Editor: Tường An
A La đứng trên tháp cao nhìn phu quân mình xuất chinh, cùng nàng đi lên tháp cao chính là lão tổ tông Tiêu gia.
Khoảng thời gian này lão tổ tông dường như già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt sâu hơn, tóc bạc nhiều hơn, đi đường cũng có chút khập khiễng.
"Tiêu gia chúng ta vừa gặp vận rủi, ta chỉ ngóng trông đứa bé trong bụng ngươi bình an sinh ra, ta nghe nói, oa nhi mới sinh có thể mang đến phúc vận." lão tổ tông lẩm bẩm: "Thật ra trong nhà có tiếng trẻ con khóc cũng tốt, sẽ náo nhiệt hơn."
Nghe lời lão tổ tông nói, lại nhìn vị cháu dâu bồi bên cạnh bà, A La nhất thời cũng cảm thấy có chút đơn bạc.
Đại phu nhân bị chuyện này đả kích đến ngã bệnh, việc bếp núc trong nhà hiện giờ do Nhị phu nhân quản lý, mới tiếp nhận nên không suôn sẻ lắm, bận tối tăm mặt mũi. Mà Tiêu Kính Viễn vừa xuất chinh, nàng liền về nhà mẹ đẻ ở, lão tổ tông tất nhiên cảm thấy tịch mịch.
"Mẫu thân, ngài yên tâm, mấy ngày nữa ta trở về, đến mùa thu Kính Viễn cũng trở về, kiến công lập nghiệp, trong nhà lại sinh thêm hài tử, đều là việc vui."
Lão tổ tông ngẫm lại cũng đúng, gật đầu nói: "Chỉ mong như thế, chỉ mong như thế, không cầu kiến công lập nghiệp, chỉ cầu bình an là phúc."
Tiễn Tiêu Kính Viễn đi, cáo biệt lão tổ tông, A La khởi hành trở về Diệp gia.
Hiện tại Phùng Khải Nguyệt đã đính hôn, là trưởng tử của một quan tam phẩm đương triều, mối hôn sự này đối với Phùng Khải Nguyệt xem như cực kỳ tốt rồi, nàng ấy tất nhiên vui mừng, gặp A La cũng tươi cười rạng rỡ.
Ninh thị nhìn nữ nhi trở về, đích thân đỡ nữ nhi vào phòng, lại dặn dò những điều cấm kỵ trong lúc mang thai, phân phó phòng bếp nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn cho A La theo thực đơn mà bà đã viết sẵn từ trước.
A La thoải mái ngồi trên giường mềm, nghe mẫu thân lải nhải cái này cái kia, trong lòng cảm khái vạn phần.
Có nương thật tốt.
- --------
Tối nay Diệp gia bày gia yến cho A La đón gió tẩy trần.
A La gả đi không bao lâu thì ngã bệnh, sau đó lại xảy ra chuyện mất tích khiến Ninh thị và Diệp Trường Huân lo lắng không yên. Lúc ấy Diệp Trường Huân cũng vận dụng tất cả lực lượng của mình cùng tìm kiếm, nhưng không ngờ cuối cùng lại tìm được trong trạch viện Tiêu gia.
"Tiêu gia cũng thật là gia nghiệp lớn thị phi nhiều, sớm biết như thế thì không nên theo ý ngươi để ngươi gả qua đó." Ninh thị thở dài, nữ nhi bảo bối của bà gả qua đúng là gặp nhiều tai nạn.
Bên cạnh, Diệp Thanh Việt gắp một miếng giò heo vào bát tỷ tỷ: "Tỷ, cho ngươi ăn giò heo, đổi vận, xả xui."
A La phì cười: "Nghe ai nói, ăn cái này có thể đổi vận?"
Diệp Thanh Việt nghĩ nghĩ: "Trong sách nói."
Ninh thị bất đắc dĩ, cười mắng: "Ngươi bớt nói hưu nói vượn đi."
Sau đó nói với A La: "Bây giờ Thanh Việt đi theo bên cạnh Thái tử, càng ngày càng không nghiêm túc, ta nhìn cũng cảm thấy có chút tùy tiện, ngày mai cũng nên để cha ngươi tìm Thái tử nói, phải hảo hảo quản thúc hắn."
A La nhịn cười, gật đầu nói: "Mẫu thân nói phải, Thanh Việt mới bây lớn đã được Thái tử coi trọng, thiếu niên đắc chí, chỉ sợ tính tình quá tùy tiện."
Mẹ con hai người ngươi một lời ta một tiếng, nói đến mức da đầu Diệp Thanh Việt run lên, vội vàng cầu xin tha thứ: "Không phải ta chỉ gắp cho tỷ tỷ một miếng giò heo thôi sao, đâu ra liên lụy nhiều chuyện như vậy... Về sau ta không gắp nữa là được..."
Hắn bày ra bộ dáng đáng thương như vậy khiến hai người cười không ngừng.
Dùng xong bữa tối, A La liền qua phòng ca ca.
Nàng thật sự không ngờ ca ca cũng có ký ức đời trước.
Có điều, cẩn thận ngẫm lại, ngày xưa ca ca làm việc đã sớm lộ ra manh mối, là do nàng không phát giác mà thôi.
Nàng nghĩ muốn cùng ca ca nói vài câu, nhưng đi đến hành lang gấp khúc trước thư phòng ca ca lại dừng chân.
Nói cái gì đây, hỏi ca ca, sao huynh cũng sống lại?
Hay là hỏi ca ca chuyện đời trước?
Hai huynh muội bọn họ mấy năm nay thật ra đều gạt đối phương, trải qua chuyện lần này, cuối cùng biết được chân tướng, vì thế hai người liền ngồi trò chuyện về đời trước?
Nàng không khỏi cười khẽ, đang do dự có nên dứt khoát không đề cập tới hay không, trong lòng biết rõ là được, bên tai lại truyền đến một giọng nói, nhất thời nụ cười liền đọng lại trên môi.
"Đây chính là tàng bảo đồ của Tiêu gia."
"Vâng, chủ nhân, bản đồ này chia làm hai phần, một phần là bản thiết kế Tiêu phủ, trong đó bao gồm thông đạo dưới lòng đất và bố cục đập chứa nước thủy lao, một phần khác chính là tàng bảo đồ này. Lúc trước, khi Tiêu Quải bị bắt hắn chỉ lấy ra bản thiết kế, lại giấu đi tàng bảo đồ này."
"Ha ha, năm đó tổ tiên Hoàng đế lưu lại tàng bảo đồ này là vì lưu lại đường lui cho con cháu đời sau, nhưng hắn sao có thể nghĩ đến thế sự biến hóa khôn lường, trải qua các đời Hoàng đế đã sớm thất truyền bí mật tàng bảo đồ này, còn lưu lạc vào tay người ngoài."
"Kha Dung kia là nữ tử, tất nhiên không có dã tâm, tàng bảo đồ này cũng xem như người tài không được trọng dụng."
"Không, cho dù Kha Dung có dã tâm, tàng bảo đồ này cũng sẽ không thuộc về nàng ta."
"Chủ nhân, tại sao nói như vậy?"
A La nghe đến đó đã khiếp sợ không thôi, người được gọi là chủ nhân rõ ràng chính là ca ca Diệp Thanh Xuyên của nàng.
Lại nghe được ca ca nói: "Tuy năm đó tổ tiên Hoàng đế âm thầm ra lệnh cho cao thủ đại nội thành lập Ám Vân Hội, lưu lại ngọc bội kia làm tín vật hiệu lệnh, là vì khiến bọn họ ngày nào đó sẽ giúp chủ nhân ngọc bội mở ra tàng bảo đồ. Có điều, thế sự khôn lường, Ám Vân Hội hôm nay đã sớm không còn là Ám Vân Hội ngày xưa. Nội bộ Ám Vân Hội đã chia năm xẻ bảy, mỗi người đều ẩn giấu dã tâm, bọn họ sao có thể cam tâm nghe lệnh một nữ tử yếu đuối? Bọn họ giúp Kha Dung hỏa thiêu Thiên Dật Thư Lâu, bắt giam muội muội ta chẳng qua là tiện tay làm để che mắt Kha Dung mà thôi, muốn từ chỗ Kha Dung lấy được tàng bảo đồ. Một khi lấy được, cũng chính là lúc Kha Dung chết."
"Khó trách, người của Ám Vân Hội căn bản không có ý muốn bảo vệ Kha Dung."
"Một nữ tử yếu đuối lại cất giấu bảo bối tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều người mơ ước, nàng ta cho rằng nàng ta lợi dụng người khác, nhưng thật ra là bị người khác lợi dụng. Chỉ hận là, nàng ta khiến muội muội ta chịu khổ lao ngục, để nàng ta chết như vậy thật quá tiện nghi!"
"Chủ nhân hiện giờ có thể tiêu diệt Ám Vân Hội, đoạt được tàng bảo đồ này là điều đáng mừng, từ nay về sau, chủ nhân dù muốn cả thiên hạ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao."
"Thiên hạ? Lấy thiên hạ này dễ như lấy đồ trong túi, lấy nó thì có ý tứ gì?"
Thanh âm thanh lãnh, ngạo khí khôn cùng vang lên trong thư phòng.
"Hiện tại cũng là thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, phía Nam La náo động, Tiêu Kính Viễn xuất chinh Nam Cương, ta có thể buông tay buông chân, mới tận diệt Ám Vân Hội này. Chờ tìm một cơ hội lấy Tị thủy châu từ chỗ muội muội ta, lẻn vào đập chứa nước Tiêu gia, mở ra bảo tàng..."
A La nghe lời này, chấn kinh không thôi, tinh tế nghĩ lại, ít nhiều cũng hiểu một chút.
Thì ra ca ca liên thủ với Tiêu Kính Viễn, cung cấp tin tức về đời trước, thật ra đã che giấu rất nhiều.
Ca ca giờ đây đã đoạt được tàng bảo đồ, muốn lấy được bảo tàng ở Tiêu gia, sau đó thì sao?
Hắn... hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nghe ý tứ ca ca, tàng bảo đồ kia có thể mở ra bảo tàng, có thể khuynh đảo thiên hạ a!
Khiếp sợ qua đi, A La dần dần bình tĩnh lại, trong chớp mắt, nàng đã có ý tưởng.
Lập tức tháo Tị thủy châu trên đầu xuống, đi về phía thư phòng ca ca.
Nàng vừa đến gần, bên trong chắc là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, đã không có động tĩnh.
Nàng cười cười đẩy cửa đi vào, thấy ca ca đang ngồi trước bàn gỗ lim, bên cạnh là một nam tử áo đen, không thấy rõ mặt.
Diệp Thanh Xuyên nhìn muội muội đi vào, lại thấy nàng lớn bụng, vội vàng tiến lên đỡ nàng: "A La, sao lại qua đây?"
Trong lúc nói chuyện, nam tử áo đen đã yên lặng lui xuống.
A La ngẩng đầu nhìn ca ca mình, hồi lâu mới nói: "Ca ca, lời các ngươi nói vừa rồi, ta cũng nghe được."
Diệp Thanh Xuyên khẽ biến sắc: "A La?"
A La nhìn ca ca, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
"Ca ca, ta biết đời trước huynh nhất định phải chịu nhiều khổ cực, huynh vì báo thù cho ta mà bỏ ra rất nhiều. Nhưng mà, quá khứ đều đã qua, ta không hi vọng huynh phải làm gì vì ta nữa, cũng không hi vọng huynh vì tàng bảo đồ mà hao hết tâm tư, bây giờ cha mẹ đều ở đây, ta cũng sống rất tốt, chúng ta còn có thêm một đệ đệ, huynh không thể sống một cuộc sống yên ổn sao? Nếu huynh lại xảy ra chuyện gì, huynh bảo cha mẹ phải giải quyết thế nào? Huynh bảo ta phải làm sao?"
Diệp Thanh Xuyên thật sự không ngờ, dụa vào nhĩ lực của mình và thuộc hạ, thế nhưng lại để muội muội nghe lén được.
Hắn cắn răng, cau mày nói: "A La, nếu muội đã nghe thấy, vậy ta cũng không gạt muội, Tiêu gia có bảo vật, đó là bảo tàng phú khả địch quốc. Nếu ta hao hết tâm tư có được bảo tàng này..."
Ai biết hắn còn chưa nói hết lời thì A La đã châm nến, đột nhiên đưa Tị thủy châu vào ngọn lửa.
Ngọn lửa thiêu trúng ngón tay như bạch ngọc của nàng, cũng hủy đi Tị thủy châu trong tay nàng.
Vạn vật tương sinh tương khắc, Tị thủy châu có thể xua nước nhưng lại sợ lửa, tay nàng chỉ cảm thấy nóng bỏng một chút, Tị thủy châu đã tan chảy hết.
Diệp Thanh Xuyên thấy cảnh này, vội vàng bắt được cổ tay muội muội, nhưng đã muộn.
Tị thủy châu đã thế gian hiếm có đã biến thành một bãi nước ấm, mà ngón tay A La cũng đã tổn thương.
Diệp Thanh Xuyên tức muốn chết, hô lên: "Ngươi tới, người tới! Mời đại phu!"
A La nhịn đau, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ca ca: "Ca ca, Tị thủy châu đã bị hủy, không thể tiến vào đập chứa nước Tiêu gia, trừ phi hủy đi tông miếu Tiêu gia. Chẳng lẽ huynh nhẫn tâm đối địch với Tiêu gia, nhịn hạnh phúc của muội bị hủy hoại sao? Ta, trong bụng ta đã có huyết mạch Tiêu gia."
Diệp Thanh Xuyên nhìn muội muội rưng rưng nước mắt, lại nhìn Tị thủy châu đã bị hủy, lắc đầu thở dài: "A La, muội cần gì phải tự tổn thương mình để bức ta? Đối với ta mà nói, bảo tàng kia có cũng được, không có cũng chẳng sao, ta chỉ là..."
Hắn không có dã tâm điên đảo thiên hạ, cũng không muốn làm một người phú khả địch quốc, chỉ là, mất mấy năm trù tính, không lấy được bảo tàng kia, trong lòng không thoải mái mà thôi!
A La nghe vậy, nhào vào lòng ca ca: "Ca ca, ta biết, ta đều biết!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...