Editor: Tường An
A La thấy hắn trở về, nhìn trái ngó phải không thấy ai, vội vàng chạy qua, kéo cánh tay hắn nói: "Chàng trở lại rồi, ta còn có việc muốn hỏi chàng đây!"
Tiêu Kính Viễn nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm vịn cánh tay mình, bộ dáng ỷ lại, chẳng biết sao trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng tối qua trên giường, đôi tay mềm mại kia ôm lấy cổ mình, đôi mắt trong veo như giăng một tầng sương mỏng, đáng thương nhìn mình như sắp khóc, thật khiến người ta thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể lập tức....
Toàn thân Tiêu Kính Viễn căng thẳng, ban ngày ban mặt không tiện suy nghĩ mấy chuyện này, vừa nghĩ, ngực liền khó chịu phát đau, giống như có một lò hỏa dược chôn ở chỗ đó, chỉ cần một ánh mắt ướt át của nàng là có thể nổ tung.
"Chuyện gì?" giọng hắn không tự chủ trở nên hơi trầm khàn, bàn tay to cũng thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi cùng nàng rảo bước đi vào trong viện.
"Chúng ta vào phòng rồi nói đi."
"Được."
Thời điểm đi ngang qua rừng trúc trong viện, thấy khoảng sân bên cạnh trống rỗng, một nhành hoa ngọn cỏ cũng không có, A La chợt nhớ đến ngày xưa hắn cho nàng bụi Tiểu thương lan.
"Không phải chàng rất biết trồng hoa sao, sân viện của mình thì lại trống không như vậy? Chẳng có chút nhân khí nào! Giống hệt như chàng vậy, nhìn căn bản không có chút sinh khí!"
A La liếc hắn một cái, bộ dáng có chút ghét bỏ.
Mặc dù ghét bỏ nhưng giọng điệu giận dỗi, ánh mắt dịu dàng, nghiễm nhiên là bộ dáng tiểu nữ nhân làm nũng với nam nhân của mình.
Hiện giờ hắn và nàng đã là phu thê, sân của hắn chính là của nàng, nàng ghét bỏ không tốt chính là phê bình người trong nhà.
"Vậy nàng thích hoa gì? Muốn bài trí thế nào?"
Tiêu Kính Viễn nhìn khoảng sân rộng lớn trước mắt, trừ mấy bụi thúy trúc trong góc, quả thật không có gì khác, trước kia ở một mình, thanh tâm quả dục quen rồi. Nhưng bây giờ thêm một nữ chủ nhân, nhà chỉ có bốn bức tường như vậy đúng là ủy khuất nàng.
A La tạm thời bỏ qua vấn đề muốn hỏi, đi một vòng quanh sân, cuối cùng lên tiếng chỉ điểm: "Chỗ này, ta muốn trồng vài luống hoa, bốn mùa đều có, như vậy mỗi khi ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bốn mùa đều có thể ngắm hoa nở, ngửi được hương hoa thơm ngát."
"Được."
A La chống cằm, nhíu mày cẩn thận nghiên cứu bức tường phía nam: "Còn có bức tường này, vừa trắng vừa to, nhìn thật không có ý tứ, không phải họa kỹ của chàng rất tốt sao, vẽ chút sơn thủy phi điểu (sông núi chim bay, thấy để vầy hay hơn dịch ra) trên đó đi."
Tiêu Kính Viễn quay đầu nhìn bức tường, trước kia hắn chưa bao giờ chú ý bức tường kia có cái gì không tốt, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nhìn nhiều năm đã sớm thành thói quen.
Có điều bây giờ A La nói bức tường kia nhìn không có ý tứ, hắn lại thấy quả thật một bức tường trắng to như vậy quá đơn điệu.
"Được, ta sẽ dành chút thời gian vẽ một bức Núi Phú Xuân, thế nào?"
A La tất nhiên vừa lòng, liếc hắn một cái, ý cười dào dạt: "Vô cùng tốt!"
Lúc nói chuyện, nàng chạy tới góc sân phía đông, quan sát một phen, lắc đầu nói: "Còn chỗ này, ta nhớ rõ trước kia có vài món đồ chơi bằng gỗ chàng tự tay làm, sao bây giờ không thấy nữa?"
"Chắc là bị mấy đứa cháu cầm đi."
Hắn tránh không nhắc đến, những món đồ chơi rối gỗ, xe gỗ kia thật ra là làm cho đám cháu trai, bởi vì ngày đó biết nàng muốn tới đây nên mới đặc biệt mang mấy món chưa tặng ra đặt trong sân, nghĩ có lẽ nàng sẽ thích.
Ai ngờ lúc ấy nàng nhìn, chẳng những không thích mà còn có vẻ không yên lòng.
Thật ra, hắn nào biết, A La nhìn mấy món đồ chơi đó, trong lòng suy nghĩ có phải con rối gỗ lúc trước hắn tặng mình cũng có cơ quan hay không.
"Bị cầm đi a..." giọng A La có chút tiếc nuối.
Ngày đó nàng không biểu hiện là thích mấy món đồ chơi kia, liều mạng đè nén, vốn dĩ nghĩ bây giờ có thể quang minh chính đại chơi đùa, ai ngờ đã tặng cho người khác rồi.
Thật là đau lòng.
Tiêu Kính Viễn nhịn bộ dáng luyến tiếc của nàng, vội nói: "Cái này không có gì, ta sẽ bớt chút thời gian làm tiếp vài món."
A La lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Kế tiếp, nàng lại xem xét phía tây một chút, kéo Tiêu Kính Viễn vào phòng, chỉ điểm cách bài trí, rèm cửa sổ này vải quá mỏng, màu sắc quá tối, khó coi, cái bàn kia vừa nhìn liền biết hàng tốt, nhưng đặt trong phòng ngủ thì cứng nhắc quá, còn cái kia cái kia nữa, tốt nhất là đổi thôi.
Tiêu Kính Viễn còn có thể nói cái gì, tiểu kiều nương mới cưới vào cửa, chỉ hận không thể mang hết những thứ nàng thích đến trước mặt nàng, sủng thế nào cũng không đủ. Ngoài sân, trong phòng, phàm là nàng nói không thích, tất nhiên đều đổi, đổi hết!
Chỉ cần không đem hắn đi đổi, hắn đều nguyện ý, chẳng sợ hủy gian phòng này đi, xây lại cũng được.
A La ít nhiều cũng có cố ý, muốn dứt khoát cải tạo lại cái viện này, thấy hắn mọi chuyện đều bao dung nàng tất nhiên tâm hoa nộ phóng, kéo tay hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, Thất thúc, chúng ta hảo hảo ngồi xuống, ta muốn hỏi chàng chút chuyện."
*Tâm hoa nộ phóng (心花怒放): Vui như mở cờ trong bụng.
Tiêu Kính Viễn cũng không nghĩ "hảo hảo ngồi xuống", hắn ngồi chỗ kia, sau đó kéo A La ngồi trên bắp đùi hắn.
A La kinh hãi thét một tiếng, đến khi thấy rõ mình đang ngồi trên đùi Tiêu Kính Viễn thì vừa thẹn vừa giận, vội vàng nhìn mấy nha hoàn, ma ma trong phòng, lúc này mới phát hiện các nàng đã sớm biết điều lui ra ngoài.
Mặt nàng hơi đỏ lên, nhỏ giọng thầm oán: "Ban ngày ban mặt, ta không cần ngồi trên đùi chàng! Ta cũng không phải tiểu hài tử!"
Tiêu Kính Viễn vốn dĩ không có ý gì khác, chỉ muốn làm nàng dựa vào mình gần hơn chút, ai ngờ nàng ngồi trên đùi hắn nhích tới nhích lui, khó tránh khỏi khiến ngọn lửa âm ĩ trong ngực hắn từ từ cháy lớn lên.
Tiêu Kính Viễn dùng tay cố định nàng lại, không để nàng náo loạn như con thỏ nhỏ, cúi đầu xuống, hài lòng nhìn nàng nhu thuận ngồi trong lòng mình.
Hắn dùng chóp mũi mình điểm nhẹ chóp mũi nàng, cố tình trêu đùa: "Nàng làm sao không phải tiểu hài tử?"
"Ta không phải đã trưởng thành rồi sao?" Nàng vừa trốn hắn vừa bĩu môi, nũng nịu nói.
"Nhưng có lớn hơn nữa cũng không lớn bằng ta. Đã không lớn bằng ta, vậy chỉ có thể ngồi trong lòng ta."
"Di....." đây là đạo lý gì?
A La thật sự không ngờ Tiêu Kính Viễn có thể nói mấy lời ngụy biện như thế.
Tiêu Kính Viễn đổi tư thế, cánh tay ôm chặt phía sau lưng nàng, hiển nhiên là tư thế người lớn ôm trẻ nhỏ, chỉ khác ở chỗ, tay Tiêu Kính Viễn như có như không vuốt ve lưng nàng.
Trong lòng nàng xấu hổ, trên người cảm thấy ngứa ngứa, muốn trốn lại trốn không thoát, cuối cùng đành ỡm ờ tựa vào lồng ngực hắn.
"Không phải nàng mới nói có chuyện muốn hỏi ta sao?" ngữ khí hắn ôn nhu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng, chọc nàng căn bản không ngồi yên được, nhích tới nhích lui.
"Có chuyện muốn hỏi?" Lúc này A La mới nhớ tới còn chính sự muốn hỏi, nghĩ nghĩ, quyết định hỏi từ đầu.
"Chàng nói, lúc chúng ta ở trong chùa trên núi, chàng đuổi theo người nghe lén ngoài cửa sổ, sau đó đã xảy ra chuyện gì, là ai hại chàng? Còn có sau này, ta đi tìm chàng, chàng làm sao lại bị thương bị nhốt trong cái viện kia?"
Chuyện này nghĩ thế nào đều cảm thấy kỳ quái.
"Vậy nàng nói cho ta biết, nàng làm sao biết được ta ở trong cái viện kia mà chạy tới cứu ta?" Tiêu Kính Viễn nâng tay dịu dàng vuốt tóc A La.
A La cảm nhận bàn tay kia vuốt vuốt đỉnh đầu mình, lại cảm thấy mình giống như con mèo đang nằm ngủ trên đầu gối chủ nhân.
Nàng vừa nghiêng đầu né tránh vừa nói: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngày đó ta vô tình nghe thấy tiếng ai đó gọi tên chàng, tiếp theo liền nghe được tiếng hô hấp của chàng. Ta theo thanh âm kia, một đường tìm đến trạch viện đó."
Tiêu Kính Viễn gật đầu, ánh mắt trầm tư, nhàn nhạt nói: "Đêm đó ta đuổi theo người nghe lén, công phu người nọ cực kỳ tốt, ta và hắn triền đấu nửa ngày cũng không chiếm được thế thượng phong. Về sau, ta sợ nàng gặp nguy hiểm nên muốn bứt ra, quay lại tìm nàng, ai ngờ đi đến cửa viện liền nhìn thấy nàng đứng đó chờ ta."
"Ta?" A La vừa nghe, trong lòng lộp bộp, chỉ thấy sởn tóc gáy, toàn thân rét run.
Mình vẫn luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, Tiêu Kính Viễn làm sao có thể nhìn thấy mình đứng trước cửa viện?
Chẳng lẽ, người đời trước hại mình đã xuất hiện?
Tiêu Kính Viễn cảm nhận được người trong lòng lạnh run, nhịn không được sinh lòng thương yêu, vội nói: "A La, đừng sợ, đó là giả."
"Giả... trên đời này có một A La giả sao..." môi nàng run run, nói không thành câu.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng kinh hoàng, sợ hãi nép sát vào ngực mình, thân hình đơn bạc giống như con chó con mèo nhỏ bị đông lạnh bên đường, đau lòng vô cùng, nhưng lại sợ sẽ khiến nàng kinh hãi, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ôm chặt nàng hơn, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
"Trên đời này đương nhiên chỉ có một A La, người ngày ấy ta gặp là giả. Lúc đó trời tối, lại cách khá xa nên ta không phát hiện, bị kẻ xấu che mắt, đợi đến khi ta tới gần, phát hiện có điểm không thích hợp, người nọ tuy tướng mạo giống nàng nhưng căn bản không phải nàng. Có điều, ta phát hiện thì đã muộn, trúng độc của người nọ, sau đó tái chiến tất nhiên không thể thắng, cứ như vậy bị bắt nhốt."
A La nghe hắn kể, trong lòng lo lắng không thôi, nghĩ tới Tiêu Kính Viễn cũng gặp A La giả, nàng vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, may mà có vòng tay hữu lực của hắn ôm chặt nàng, dịu dàng vỗ về lưng nàng, không ngừng truyền hơi ấm cho nàng, chậm rãi xua tan cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng.
"Thất thúc, lúc chàng đến gần, vừa liếc mắt liền nhận ra người kia là giả?"
"Phải."
"Vì sao, chàng làm sao nhận ra được?" nàng cố ý hỏi như vậy.
Đây là gút mắc trong lòng nàng, cho đến nay vẫn không thể hóa giải, vì sao Tiêu Vĩnh Hãn không nhận ra A La kia là giả, vì sao hắn vẫn luôn sủng ái A La giả kia!
Tiêu Kính Viễn tất nhiên nghe ra sự cố chấp trong giọng nói của nàng, hắn cúi đầu nhìn vào đôi con ngươi trong veo ướt át của nàng, rõ ràng là ánh mắt tràn đầy thấp thỏm.
Thật giống như, nàng từng bởi vì chuyện này mà chịu tổn thương rất lớn, tổn thương đó khắc vào mắt nàng, ghi tạc vào lòng nàng.
Giờ khắc này, hắn biết, đáp án của hắn đối với nàng là vô cùng quan trọng.
Hắn im lặng một lát, môi ghé sát vào tai nàng, thấp giọng rù rì: "Tiểu ngốc tử, cái này còn cần lý do sao? Nàng là người ta đặt trong đáy lòng, người khác có giả thế nào cũng không giả được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...