Cô gái
mắt đẫm lệ, lắc đầu, xoay người chạy theo Tề Hạo:
“Tổng
giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, em sẽ im lặng, tuyệt đối không làm ầm ỹ nữa. Em
không cần tiền, em không cần tiền, em chỉ xin anh đừng bỏ đi, em thật sự rất
thích anh! Em thật lòng mà! Em…”
Ánh mắt
lạnh lẽo của Tề Hạo run lên, rõ ràng anh ta đã hết kiên nhẫn.
“Đây là
thứ duy nhất cô có thể có, lấy hay không tùy cô, nhưng nếu cô còn xuất hiện
trước mặt tôi lần nữa, cô sẽ phải hối hận đấy”.
Đây có
đúng là người đàn ông đêm qua còn ân ái với cô không? Cô gái kinh ngạc nhìn vẻ
mặt lạnh lùng của Tề Hạo. Đúng lúc này, một bóng người len đến bên cạnh cô gái,
một vật gì không rõ đập vào mặt Tề Hạo. Gần như cùng lúc, một giọng nói khó
chịu vang lên:
“Đầu
To! Anh lại đi bắt nạt người khác rồi!”
Đột
nhiên bị một cô gái nhảy ra quát mắng, Tề Hạo có chút bối rồi. Đầu To nào? Cô
gái này là ai? Trông cô ta có nét quen quen nhất là ánh mắt. Là cô ấy?
Cô gái
đang khóc cũng giật mình, nín thở, giọt nước mắt trong veo vì giật mình mà thôi
không lăn xuống. Lại… lại có người dám đánh Tổng giám đốc Tề? Nhiếp Phong đang
ngáp dở cũng bị giật mình, miệng há ra nửa ngày không khép lại được. Anh đang
nhìn nhầm cái gì à? Phải rồi! Chắc là nhìn nhầm!
Không
đợi ba người bên cạnh kịp định Thần, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu bô lô ba la quở
trách:
“Mẹ anh
đã dặn không được tùy tiện bắt nạt con gái rồi, anh không nhớ à? Anh nhìn mình
xem, lại làm con gái nhà người ta khóc rồi đấy, còn dám lấy chi phiếu giả để
lừa người nữa chứ? Cẩn thận tôi về mách lại với mẹ anh, bà sẽ đánh vào mông anh
cho mà xem! Nhìn cái gì? Nghe không hiểu à? Lần sau không được bắt nạt người
khác nữa, biết chưa?”
So với
một người cao 1m86 như Tề Hạo, vóc dáng 1m60 của Kỷ Hiểu Nguyệt Thật nhỏ bé, cô
chỉ cao đến vai người ta, nhưng khí thế không thua kém bất kỳ ai, giống như một
con mèo hoang trong cơn tức giận.
Có ai
đó phì cười. Bỗng nhiên có người dám mắng Tề Hạo! Lại còn là một cô gái! Mắng
thẳng vào mặt! Và mắng rất… rất hùng hồn nữa. Nhiếp Phong cảm thấy cực kỳ hứng
thú. Nhưng rất nhanh khi ánh mắt Tề Hạo đảo qua, Nhiếp Phong lập tức ngậm
miệng, vẻ mặt vờ đau khổ, như thể “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Người ta tốt
xấu gì cũng là ông chủ, phải cho người ta chút thể diện!
Tề Hạo
là người thế nào chứ, sau khi giật mình kinh ngạc, anh nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Vẫn cái giọng lạnh lùng trước giờ, anh
hỏi:
“Cô bé
con, em là ai vậy?”
Cô! Bé!
Con!
Kỷ Hiểu
Nguyệt thầm cắn răng nín nhịn, gương mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng, đôi mắt sáng ngời
lấp lánh ẩn chứa sự khôn ngoan của loài hồ ly.
“Tôi là
Hiểu Nguyệt ở cạnh nhà anh đó, anh không nhớ tôi sao? Không phải anh lại đang
sốt đấy chứ? Lần trước ấm đầu suýt chút nữa cháy hỏng não rồi, đừng nói giờ đầu
anh hỏng thật rồi nhé!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa nói, vừa nhìn từ đầu đến chân Tề Hạo:
“Ơ này
Đầu To, anh có quần áo đẹp từ bao giờ thế?”
Tề Hạo
lạnh lùng đáp:
“Tôi
không phải Đầu To”.
“Sao?
Không phải Đầu To?”
Gương
mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đầy vẻ kinh ngạc, cô xem xét cẩn thận trước sau, như đang
ngắm nghía một “chú khỉ”:
“Đúng
là không phải! Đúng là không phải thật! Đầu của Đầu To không nhỏ như vậy. Kỳ lạ
thật, thế giới này sao lại có người giống anh ấy vậy nhỉ? Ôi, ngại quá! Thì ra
là hiểu nhầm, tôi sai rồi! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nói xong vội lên xe, nổ máy lái đi. Cô nàng này đến rồi đi không một dấu
vết, cử chỉ nhanh nhẹn thật khiến Nhiếp Phong kinh ngạc.
Đợi đến
bữa khuya, Kỷ Hiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện cho Tiểu Bạch và Đông Ca – bạn trai
cô ấy nghe. Đông Ca im lặng một lúc lâu rồi nói:
“Hiểu
Nguyệt, cái anh chàng Tổng giám đốc Tề ấy có phải mặc bộ vest màu xám tro
không?”
“Sao
anh biết vậy?”
“Anh ta
chính là Tề Hạo, Tổng giám đốc của em đấy!”
“Phụt…”
Nước canh Hiểu Nguyệt vừa uống lập tức bắn khắp người Tiểu Bạch.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt! Cậu quá đáng Thế!” Tiểu Bạch hét lên ấm ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...