Kỷ Hiểu Nguyệt đến như gió, đi cũng như gió, để lại
phía sau một gương mặt tuấn tú, lạnh lùng trong nháy mắt đã trở nên tối sầm
lại. Tề Tiểu Bạch kêu lên:
“Hiểu
Nguyệt, mình thật sự không có quan hệ gì với anh ta cả!”
Rồi cô
nàng co chân chạy đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt.
Cùng
lúc đó, Nhiếp Phong thận trọng đóng cửa lại thật nhẹ. Tôi không nhìn thấy gì
hết, không nghe thấy gì hết!
Kỷ Hiểu
Nguyệt rất tức giận, thật sự rất tức giận. Vì sao những người bên cạnh cô đều
si mê tên Tề Hạo kia? Cái tên xấu xa ấy có gì tốt? Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận đi
trước, Tề Tiểu Bạch lẽo đẽo khổ sở chạy theo sau.
“Cậu
nghe mình giải thích đã!” Tề Tiểu Bạch vất vả lắm mới giữ được Kỷ Hiểu Nguyệt.
Cô muốn
nói, thật ra cô không cố ý muốn lừa Hiểu Nguyệt, chỉ là cô không còn cách nào
khác. Từ nhỏ đến lớn, khi người ta biết cô là con gái Tổng giám đốc Tập đoàn Tề
Thị, một là sẽ tránh xa, hai là sẽ ra sức lấy lòng. Họ chỉ quan tâm gia đình cô
là một trong mười tập đoàn giàu nhất thế giới, chứ không để ý tới con người
thật của cô. Cô không có bạn bè, cho đến khi cô cố ý che giấu thân phận thật
của mình, lúc ấy cô mới quen biết với Kỷ Hiểu Nguyệt và Trương Lộ Đông.
Bây
giờ, thực tế đã chứng minh, Trương Lộ Đông là một tên khốn kiếp, nếu hắn ta sớm
biết được thân phận của cô chắc sẽ không chạy theo người phụ nữ khác. Nhưng
tình yêu như vậy còn có ý nghĩa gì? Nhưng cô cũng biết, quyết định che giấu
thân phận của mình rất chính xác, ít nhất cũng có thể kiểm tra độ chân thật của
tình yêu.
Cô cũng
biết, Kỷ Hiểu Nguyệt kết bạn với cô không phải vì điều kiện gia đình mà là vì
con người thật của cô. Hai người họ rất quan tâm đến nhau. Nhưng lúc này, không
biết Hiểu Nguyệt có tin và chấp nhận những lời giải thích của cô không?
Không
đợi Tề Tiểu Bạch nói gì, Kỷ Hiểu Nguyệt đã quay đầu lại, lên lớp:
“Cậu
lớn rồi mà sao ngốc vậy? Cậu không thấy tên khốn kiếp Tề Hạo kia là một tên
trăng hoa à? Tiếng xấu của hắn bay đầy trời đấy! Cậu xem, hắn ta có chút nào giống
‘ Đàn ông nhà lành’ không? Cậu lại còn dây dưa với hắn! Cậu ngốc thế!”
Lần đầu
tiên cô nghe một người... lại là con gái… chỉ trích anh trai mình như thế, Tề
Tiểu Bạch há hốc mồm không nói được lời nào.
‘Đàn
ông nhà lành! ‘
Không
biết anh trai cô mà nghe được những lời này sẽ nghĩ thế nào?
“À… ờ…”
Những lời muốn nói tời đầu môi Tề Tiểu Bạch lại bị nuốt xuống, cô cẩn thận hỏi:
“Hiểu
Nguyệt, anh ta đã đắc tội với cậu sao?”
Nếu dám
bắt nạt Hiểu Nguyệt, dù là anh ruột, cô cũng trở mặt!
Kỷ Hiểu
Nguyệt hầm hừ vẻ khinh thường: “Cậu nghĩ mình không có tiêu chuẩn vậy sao?”
Không
có tiêu chuẩn... Tề Tiểu Bạch thoáng nghẹn lời.
Sau khi
nghe Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận kể lại chuyện của Tề Hạo, Tề Tiểu Bạch nghĩ:
“Chiến tích xấu xa của anh mình đúng là khiến người khác giận sôi người”. Rồi
lại nhanh chóng nghĩ: “Hình như Kỷ Hiểu Nguyệt và anh mình rất có duyên, nếu
không sao ba lần liền đều bị bắt gặp”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt lúc này lại hung dữ quay sang nhìn Tề Tiểu Bạch:
“Vì thế
cậu đừng nên có bất kỳ hy vọng xa vời nào với gã đàn ông này! Tránh xa hắn ta
càng xa càng tốt, biết chưa?”
“Biết
rồi!” Việc này Tề Tiểu Bạch cam đoan có thể làm được!
Hơn nữa,
nếu giờ cô nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt biết cô chính là em gái của Tề Hạo, liệu cô
có bị xếp vào hàng ngũ “không có tiêu chuẩn” không? Mà với tính cách “ghét ai
ghét cả đường đi lối về” của Hiểu Nguyệt thì... Vì thế, tốt nhất không nên nói
thì hơn.
“Hiểu
Nguyệt, mình muốn đi Malaysia”. Tề Tiểu Bạch đột nhiên nói.
“Malaysia?”
Xảy ra chuyện gì vậy? Malaysia và nơi cô đang sống có khoảng cách về địa lý khá
lớn khiến cô không thể hình dung được nơi ấy như thế nào.
Tề Tiểu
Bạch vỗ vai Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Khi
nào về mình sẽ nói cho cậu biết vì sao”.
Tề Tiểu
Bạch đi rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt mới khổ sở nhận ra, Tiểu Bạch còn chưa nạp tiền cho
cô. Muốn cô tự bỏ tiền nạp chơi game ấy à, cô không nỡ. Cô vừa mới tốt nghiệp,
còn chưa có chút tiền tiết kiệm nào gửi ngân hàng. Tiền thuê nhà cũ vẫn đang
phải trả, nhà mới thì chưa dọn dẹp xong, chẳng may chơi game rồi không có tiền
ăn thì làm sao? Bị người ta giết trong trò chơi chỉ là chuyện nhỏ, bị chết đói
ở ngoài đời thực mới là chuyện lớn!
Gọi
điện cầu cứu Tề Tiểu Bạch, cô nàng rất hào phóng nói lúc trước Đông Ca có cho
cô ấy không ít thẻ cào, cô ấy không chơi game nên vẫn giữ lại, nhưng giữ ở đâu
thì phải đợi cô ấy về tìm đã. Lời Tề Tiểu Bạch như chớp lóe giữa đêm đen, giúp
Kỷ Hiểu Nguyệt tìm thấy ánh sáng cuối con đường. Nhưng bạn Tề Tiểu Bạch của tôi
ơi, bao giờ cậu mới về?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...