Tiểu Hà Chỉ Lộ Mặt Gai Góc


Thẩm Lâm Bắc nói xong, đầu xe đột nhiên chuyển hướng, săm lốp chói tai cùng với bụi đất bốc lên, thoáng chốc xe đã dừng lại ở ven đường.

Thẩm Nghênh Hòa nuốt nuốt nước miếng, lại không dám lỗ màng, mắt to chỉ đảo tròn.

Nơi này là một khu vực thiên nhiên cách biệt thự không xa, khắp nơi đại thụ xanh um.

Đặc biệt ở giữa hè, tảng xanh tươi mát đem lại hơi thở nhè nhẹ mát mẻ.

Quan trọng nhất là nơi này thường thường không có người qua lại.

"Đại thúc, không phải tới đây chứ." Thẩm Nghênh Hòa thấp giọng nói, một bàn tay trộm sờ về hướng cửa xe.

Mọi nơi đồng thời vang lên một tiếng, là tiếng Thẩm Lâm Bắc đóng cửa xe lại.

Thẩm Nghênh Hòa lập tức réo lên, "Anh điên rồi sao! Cư nhiên là ở chỗ này? Dù sao cũng là lần đầu tiên của em!"
Thẩm Lâm Bắc quay đầu lại, gương mặt tươi cười nghênh ngang, nhìn qua có chút chói mắt, "Chẳng lẽ còn bày mấy bàn tiệc rượu, triệu khai một cuộc họp báo? Em mệt, anh thì sao, đây cũng là lần đầu tiên của anh!"
Trên người Thẩm Nghênh Hòa nổi lên một trận gió lạnh, mắc liếc Thẩm Lâm Bắc một cái xem thường.

Trong lúc này, Thẩm Lâm Bắc đã xuống xe chuyển tới phía sau, mở cửa xe ra.

Thẩm Nghênh Hòa hai tay chống phía trước, "Đừng đừng! Lâm Bắc ca, đại ca! Đại thúc! Chúng ta thương lượng lại có được không? Anh xem, anh còn không phải là muốn bồi thường sao? Em biết hiện tại là em không có tiền, còn phải trông cậy vào anh cho em học phí đại học, nhưng anh là người làm ăn, hẳn là rõ ràng kỳ thật em là một người có tiềm lực, về sau em..."
Thanh âm Thẩm Nghênh Hòa càng ngày càng nhỏ, bởi vì cả người đã bị dồn tới góc chết trên xe.

Thẩm Lâm Bắc nới lỏng cà vạt, như là đang tinh tế tự hỏi điều kiện Thẩm Nghênh Hòa đưa ra, nhưng động tác trên tay đã bắt đầu.


"A!" Thẩm Nghênh Hòa một chân đá trên bụng nhỏ của người đàn ông, chính mình thì hét lên.

Thẩm Lâm Bắc che lại bụng nhỏ, chân mày gắt gao nhíu lại, liếc nhìn Thẩm Nghênh Hòa một cái, trước mắt lạnh băng.

"Em...!em sai rồi..." Giọng Thẩm Nghênh Hòa nhỏ đến thiếu chút nữa chính mình cũng không nghe được, nhìn cái trán Thẩm Lâm Bắc toát đầy mồ hôi mỏng, cô đã tính ra chuyện bị mất đi.

Chân đá này, đừng nói có nặng hay không, có phải đại biểu cho bốn năm học phí đại học của cô liền bay hơi mất? Nghĩ đến đây, Thẩm Nghênh Hòa chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu một trận choáng váng, tiếp theo cả người hoảng loạn lên.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, nếu không anh cũng đá em lại một chân là được, em vừa rồi thật là..."
Thẩm Lâm Bắc xoay người dựa vào ghế, liếc qua khuôn mặt Thẩm Nghênh Hòa, cô gái này chắc chắn không phải là quả hồng mềm, ít nhất ở điểm này.

Ánh mắt đánh giá này làm lông tóc Thẩm Nghênh Hòa càng dựng lên.

Tay nhỏ duỗi ra, chủ động mở cúc áo ở cổ, sau đó biểu tình như phạm nhân bước lên pháp trường, vẻ mặt thật trang nghiêm.

Thẩm Lâm Bắc muốn cười, cố nén.

"Anh ra đây chỉ là muốn nói cho em biết, ngày mai Hà Tuyết Tình trở về, nếu em dám trước mặt ba nói bậy, em coi chừng kết cục của mẹ em đi!"
Thẩm Nghênh Hòa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tay chân múa may lên, "Sẽ không, sẽ không, em cái gì cũng sẽ không nói." Tiếp theo làm một cái khóa kéo thủ thế trên môi.

Ánh mắt sáng ngời thành khẩn nhìn qua Thẩm Lâm Bắc.

Xe nghênh ngang rời đi, để lại ven đường Thẩm Nghênh Hòa sắc mặt tái nhợt đứng đó.

Nguy hiểm đã không còn, không nên may mắn sao? Nhưng vừa nghe đến tên Hà Tuyết Tình, vì cái gì trong lòng vẫn cảm thấy quái quái...!

Nghe nói Hà Tuyết Tình hôm nay sẽ đến, Thẩm Nghênh Hòa sáng sớm tinh mơ liền đi ra ngoài.

Kỳ thật người phụ nữ kia mấy năm nay đối với mình cũng không tệ lắm, chính xác mà nói cô ấy đối với mỗi người Thẩm gia đều không tồi.

Thẩm Nghênh Hòa không phải không thích cô ấy, chỉ là có ít nhiều điểm sợ hãi.

Buổi sáng 8 giờ trời đã thật nóng, Thẩm Nghênh Hòa đón nắng lắc lắc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ sốt ruột.

Ở chỗ ngoặc hành lang có một người đi tới, mang theo một chồng văn kiện.

Thẩm Nghênh Hòa trước mắt sáng ngời, vài bước liền chạy qua, "Giáo sư Tôn, có tin tức không?"
"Thẩm Nghênh Hòa, em mỗi ngày ăn cơm cũng chưa đúng giờ như vậy đi, giống như là lính gác ở văn phòng của tôi." Giáo sư Tôn được hỏi một đằng trả lời một nẻo, tức giận nói một câu, nhưng khóe miệng lại hơi hơi cong lên.

Thẩm Nghênh Hòa kéo kéo cánh tay giáo sư Tôn, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

"Ai!" Giáo sư Tôn đụng đụng vào chồng văn kiện trên tay, "Vào đi, tôi lấy ra kết quả của em trước."
......!
Trước cửa phòng giáo vụ, Thẩm Nghênh Hòa nheo mắt lại, chậm rãi nhìn tới ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, ánh sáng mang theo hơi ấm, cô khụt khịt cái mũi, nụ cười trên mặt dần dẫn giãn ra, cô thở ra một hơi thật sâu.

Đây có thể là một ngày vui sướng nhất trong cuộc đời Thẩm Nghênh Hòa, cô chạy vội đi, trên tay tùy ý kéo dây buộc tóc xuống, dải tóc đen dưới ánh nắng vui vẻ tung bay nhảy múa, tóm lại tâm tình Thẩm Nghênh Hòa cực kỳ cao hứng.

"Nghênh Hòa!"
"Ai! Nhị ca!" Thẩm Nghênh Hòa cúi đầu cởi giày ra, chỉnh tề đứng đó, tóc đen rũ xuống, đôi mắt to linh động đều mang theo ánh cười.

Thẩm Lâm Tu có điểm ngoài dự đoán, bất quá sắc mặt lại không có vẻ thư hoãn của ngày thường, "Em trở về thì tốt quá, ba vừa rồi còn tìm em, nhanh lên lầu đi, thân thể ba không được tốt lắm."

"Sao lại thế này?" Thẩm Nghênh Hòa trên mặt tươi cười chợt biến mất, cô không phải không biết hai năm nay tình huống của ba như thế nào, nếu không có gì thay đổi lớn, Thẩm Lâm Tu sẽ không nghiêm túc như vậy.

"Đi lên lầu trước đi, dì An cũng ở đó, dì sẽ nói cho em biết."
Thẩm Nghênh Hòa gật gật đầu thật mạnh, bước về phía lầu hai, Thẩm Lâm Tu lại lần nữa nói với cô, "Nghênh Hòa, em hôm nay..."
Thẩm Nghênh Hòa đạm đạm cười, "Một hồi em xuống sẽ nói cho anh một tin tức tốt."
......!
Trong phòng, mẹ cô An Mai thấp giọng khóc thút thít.

Trong lòng Thẩm Nghênh Hòa căng thẳng, không chút do dự đẩy vào.

.

Truyện Điền Văn
"Ba, mẹ, con đã trở về."
Nằm trên giường lớn, Thẩm Hậu Đức nhắm chặt hai mắt an tĩnh nằm ở đó.

An Mai nắm cánh tay ông, một tay khác che mũi thấp giọng nức nở.

Nghe thấy giọng Thẩm Nghênh Hòa, An Mai quay đầu lại, đôi mắt linh động thật giống Thẩm Nghênh Hòa, chẳng qua lúc này bị nước mắt làm sưng vù lên, "Nghênh Hòa, con đã trở lại, mau đến gặp ba."
Bước chân Thẩm Nghênh Hòa như có rót chì, cô nhìn chằm chằm người nằm trên giường, trong lòng loạn thành một đoàn.

Hai này trước đây khí sắc của ba cũng không tệ lắm, nói như thế nào ngã xuống liền ngã xuống.

Thẩm Nghênh Hòa bước tới trước mặt Thẩm Hậu Đức rồi đứng yên, ánh mắt nghi ngờ vẫn dừng trên mặt An Mai.

"Ngày hôm qua có một bữa tiệc, ba con cường chống mà đi, kết quả uống vài ly rượu vào, hôm nay liền trở thành như vậy."
"Sao mẹ để cho ba uống rượu?" Thẩm Nghênh Hòa thanh âm rất thấp nhất, nhưng tràn đầy kích động, cô oán trách nhìn thoáng qua An Mai, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Mẹ làm sao hơn được, khi đó mẹ giúp ba uống rượu vào cũng đã say, lại không tìm thấy Lâm Bắc, sau đó sự tình gì cũng không biết."

Thẩm Nghênh Hòa vẫy vẫy tay, ý bảo An Mai không cần nói thêm gì nữa.

Cô chậm rãi cúi người ngồi xuống, tay dừng trên đôi tay Thẩm Hậu Đức.

"Nghênh Hòa, con đã trở lại." Thẩm Hậu Đức chậm rãi mở mắt, cố hết sức giơ giơ khóe miệng.

"Ba......" Thẩm Nghênh Hòa gượng ép một nụ cười, "Hiện tại ba cảm thấy thế nào? Có thoải mái chút nào không?" Thẩm Hậu Đức khẽ gật đầu, vẻ mặt trấn an, "Không có việc gì...!Chỉ là mẹ con đại kinh tiểu quái, mới uống có vài ly rượu, năm đó ba được xưng là ngàn ly không say, khụ khụ..."
Tim Thẩm Nghênh Hòa như hung hăng bị nhéo đau một chút.

Thẩm Hậu Đức là người tốt nhất đối với bọn họ trong nhà này, nếu không phải ông che chở, Thẩm Nghênh Hòa cũng sẽ không thuận thuận lợi lợi học xong cao trung, mà hiện giờ...!
"Ba, báo cho ba một tin tốt, con thi đậu đại học."
Con ngươi bệnh hoạn của Thẩm Hậu Đức chợt lóe, An Mai hai mắt đẫm lệ mà đầy kinh hỉ, hai người cơ hồ là trăm miệng một lời, "Thật sự?"
Thẩm Nghênh Hòa gật đầu, "Cho nên ba nhất định phải khỏe mạnh lên nha! Con muốn ngày con tốt nghiệp đại học kia, ba vẻ vang đi tham dự lễ tốt nghiệp nha!" Thẩm Nghênh Hòa nói không có nhiều vui sướng ngược lại có rất nhiều thương cảm, cô duỗi tay giúp Thẩm Hậu Đức dịch dịch chăn, nhẹ nhàng nói.

"Ba biết Thẩm Nghênh Hòa đứa nhỏ này có tiền đồ, không tồi, không tồi..."
An Mai như là đột nhiên nhớ tới cái gì, ớ người, chớp động đôi mắt, "Thi đậu đại học thì sao, con gái của tôi, về sau tiền đồ thì đến được nơi nào."
Không khí trong phòng từ một câu của An Mai trở nên xấu hổ ngột ngạt.

"Mẹ......" Thẩm Nghênh Hòa gương mặt có chút phát nóng lên, cô không phải không hiểu ý An Mai.

"Em yên tâm, anh sẽ có sắp xếp, tuy rằng Nghênh Hòa không phải là con ruột của anh, nhưng duyên phận cha con của chúng ta không cạn, anh cũng thật thích đứa nhỏ này." Cánh tay Thẩm Hậu Đức nhấc lên bắt lấy tay An Mai, giống như an ủi trẻ em, kéo kéo bà vào lòng.

"Hậu Đức, không phải em không tin anh, Nghênh Hòa cũng xem anh như cha ruột.

Nhưng mà ai biết về sau thế nào? Người khác làm sao giống như anh đối đãi thật tốt với mẹ con em, ai..."
Thẩm Nghênh Hòa xấu hổ ngồi ở đó, sắc mặt càng thêm hồng.

Cô có thể lý giải tâm tư của An Mai vì cô, nhưng Thẩm Nghênh Hòa cũng biết, đứa con gái riêng của tiểu tam có thể ở lại Thẩm gia đã là đại đức, làm sao dám trông cậy mặt khác, người khác không nói, Thẩm Lâm Bắc kia đã đủ cho cô uống một hồ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui