Tiểu Hồ Ly Của Ta

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Lạc Lạc bước xuống giường nhặt lại y phục mặc vào, nhìn đống y phục ngổn ngang trên mặt đất đã chứng minh tối qua nàng và hắn kịch liệt cỡ nào, càng nhìn nàng càng cảm thấy nóng bừng, trên mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng.

Lúc đến bàn ăn sáng, trái ngược với bộ dạng mệt mỏi, uể oải, ngủ không đủ giấc của Lạc Lạc, nhìn Lăng Thiên Ngạo thì mặt mày phấn chấn, đầy thỏa mãn, trên miệng là nụ cười hạnh phúc. Lạc Lạc liền thầm mắng hắn vạn lần.

- Lạc Lạc! Sao muội dậy muộn vậy, mặt muội cũng thật lạ nha!

Liên Tuyết lên tiếng đầy nghi ngờ.

Lạc Lạc chưa kịp trả lời, Lăng Thiên Ngạo đã lạnh lùng cất tiếng.

- Nàng ấy tối qua hơi mệt nên hôm nay dậy muộn thôi!

Phút chốc, cả sư phụ và sư tỷ đều nhìn nàng khiến nàng cảm thấy như bị vạch trần tội lỗi vậy.

- Ý ta nói là Lạc nhi tối qua đi chơi về muộn nên hơi mệt, Lạc nhi! mau ăn sáng đi cho nóng.

Hắn nói xong liền mỉm cười, sau đó còn thầm nháy mắt với nàng khiến nàng thật sự choáng váng a~~~

****

Hôm nay, lúc lên núi hái thuốc, nàng cảm thấy Lăng Thiên Ngạo có vẻ rất lạ, bình thường vẫn luôn tìm cách trêu chọc nàng, hôm nay lại rất im lặng, nửa đường cũng không nói gì.

- Ngạo! Ngươi làm sao vậy? Có phải bệnh rồi không?

Nàng lo lắng đưa tay sờ trán hắn.

Biết nàng đang lo lắng, hắn thật không đành lòng

- Ta không sao, chỉ là ta không nỡ rời xa nàng!

Nghe đến đây nàng giật mình

- Ngươi đi đâu, sao lại rời xa ta?

- Nàng bình tĩnh, ta chỉ là tạm thời rời nàng thôi, chỉ vài ngày thôi!

Hắn cất tiếng nhỏ nhẹ.

- Sao ngươi phải rời đi?

Nàng tò mò nhìn hắn.

- Ta thật ra là Thần quân của Thiên Minh điện- là nơi đào tạo các thần để tiêu diệt yêu quái lộng hành, thật ra ta cũng không muốn quản việc ở thần điện, là do phụ thân ta trước khi quy ẩn đã giao trọng trách cho ta, ta không có lựa chọn. Hiện nay yêu quái đang hoành hành, ở đó cần có ta về diệt yêu.

Nàng nghe xong liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chả trách hắn lợi hại như vậy a.

- Lúc trước vì ta không thể khống chế tâm ma bị phục kích nên mới bị thương nặng, sau đó gặp nàng, ta ở đây đã hơn 1 tháng, việc trong điện phải có ta giải quyết.. nhưng giờ ta thật sự muốn buông bỏ, ta chị muốn ở cùng nàng....

Nói đến đây hắn trở nên bất lực và yếu đuối hơn bao giờ hết.

Nàng cảm động liền ôm chầm lấy hắn.


- Ngạo! Nghe ta, ngươi phải trở về, gánh lấy trách nhiệm!

- Lạc nhi, ta không cần về được không? Ta không muốn rời nàng.

Hắn đưa tay ôm thật chặt nàng, sợ buông lỏng nàng sẽ biến mất.

- Ngươi như vậy làm sao sau này có thể bảo vệ ta, yêu quái tà ác hoành hành làm hại đến thiên hạ, ngươi không thể khiến ta trở thành " hồng nhan họa thủy"

-Ta...

- Hứa với ta, bảo vệ thiên hạ rồi trở về bảo vệ ta được không?

Lạc Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

- Hảo! Ta đáp ứng nàng!

Nói rồi, hắn hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của nàng.

Ánh nắng chiếu nhẹ lên hai thân ảnh đang ôm chặt nhau đầy nhu tình.

Ngày trôi qua thật là nhanh, hôm nay Lạc Lạc và Lăng Thiên Ngạo vẫn như thường ngày, phơi dược sắc thuốc.

Tối đến, hai người họ thay lời yêu thương bằng vô số lần hoan ái, triền miên không dứt.

******

Đêm đẹp mà qua thật nhanh, sau khi sửa sang y phục, Lạc Lạc cùng Lăng Thiên Ngạo cùng sóng vai ra cửa, nhìn thấy Phong đã cúi đầu cung kính chờ lệnh.

- Những hôm ta rời khỏi đây, ngươi phải ở đây bảo vệ Lạc nhi, không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì, vì nàng cũng chính là nữ chủ nhân của ngươi, là thê tử của ta!

Lăng Thiên Ngạo lạnh lùng ra lệnh.

- Thuộc hạ đã rõ!

- Ai là thê tử của chàng, tự mình đa tình a~~

Lạc Lạc mỉm cười nhìn hắn, nhưng không được bao lâu lại rơi nước mắt.

- Chàng phải nhanh chóng trở về, ở đây ta có túi hương thảo dược ta tự chế, chàng phải mang theo bên người phòng lúc cần dùng.

Nàng vừa nói vừa đưa túi hương cho hắn.

Hắn thấy vậy thật đau lòng, liền ôm nàng vào lòng.

- Chờ ta!

Giọng hắn nhỏ nhẹ mà đầy khẳng định.

Hai người ôm nhau thật lâu, hắn nhẹ buông nàng ra, đau lòng quay lưng rời đi.Lạc Lạc nhìn bóng lưng hắn, la thật lớn:

-Ta chờ chàng!!!


*****

Lại nói đến một nơi khác, Liên Tuyết đang tức giận ở bờ sông, lúc sáng nàng ta đã thấy Lăng Thiên Ngạo bước ra từ phòng của Lạc Lạc, hắn đi còn không từ biệt với nàng, lại dây dưa không dứt nha đầu kia, khiến nàng thật căm hận.

- Đáng chết, sao ngươi luôn thắng ta, tiện nhân!!

Lúc này, bỗng vang lên giọng nói đầy yêu kiều.

- Vì nàng ta là hồ ly tinh, ngươi là nhân loại làm sao thắng được nàng ta!

-Ai đang nói?

Liên Tuyết quay đầu, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu vàng lấp lánh, trên đầu đeo một chiếc trâm hình phượng thật to hoàn toàn toát lên vẻ quý phái.Sau nàng ta còn có hai nữ nhân đang cúi đầu, có vẻ như là nô tỳ của nàng ta.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta và ngươi có cùng chung một kẻ thù.

Nàng ta nhướng mày đẹp đầy hận ý.

- Lúc nãy ngươi nói Lạc Lạc là hồ ly, chứng cứ đâu?

- Ngươi căn bản không cần biết nàng ta là hồ hay người, ngươi chỉ muốn tiêu diệt nàng ta không phải sao?

Nàng ta nói đúng, quả thật nàng rất muốn giết chết tiện nhân đó, nhưng nếu Lạc lạc là hồ ly nàng sao có thể trừ khử.

Biết rõ tâm ý của Liên Tuyết, nữ nhân bí ẩn lên tiếng đầy tà mị.

- Ngươi yên tâm, ta có cách giúp ngươi, ngươi chỉ cần làm như thế này có thể thành công.

Nói rồi, nàng ta nói kế hoạch tỉ mỉ cho Liên Tuyết, sau đó đưa nàng ta một đoản kiếm được bọc kĩ cùng một bình độc dược.

- Vậy.. e là không được...

Liên Tuyết bỗng chốc e sợ.

- Sao? Ngươi không muốn giành lấy nam nhân mình yêu?

Nữ nhân thần bí lộ vẻ khinh thường.

- Ai nói, ta sẽ làm, người chống mắt lên mà xem!!

Nói rồi, nàng ta liền nhanh chóng trở về y quán.

- Công chúa! Nếu để Thần quân biết sẽ không ổn!

Nàng ta vừa đi, một trong hai nô tỳ của nữ nhân thần bí lên tiếng.

- Ngươi yên tâm, mọi chuyện sẽ có nữ nhân ngu ngốc đó gánh chịu, chúng ta chỉ việc ngồi xem kịch hay nhìn hai nữ nhân kia đấu đá tiêu diệt lẫn nhau, cuối cùng Ngạo sẽ thuộc về ta.


Nữ nhân thần bí cất tiếng cười lạnh.

*****

Đã hai ngày kể từ lúc Lăng Thiên Ngạo rời đi, Lạc Lạc vẫn như bình thường, hái thuốc, phơi dược, rồi sắc thuốc chữa bệnh, nàng cố tỏ ra bình thường nhưng lòng luôn hướng về hắn,mỗi khi ngồi một mình, nàng lại nhớ hắn, nhớ hắn rất nhiều.

Liên Tuyết hai ngày nay vẫn luôn do dự, cuối cùng hôm nay nàng ta đành phải hạ quyết tâm.

Buổi tối, khi Lạc Lạc chuẩn bị đi ngủ bỗng nghe giọng Liên Tuyết la to.

-Sư phụ, sư phụ, Lạc Lạc mau đến xem sư phụ!

Lạc Lạc nghe tiếng kêu liền nhanh chóng chạy vào phòng sư phụ, liền thấy sư phụ đang nằm trên mặt đất, trên miệng đang có máu tuôn ra, nàng liền hốt hoảng đưa tay bắt mạch, lúc này lục phủ ngũ tạng của sư phụ đã bị độc xâm chiếm, nàng lại không thể nhận ra đây là loại độc gì.

- Sư tỷ, sư phụ đang rất nguy kịch, cần phải có Bách thương thảo để cầm độc, sư tỷ mau đi lấy a!

Lạc Lạc hốt hoảng nhìn Liên Tuyết.

- Chết rồi, sư muội Bách thương thảo đã dùng hết, phải làm sao đây a?

Nàng ta giả bộ lo lắng, nhưng trong lòng thầm mỉm cười, nàng ta đã đem số dược kia vứt hết, hơn nữa nàng ta thật không ngờ độc kia lại lợi hại như vậy, cả sư phụ là thần y cũng không nhận ra, theo như kế hoạch nàng ta phải dụ Lạc Lạc đem nội đan xuất ra ngoài sau đó nàng ta mới có thể trừ khử Lạc Lạc.

- Bây giờ phải có Bách thương thảo, đường đi rất xa, hơn nữa đã khuya, tỷ không thể đi, muội lại phải ở đây theo dõi sư phụ,,

Lạc Lạc cảm thấy thật lo, giá như có Ngạo ở đây. Nghĩ đến đây nàng liền nhớ ra.

- Phong! Phong!

Nàng hô thật to.

- Chủ nhân có gì sai bảo?

Phong nhìn nàng đầy cung kính.

- Ngươi mau dùng tốc độ nhanh nhất hái Bách thương thảo giúp ta, cầu ngươi!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Sau khi Phong rời đi, nàng dùng pháp lực đưa sư phụ lên giường, không nghĩ ngợi liền lấy nội đan ra bắt đầu chữa thương cầm độc cho sư phụ, hoàn toàn không để tâm đến Liên Tuyết biết được thân phận của mình, bây giờ cứu sư phụ là quan trọng nhất.

- Quả nhiên là hồ ly tinh!!

Liên Tuyết la to, liền nhân cơ hội Lạc lạc đang tập trung lấy đoản đao đã tẩm độc đâm từ sau lưng Lạc Lạc xuyên đến tim nàng.

-Á..á!!

Lạc Lạc hét lên đau đớn, vẻ mặt không ngờ xoay qua nhìn Liên Tuyết.

-Sư...sư tỷ!!

- Ngươi là hồ ly tinh! Ta phải trừ hại cho dân!

Liên Tuyết mỉm cười tà ác.

-Sư phụ.. là..là ngươi hạ độc?

Lạc Lạc lúc này đã nhìn thấu tất cả.


-Lão ta đáng chết, luôn thiên vị ngươi, lão bất nhân ta bất nghĩa, không ai nợ ai, lão chết cũng là vì hồ ly tinh ngươi, hôm nay ta phải trừ hại cho dân.

Nói rồi nàng ta nhanh tay cướp lấy nội đan của Lạc Lạc.

- Trả lại cho ta!!

Lạc Lạc không ngờ sư tỷ cùng nàng sớm tối bên cạnh lại mang lòng dạ nham hiểm âm độc như vậy, lại dám hại sư phụ, nàng vô cùng tức giận dùng pháp lực đánh bay nàng ta ra khỏi cửa, nàng ập trung pháp lực khiến chín đuôi của nàng hiện ra, cả chín đuôi hồ ly trắng quấn chặt lấy Liên Tuyết ép nàng ta thả nội đan ra.

- Thả..thả ta ra!

Liên Tuyết ho khan vùng vậy.

Lạc Lạc lúc này đã vô cùng tức giận, tập trung lực định cướp nội đan về. Nhưng...

Đúng lúc này, một đạo sấm sét giữa trời quang đánh vào Lạc Lạc khiến nàng đau đớn thu đuôi về, nàng chưa hết bàng hoàng, đạo thứ hai đánh vào khiến nàng thổ huyết.

- Thiên...kiếp..thiên kiếp!!

Lạc Lạc đau đớn hô nhỏ.

- Trời giúp ta, trời giúp ta diệt yêu!

Liên Tuyết phấn khích vô cùng, tiếp tục cầm đoản đao đâm thêm 9 nhát vào tim Lạc Lạc, lúc nàng ta đang điên cuồng đâm bỗng chốc cảm thấy sau lưng đau đớn. Lăng Thiên Ngạo vừa đến đã thấy Lạc Lạc nằm yên đó, máu đã thấm đỏ y phục, trên miệng không ngừng thổ huyết.

Hắn chạy tới bên nàng, dùng thần công muốn chữa thương cho nàng nhưng càng chữa nàng càng thổ huyết, ho khan mãnh liệt.

-Không..không.. kịp rồi!

Lạc lạc thều thào mở miệng, nàng là đại phu, đương nhiên biết mình không thể chống cự được nữa, không những trúng thiên kiếp, trúng độc, lại còn bị Liên Tuyết đâm 10 nhát xuyên tim, chín mạng hồ ly của nàng đã sớm hết, dù có làm gì.. e là nàng khó qua khỏi...

- Lạc nhi, cố gắng lên, ta giúp nàng trị thương!

Nói đến đây hắn không cầm được nước mắt, một giọt lệ nóng hổi của hắn rơi trên má nàng.

- Được gặp chàng... lần cuối, thật..thật là tốt!

Nàng cố gắng nói từng câu. vết thương da thịt tâm can cũng không khiến nàng đau bằng khi nhìn thấy nước mắt của hắn.

- Tiểu hồ ly! Nàng không được nói bậy!!

Vừa nói hắn vừa dùng thần lực cố gắng hồi phục vết thương cho nàng, nhưng nàng cứ tiếp tục thổ huyết.

Bây giờ nàng không thể nói chuyện được, định nói gì lại nôn ra một búng máu thâm đen, nước mắt nàng chảy ra cũng là máu, Lăng Thiên Ngạo như mất hết lý trí, dùng sức ôm nàng.

- Nàng không được rời ta.. không được!!

Thấy hắn như vậy nàng thật muốn buông lời an ủi, nhưng không thể cất tiếng, lúc lý trí sắp mờ dần, nàng nhẹ cầm tay hắn lên, dùng máu nhuộm đỏ trên bàn tay cố viết ra ba chữ trên lòng bàn ta lạnh lẽo của hắn. Tuy nét chữ nguệch ngoạc, tách rời nhau nhưng có thể nhận ra rõ ràng ba chữ.

- Ta yêu chàng!

Vừa viết xong, tay nàng nhẹ buông xuống, một đạo ánh sáng lóe lên, nàng trở về nguyên hình hồ ly,Lăng Thiên Ngạo không kịp ôm nàng vào lòng, phút chốc tiểu hồ ly đã tan biến, hóa thành tro bụi, hồn xiêu phách tán.

Lăng Thiên Ngạo thấy vậy liền trở nên điên cuồng, hắn không thể tin, đây nhất định là mơ, là ác mộng.....Hắn cười mà nước mắt tuôn rơi:

- Là ác mộng, nhất định là mộng!!!

Mắt phút chốc hóa đỏ như máu, tóc nhanh chóng biến thành bạc trắng, mặt hắn cười lên dữ tợn. Giận dữ thét to, một đạo sấm sét vang lên hòa cùng tiếng gầm thét của hắn.

-KHÔNG! Lạc nhi! Ta không cho phép!!!!!!!!  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận