Quán
bar Thanh Thủy là một nơi khá xa xỉ.
Dịch vụ
ở đây tốt, lại yên tĩnh. Sự kết hợp hoàn hảo giữa ánh đèn và âm nhạc giúp người
ta cảm thấy thoải mái, ấm áp, thật là một nơi hẹn hò lý tưởng cho các đôi tình
nhân. Tuy nhiên, khái niệm yêu – ghét của Kỷ Hiểu Nguyệt luôn căn cứ và việc ai
sẽ chủ chi. Hôm nay cô mời khách, vì thế cô ghét nơi này.
Còn một
nguyên nhân nữa khiến cô ghét nơi này, đó là cô không bao giờ nghĩ mình có thể
đụng độ Tổng giám đốc tại đây.
Cô phát
hiện ra Tổng giám đốc đang ngồi trong góc vì ở anh luôn toát lên sức hút mãnh
liệt bởi phong độ đĩnh đạc, ung dung, khiến người ta không thể không bị thu
hút, chú ý đến. Dù anh chỉ ngồi im ở đó, quay lưng về phía bạn thì ánh mắt bạn
vẫn sẽ vô tình dõi về phía anh.
Kỷ Hiểu
Nguyệt rất ghét bị rơi vào tình cảnh này, đang định kéo Tiểu Bạch đi, nhưng
nhìn lại đống đồ ăn vừa mới bưng lên, chưa ăn được chút nào đã bỏ đi thì thật
quá lãng phí. Cô lưỡng lự lựa chọn! Bỏ đi vì gã đàn ông xấu xa hay ở lại vì đồ
ngon? Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đầu hàng với ví tiền của mình.
Bar
Thanh Thủy! Cô thề sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cố gắng thu người lại hết mức, dưới ánh sáng mờ ảo thế này chắc không
thể dễ dàng bị nhận ra. Cô nàng thầm cảm thấy may mắn, lơ đãng nghe Tiểu Bạch
cằn nhằn bên cạnh.
Cô gái
trước mặt Tề Hạo là Phong Tín Nhi phải không? Quả nhiên, người thật còn xinh
hơn trên tivi nhiều, lại có cảm giác gần gũi nữa. Chiếc váy ống màu trắng kết
hợp cùng đường ren hoa tinh tế khiến Phong Tín Nhi càng thêm thanh lịch, cao
quý. Lúc mỉm cười, ở cô toát lên vẻ ngọt ngào như một thiên sứ, đôi má lúm đồng
tiền khiến cô càng thêm đáng yêu, trong sáng. Thật đúng như tên gọi mà người
hâm mộ ưu ái đặt cho “Ngọc nữ” nổi tiếng nhất hiện nay.
Đúng
lúc ấy, một cô gái nữa xuất hiện. Cô gái này trang điểm khá đậm, trang phục lại
lộ ngực hở lưng, hoàn toàn trái ngược với phong cách của Phong Tín Nhi.
“Tổng
giám đốc Tề!” Cô gái hét lên đầy kinh ngạc rồi lao ngay đến.
“Tổng
giám đốc Tề, gặp được anh tốt quá, hai ngày nay anh không gọi điện làm người ta
nhớ anh muốn chết”. Giọng nói ỏn ẻn khiến Kỷ Hiểu Nguyệt toàn thân nổi da gà.
Tiêu
Bạch lúc này đã uống say nhưng vẫn nói không ngừng, có điều chỉ lải nhải được
đúng một câu. Lúc nghe thấy cô gái kia gọi “Tổng giám đốc Tề”, cô nàng bất giác
quay lại nhìn. Nhưng vì Tề Hạo đang quay lưng về phía đó nên Tiểu Bạch không
thấy được gì, liền nhanh chóng quay lại tiếp tục uống.
“Tổng
giám đốc Tề, cô ta là ai?” Phong Tín Nhi vẫn giữ vẻ nhã nhặn, liếc qua cô gái
đang bám dính trên người Tề Hạo, rõ ràng có vẻ mất hứng.
“Tôi?
Tôi là bạn gái của Tổng giám đốc Tề, tối hai hôm trước chúng tôi còn ở bên
nhau. Còn cô là ai?” Cô gái kia tỏ thái độ sở hữu ra mặt.
Kỷ Hiểu
Nguyệt trong lòng thầm tính. Tối hai hôm trước? Cô gái khóc lóc đáng thương tối
qua không phải cũng nói đã qua đêm với hắn tối kia sao? Tối kia là cô gái tối
qua, tối hai hôm trước là cô gái trước mặt, tối nay là Phong Tín Nhi, gã đàn
ông này đúng là không có đêm nào cô đơn cả! Những cô gái bị hắn ta làm tổn
thương chắc cũng đủ làm thành bài vè! Đúng là đồ cầm thú!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đưa ra kết luận: Khinh bỉ, khinh bỉ, càng thêm khinh bỉ!
“Tôi là
Phong Tín Nhi, xin chào. Tôi là bạn của Tổng giám đốc Tề, hôm nay Tổng giám đốc
Tề hẹn tôi ra đây”. Phong Tín Nhi khéo léo trả lời. Trong lời đáp của cô cũng
có sự khẳng định rõ ràng kiểu tôi là người mới, còn cô đã là quá khứ rồi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt kéo Tiểu Bạch ngồi dịch vào trong, rồi ngóng cổ ra xem kịch hay. Thú vị
rồi đây, chắc sắp có đánh nhau! Đánh đi, đánh đi, cùng đánh chết gã đàn ông này
đi! Xem sau này hắn ta còn dám lừa gạt người khác nữa không!
Nào
ngờ, Tề Hạo lại nhã nhặn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng như thể tất cả việc này
không liên quan đến anh.
“Hai người
cứ từ từ mà nói chuyện”.
Gì? Gì?
Gì? Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức sặc ngụm nước chanh vừa uống.
Thế
thôi sao?? Không đánh à?? Thất vọng!
Tề Hạo
quay người, đi về phía... Kỷ Hiểu Nguyệt???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...