Tiểu Hồ Ly Muốn Bỏ Trốn
"Chúng ta đi thôi chứ!"
"À vâng, xin lỗi anh ."
"Không sao bộ phim rất hay."
"Vậy sao nhưng tôi không hiểu nó cho lắm!"
" Có lẽ thứ họ tương tư không phải đối phương mà là thế giới cả hai không thể với tới.
Chàng trai không thể vứt bỏ cuộc sống vương giả bản thân trở thành một người bình thường cùng cô gái sinh sống.
Cô gái không thể bước vào thế giới thượng luư để sánh vai cùng chàng trai trở thành mối tương tư không với tới.
Cuối cùng tình yêu của họ bị chính đời thực đánh gục mới trở thành một giấc mơ hão huyền."- Lục Thiên Khải bỗng nhiên nói nhiều hơn mọi ngày khiến.
Có lẽ anh đã tìm thấy bản thân trong bộ phim vừa rồi.
Cả anh và chàng trai giống như chú chim nhỏ được nuôi trong chiếc lồng vàng lớn cả đời khao khát được thoát khỏi nó đến cuối cùng nhận ra bản thân chả thể nào sống sót ngoài kia giống như những chú chim khác.
Nó là một giấc mộng một giấc mộng tương tư không thể thành hiện thực.
Mạc Chỉ Nhược nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ nhìn như họ chưa ăn cái gì ! Giờ này chắc các nhà hàng đóng cửa hết rồi!
"Anh có đói không?"
"Cô đói sao?"
"Ừ chúng ta đi ăn cái gì đó đi! Tôi biết một nơi đồ ăn rất ngon!"- Mạc Chỉ Nhược chủ động vươn tay ra nắm lấy tay anh kéo.
Cô cùng anh chạy trên quản trường dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt chỉ có vài người qua lại bóng dáng hai người vô cùng nổi bật.
Họ dừng lại con phố đèn đỏ đi qua quán rượu những quán bar rập rình cùng con người điên hoạn ở đó.
Cô kéo anh bước vào cửa hàng mỳ, mặc dù không to nhưng rất sạch sẽ người ăn cũng rất đông , chủ yếu mấy thanh niên trẻ và cô gái làng chơi.
Lục Thiên Khải thực sự đã đến con phố này rất nhiều lần nhưng chưa từng tới đây.
"Ông chủ cho hai bát mỳ vẫn như cũ."
"Được."- Tiếng ông chủ đáp lại rất nhanh.
Mạc Chỉ Nhược lấy ra hai đôi đũa sau đó làm sạch đưa cho anh.
"Cám ơn."-Lục Thiên Khải ngại ngùng cằm lấy nó nghĩ rới việc rất nhiều người dùng qua nó anh có chút ái ngại không muốn dùng.
"Yên tâm đây là đũa tôi mang theo.
"- Mạc Chỉ Nhược nhìn anh mỉm cười bộ đồ anh đang mặc đúng là không ăn khớp với nay chút nào.
Không biết có phải vừa rồi chạy theo cô lên có chút mệt không ? Bởi vì món mỳ này ăn rất là ngon.
Anh vốn không định ăn vậy mà ăn hết một bát .
Vì đã muộn Lục Thiên Khải đích thân đưa cô về nhà.
Mạc Chỉ Nhược ở khu chung cư ở phía tây thành phố .
"Anh Lục anh về cẩn thận ."
"Được , cô ngủ ngon."
"Về hay nhắn tin cho tôi!"- Lục Thiên Khải nhìn cô gật đầu rồi lái xe rời đi.
Sau khi anh trở về thực sự nhắn tin đã trở về với cô.
Lần thứ ba cô vẫn hẹn anh ở quản trường.
Lần này Lục Thiên Khải đã đến đúng giờ trên tay còn cằm một bó hoa hồng trắng.
Không hiểu sao anh lại cảm thấy chúng rất hợp với cô.
"Xin lỗi cô về chuyện lần trước."-Lục Thiên Khải đưa bó hoa phía cô.
"Cám ơn anh, tôi thực sự rất thích.
Hôm nay anh muốn đi đâu."
Lục Thiên Khải suy nghĩ cảm thấy không có chỗ nào đặc biệt muốn tới liền lắc đầu với cô.
Mạc Chỉ Nhược nhìn bó hoa trong tay bỗng nhiên cô nghĩ tới một nơi.
"Vậy anh có thể đưa tôi ra ngoại ô không?"
"Cô muốn đi đâu?"
"Cô Nhi viện Hải Vân."- Mạc Chỉ Nhược mỉm cười nói.
Lục Thiên Khải không biết vì sao cô lại muốn tới đó nhưng vẫn đồng ý.
Khi tới nơi Mạc Chỉ Nhược có thể gọi tên từng đứa một hỏi thăm chúng dường như không phải lần đầu tiên cô tới đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...