

Hoa Hồ
Điệp tức giận. Vu khống! Vu khống trắng trợn!

"Không
phải! Giữa bọn tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết! Hôm qua Hiểu
Nguyệt không vui nên tôi mới đến an ủi cô ấy. Tôi ngủ ở trên sàn, cậu
đừng có nói lung tung!" Hoa Hồ Điệp ra sức bào chữa, giọng nói
càng ngày càng lớn.

Sắc
mặt Tổng giám đốc Tề hình như rất tệ!

Tiểu
Mai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cô nàng quay đầu, nhìn theo
ánh mắt của Hoa Hồ Điệp… rồi sợ hãi rụt cổ, đi về chỗ ngồi của
mình. Đúng lúc này, người trong công ty cũng bắt đầu lục tục đến.

Tổng
giám đốc lần đầu tiên đi kiểm tra sớm, may mà không ai đến muộn!

Tề
Hạo nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội, chăm chú làm việc của Kỷ Hiểu
Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nhất là khi nhìn thấy mảnh giấy
nhỏ mờ ám trên mặt bàn của cô, ánh mắt anh càng thêm giá lạnh.

Vì sao
anh lại có cảm giác tức giận như khi đồ vật của mình bị người khác
dòm ngó nhỉ?

"Kỷ
Hiểu Nguyệt!" Giọng nói lạnh lùng khiến mọi người toát mồ hôi

thay Kỷ Hiểu Nguyệt.

"Có
ạ! Tổng giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành!" Kỷ Hiểu Nguyệt
nở một nụ cười xu nịnh. Cô vốn rất ngoan, lại là một nhân viên tốt,
không đến muộn, không trốn việc.

"Đây
là công việc hôm qua cô phải hoàn thành đúng không?" Tề Hạo nhìn
lướt qua tập tài liệu đã được chỉnh sửa xong trên mặt bàn, tìm cách
"54. Bới lông tìm vết".

"Đây…
à… vâng ạ".

Sao cô
cứ có cảm giác bất an thế nhỉ? Như thể mây đen từ bốn phương tám
hướng hội tụ về đây vậy.

Thật
sự không ổn chút nào!

Hoa Hồ
Điệp bên cạnh lại tỏ vẻ đặc biệt khổ sở. Tổng giám đốc Tề từ đầu
đến cuối chưa hề liếc nhìn anh chàng một cái nào, hức hức!

"Nhưng
đêm qua hình như người ở lại làm việc không phải là cô". Ánh mắt
Tề Hạo cuối cùng cũng chuyển sang Hoa Hồ Điệp. Hoa Hồ Điệp đang tự
thương hại mình trong nháy mắt sống lại, ánh mắt rạng ngời. Nhưng
vừa nhìn thấy tia sáng sắc lạnh trong mắt Tề Hạo, anh chàng lập tức
rụt người lại.

Hoa Hồ
Điệp cứ mãi bị treo lơ lửng giữa niềm vui và nỗi buồn, cho đến khi
Tề Hạo nhắc đến tên anh chàng.

"Hồ
Điệp!" Giọng nói của Tề Hoạ rất lạnh lùng nhưng đối với Hoa Hồ
Điệp lại là một sự ngạc nhiên bất ngờ.

"Có
ạ!" Hoa Hồ Điệp phấn chấn tinh thần, lập tức đứng thẳng dậy.

"Tối
qua cậu đã ở đây". Tè Hạo khẳng định.

Hoa Hồ
Điệp thành thật trả lời: "Vâng!" Rồi tiếp tục đứng thẳng.
Đang khổ sở đột ngột quay lại với niềm vui nên trong đầu anh chàng
hoàn toàn trống rỗng, không ý thức được lực sát thương bọc đường
trong câu nói của Tề Hạo.

"Nói

vậy…" Tề Hạo quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. "Đó là việc
của cô, nhưng cô lại để người khác làm thay?"

"Hả?"
Hoa Hồ Điệp như người trong mộng giật mình tỉnh giấc. Tổng giám đốc
Tề vĩ đại đang nói gì vậy?

Kỷ
Hiểu Nguyệt thực muốn bóp chết Hoa Hồ Điệp! Cái con người này, bớt
lời một chút cậu ta sẽ chết sao?

"Phù
thuỷ già" vừa đến văn phòng không ngờ đã kịp nghe thấy cuộc nói
chuyện này. Sắc mặt chị ta trở nên xám xịt, vội vàng chạy tới, nện
thình thịch đôi guốc đế dày bình bịch của thập niên tám mươi xuống
sàn:

"Kỷ
Hiểu Nguyệt! Cô thật không ra làm sao cả!"

"Tổng
giám đốc, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý cẩn thận!" Chị ta
quản lý nhân viên không nghiêm khiến Tổng giám đốc tức giận rồi!
"Phù thuỷ già" khép nép bước lên trước nói.

Kỷ
Hiểu Nguyệt khốn khổ đành giơ đầu chịu trận. "Phù thuỷ
già" lần này nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn. Cô biết
mà, cứ đụng phải Tề Hoạ là cô gặp toàn vận xui xẻo thôi!

Mọi
người nín thở chờ đợi, trong lòng chắc chắn biết lần này Kỷ Hiểu
Nguyệt sẽ bị phạt thê thảm lắm! Ai bảo để Tổng giám đốc tóm được!

"Không
cần đâu". Giọng Tề Hạo nhẹ nhành hơn.

"Trên

tầng vừa có một nhân viên tạp vụ mới nghỉ, cô lên tầng 48 đăng ký
đi".

Hả?
Không đuổi việc à? Lên tầng 48 sao?

"Phù
thuỷ già" cùng tất cả mọi người há hốc miệng nói không nên
lời. Khoé miệng Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ co giật, nhìn chằm chằm vào
gương mặt kiêu ngạo của Tề Hạo, cô rất… rất… rất muốn cắn chết anh
ta! Lấy việc công báo thù riêng, anh ta đang lấy việc công báo thù
riêng đây mà!

Tề
Hạo nhìn dáng vẻ ngạc nhiên đến tròn mắt há mồm của Kỷ Hiểu
Nguyệt, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

"Hồ
Điệp, giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, lên tầng, ngay lập tức, nhanh
lên!" Tề Hạo nói xong nhẹ nhàng quay người bỏ đi.

Hôm
nay, thời tiết rất đẹp!

Bỗng
một tiếng sấm ầm ầm vang lên ngoài cửa sổ, mọi người cũng cùng lúc
bừng tỉnh bước ra khỏi cơn mê.

Khoan
đã, làm tạp vụ? Vậy không phải là chân - sai - vặt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận