Trong
văn phòng tầng 46, chỉ có bóng đèn trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt còn
sáng.
“Nhanh
lên! Còn cái này nữa!” Kỷ Hiểu Nguyệt đang bóc lột sức lao động của
Hoa Hồ Điệp.
“Vì
sao mình lại phải ở đây với cậu cơ chứ!” Hoa Hồ Điệp hối hận, đáng
lẽ không nên nhất thời mềm lòng, bị chiêu “mỹ nhân kế” của cô gái
này lừa gạt, anh chàng không thích con gái mà sao vẫn mắc bẫy thế
nhỉ?
“Bởi
vì cậu là người bạn hào hiệp nhất của mình! Nào, đánh máy cái này
đi, làm xong mình mời cậu ăn khuya!” Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục “dụ
lợi” (dụ dỗ + lợi dụng).
“Vậy
đến bar Thanh Thuỷ được không?” Hoa Hồ Điêp ra điều kiện.
“Không
được! Làm nhanh lên! Nếu không cả cửa hàng ăn nhanh cũng không có đâu!”
Kỷ Hiểu Nguyệt lộ nguyên hình, bắt đầu đe doạ.
“Thật
chẳng công bằng gì cả!” Hoa Hồ Điệp vẻ mặt đau khổ tiếp tục than
vãn.
Đúng
lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân có chút
gấp gáp, trong hành lang gấp khúc, vắng vẻ nghe càng rõ. Ai thế nhỉ?
Muộn vậy mà còn đến đây!
Kỷ
Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.
Một
dáng người cao lớn đang đứng ngược dáng trước cửa văn phòng. Dù không
nhìn được rõ mặt nhưng chỉ cần thấy mái tóc dài mềm mại rối tung
trên vai cùng cách ăn mặc cũng đoán được người này chỉ có thể là An
Húc Dương.
“An
Húc Dương! Chào anh! Anh đến có việc gì vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt đứng
dậy lễ phép chào hỏi, đồng thời đá cho Hoa Hồ Điệp ở bên cạnh đang
trợn mắt há mồm một cái.
Cái
tên ngu ngốc này cứ thấy trai đẹp là nổi cơn háo sắc!
Hoa Hồ
Điệp bị đá lập tức choàng tỉnh, anh chàng đứng bật dậy: “Xin chào
anh, An Húc Dương!”
Lạ
thật, đối phương không thấy lên tiếng trả lời, có phải Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn nhầm không? Hoa Hồ Điệp vừa cố mở to mắt ra nhìn, vừa
thầm hỏi trong lòng.
Đối
phương cuối cùng cũng có phản ứng, thân hình cao lớn thanh lịch từ
từ tiến lại. Đúng là An Húc Dương.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nhíu mày. Lạ thật! Nghe nói gần đây anh ta bận lắm, lịch
trình kín mít, sao lại rảnh rỗi chạy đến đây nhỉ, còn vào giờ này
nữa?
An Húc
Dương hai tay đút túi áo da, đôi mắt sâu yên lặng nhìn thẳng Kỷ Hiểu
Nguyệt, nụ cười trên môi có chút thờ ơ. Vạt áo nhẹ lay theo mỗi bước
chân, làn da nâu sáng bóng khoẻ mạnh.
Hoa Hồ
Điệp lại ngây người. ‘ Tuyệt sắc thế gian, siêu cấp đẹp trai! Thân
hình phải nói là chuẩn của chuẩn!’
“Anh
đến đây có việc gì không?” Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy An Húc Dương
có gì đó kỳ lạ. Lúc trước cô có gặp anh ở công ty hai lần, ánh mắt
anh nhìn cô luôn khiến cô cảm thấy có chút gì đó... quen thuộc đến
nổi da gà! Lần trước khi gặp rắc rối với Lý Nhuỵ, anh đã không ngần
ngại mà ra tay tương trợ, vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt cũng có chút thiện
cảm.
Đúng
lúc này, An Húc Dương đã đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt, không đợi cô
kịp phản ứng, anh nhanh chóng gỡ cặp kính của Kỷ Hiểu Nguyệt xuống,
để lộ đôi mắt long lanh sáng bừng.
“Anh...”
Tất cả thiện cảm dành cho An Húc Dương từ trước đến giờ trong nháy
mắt hoàn toàn tan biến, Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nhìn thẳng tên lỗ
mãng đang đứng trước mặt mình.
“Em
không đeo kính nhìn là đẹp nhất!” An Húc Dương khẽ mỉm cười, đôi mắt
sâu loé lên tia sáng màu lam. Kỷ Hiểu Nguyệt còn chưa kịp nói được
gì, An Húc Dương đã tuôn ra một tràng những lời vô cùng lãng mạn:
“Đôi
mắt em là ngôi sao sáng trong đêm đen u ám, mang lại hy vọng cùng sức
mạnh. Chỉ khi thấy em, cuộc sống của anh mới có hy vọng”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm An Húc Dương, hồi ức rực rỡ sắc màu
nhanh chóng ùa về. Rất nhiều năm về trước, có một chàng trai cô thầm
mến từ lâu đã tươi cười, nháy mắt với cô trong đám đông, làm thế
giới của cô phút chốc nở đầy hoa. Khi đó, anh đã từng nói với cô:
“Đôi
mắt em là ngôi sao sáng trong đêm đen u ám, mang lại hy vọng cùng sức
mạnh. Chỉ khi thấy em, cuộc sống của anh mới có hy vọng. Hãy làm
bạn gái anh nhé?”
Kỷ
Hiểu Nguyệt khi ấy bất ngờ đến choáng váng, cô chỉ nói được đúng
một câu duy nhất:
“Em...
em... ngày mai em trả lời được không?”
Nhưng
ngày hôm sau, khi Kỷ Hiểu Nguyệt sung sướng, hạnh phúc đến tìm “người
bạn trai” thì anh chàng đã đột nhiên biến mất, hơn nữa còn biệt tăm
biệt tích luôn từ đó đến giờ.
Chuyện
cũ lại một lần nữa tái hiện một cách vô cùng chân thực, An Húc
Dương đang đứng trước mặt cô lúc này buông một câu ngắn gọn:
“Làm
bạn gái anh nhé?”
Không
sai một chữ! Thế giới này thật kỳ diệu!
Miệng
Hoa Hồ Điệp vẫn chưa kịp khép lại. Nhưng lần này, phản ứng của anh
chàng nhanh hơn Kỷ Hiểu Nguyệt một chút:
“Bạch...
Bạch... Bạch...”
“Anh
chính là Bạch Sùng Tước”. An Húc Dương trả lời rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...