Thấy cánh cửa cách âm thật dày giờ giống như một con cừu non run lẩy bẩy, còn phát ra âm thanh yếu ớt, Lâm U vừa kinh ngạc vừa có chút hưng phấn.
Tuy rằng từ lúc cậu bị đụng đến giờ chỉ có mười hai tiếng, nhưng ở đây mười hai tiếng, Lâm U đối với Mục Viêm Khiếu vừa là một “đại gia” vừa là “xã hội đen” càng hiểu biết sâu sắc hơn.
Vốn đang ở trong bệnh viện tư nhân lớn nhất, đàn em trung thành cũng có đến năm người, nghĩ thế nào cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Mà bây giờ, một người như vậy cũng bị người khác đạp cửa phòng? Hay là do Viêm Khiếu phân phó không kêu không được bước vào. Nhất thời Lâm U cảm thấy, người có can đảm đạp cửa kia cũng không phải kẻ đần độn, nhất định hắn cùng chủ nhân mắt mù có thâm cừu đại hận! Tỷ như, mối thù cướp vợ?
Vẹt Lâm U nghĩ như vậy, cặp mắt ti hí đều nhộn nhạo cả lên, trong lúc cậu đang định mở miệng hỏi, ngoài cửa truyền đến âm thanh Mục Nhị.
“Đại thiếu, Du Hổ đại biểu thiếu gia (anh họ) và Du Hạc tam biểu thiếu gia tới, có nên cho bọn họ vào không?”
Vì Mục Nhị nói qua khe truyền âm, nên Mục Viêm Khiếu và Lâm U đều nghe rõ, hiển nhiên cũng biết là ai tới gây chuyện. Lâm U để ý khi Mục Viêm Khiếu nghe cái tên “Du Hổ” vẻ chán ghét trên mặt không hề che giấu, tới tên “Du Hạc”, thậm chí còn nhiều hơn vài phần ẩn giận cùng sát ý?
Trong lòng Lâm U thịch một tiếng, quả nhiên người đạp cửa có thù oán với Mục Viêm Khiếu, nhưng kẻ thù là anh em? Trong nháy mắt hứng thú tưởng tượng ra một màn tranh đoạt thế gia!
“Mục Viêm Khiếu, kêu mấy con chó trung thành của anh mau tránh ra cho tôi! Chỉ bằng thân phận của tôi và đại biểu ca, anh tại sao phải ngăn cản chúng tôi?! Nghe nói anh bị mù phải không? Nếu mù rồi chúng ta phải nói chuyện một chút về vấn đề thế lực và tài sản của ông ngoại, lúc trước anh nhân lúc đại biểu ca không có mặt dùng thủ đoạn ti tiện cướp đi tài sản vốn thuộc về đại biểu ca, nếu bây giờ anh mù rồi, vậy hãy đem những tài sản và quyền thừa kế trả lại đi! Dù sao ngay cả cuộc sống của mình anh cũng không thể tự lo liệu, không phải sao?”
Người nói chuyện là con của người con gái thứ ba nhà họ Trương, cũng chính là tam biểu thiếu gia Trần Du Hạc.
Mặc dù Lâm U hoàn toàn không rõ ràng thân phận địa vị Trần Du Hạc lắm, nhưng vì việc hắn cứ hướng về phía khe dẫn âm, liên tục lớn lối tuôn ra những lời ác liệt, liền làm cho Lâm U quyết định xem hắn là người xấu.
Cậu ở Lâm gia mặc dù không gần gũi vị tiểu thúc tài hoa đầy mình kia, vì có chút chuyện nên Lâm gia ít quan hệ với tiểu thúc, nhưng ngoài việc đó ra người của Lâm gia bất kể nam nữ già trẻ gái trai đều ân ân ái ái, hòa hòa khí khí, càng đừng nói bởi vì quan hệ gia truyền sâu xa, đối với việc kính già yêu trẻ thì dù trẻ hay già đều vô cùng coi trọng.
Người em họ này đối với anh họ mình la lối kêu gào còn nguyền rủa đối phương, nếu ở trong Lâm gia, làm như vậy sẽ trực tiếp chịu một cái ngũ lôi oanh đỉnh a...
Nghĩ tới đây Lâm U run rẩy một chút, nghĩ, có lẽ đừng nên nhớ tới chuyện đáng sợ như vậy nữa.
Lúc này sắc mặt Mục Viêm Khiếu đã hoàn toàn âm trầm, nhưng không giống như Lâm U trưng ra cái mặt lo lắng thống khổ, yếu ớt hoặc oán hận đau buồn, ngược lại trầm mặc một hồi rồi nở nụ cười, nụ cười này hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động, mặc dù là vẻ mặt mỉm cười phù hợp, nhưng hợp với sắc mặt âm trầm nọ cùng ánh mắt kia, trong nháy mắt Lâm U cảm thấy bộ dạng người này quả thực cùng ông hắn lúc muốn ra đòn chí mạng thật không kém bao nhiêu.
Lâm U thấy Mục Viêm Khiếu từ từ đưa tay tới bàn ăn cầm lấy dao ăn, sau đó mò mẫn lấy khăn giấy chậm rãi lau chùi, tùy ý nói: “Mục Nhị, Mục Ngũ, để cho bọn họ vào đi.” Dù sao hắn cũng sớm đoán được khi mình gặp chuyện không may bọn yêu ma quỷ quái ẩn núp sẽ lần lượt xuất hiện, Mục Nhất và Mục Tam đã bị hắn phái đi khống chế thế lực trọng yếu, hắn cũng không quản bọn họ tới đây làm chuyện khỉ gió gì, kết quả cuối cùng chỉ có thể không công mà lui thôi.
... Cùng lắm thì, châm chọc mình một phen? Mục Viêm Khiếu thấp giọng chê cười, muốn giễu cợt hắn, cũng phải xem số mệnh người nọ ra sao đã.
Mục Nhị nghe Mục Viêm Khiếu phân phó đem của phòng bệnh mở ra, cửa vừa hé đã bị Trần Du Hạc mạnh mẽ chen vào, mặc dù bản thân Mục Nhị trong nhóm năm người thiên về chuyện quản lí hơn, nhưng đối với cái tên lén lút Trần Du Hạc cũng có thể tự nhiên ứng phó.
“Ha hả, thất lễ rồi, Du Hạc chẳng qua tương đối nóng vội một chút.” Khi Mục Nhị định cho Trần Du Hạc một chút giáo huấn, Trịnh Du Hổ nghiêng người, khéo léo chặn hắn lại, trên mặt là một nụ cười dối trá.
Ánh mắt Mục Nhị lạnh lẽo, định tiếp tục động tác, chợt nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kèm theo là âm thanh vật cứng va chạm thanh thúy vang lên.
” Mục Viêm Khiếu ——! Anh lại dám dùng dao phóng vào mặt tôi sao?!”
Thanh âm Trần Du Hạc đề cao đến quãng tám, người ngoài cửa cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Bất quá Mục Nhị, Mục Ngũ đối với lão đại nhà mình vô cùng bội phục —— không nhìn thấy còn có thể phóng dao và vân vân, vẻ mặt mỉm cười của Trịnh Du Hổ trở nên cứng đờ, khẽ cau mày mấy bước đã đi vào phòng.
Phòng bệnh VIP thượng hạng có thể nói là bài trí vô cùng xa hoa nhưng cũng rất thư thái, trong phòng hai màu trắng và màu ấm xen kẽ hài hòa, rèm cửa sổ màu lam nhạt cùng với thảm xanh nhạt, còn có một bộ sa lon thoải mái và bàn trà sang trọng. Nếu như không phải là có cái giường bệnh cao cấp cùng bệnh nhân Mục Viêm Khiếu đang ngồi trên đó, thì có nói đây là khách sạn cao cấp cũng không ai không tin.
Mà lúc này trên giường bệnh, Mục Viêm Khiếu thần sắc lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng giễu cợt, khí thế quanh thân so với người trước mắt còn sắc bén hơn ba phần...Ngoài ra, còn có một con vẹt Tinh Cương nhỏ đang đứng trên bàn ăn?
Trịnh Du Hổ nhíu mày, Mục lão nhị vẫn như lúc trước làm cho người ta nhìn thấy là chán ghét, cho dù hắn có khuôn mặt anh tuấn đi chăng nữa, cũng làm cho người ta nhịn không được nhượng bộ lui binh. Quay đầu nhìn lại bên cạnh, sắc mặt Trịnh Du Hổ trầm xuống, trên cánh cửa cạnh tường cắm một con dao, mà tam biểu đệ của mình vẻ mặt hoảng sợ dùng tay che mặt.
“Nhị biểu đệ, em làm như vậy đối với tam biểu đệ, có phải quá đáng rồi hay không?” Trịnh Du Hổ mở miệng chất vấn.
Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười lạnh: “Anh đang nói đùa sao, Trần Tam vừa rồi còn mắng tôi là người mù, một người mù không thể tự lo liệu cuộc sống của mình lại có thể phóng dao đả thương người khác? Đầu óc anh ngu rồi hay là hắn bị ngu? Hơn nữa, có ai nhìn thấy chuyện này không?”
Trịnh Du Hổ cùng Trần Du Hạc nghe vậy không nói gì được, quả nhiên coi như Mục lão nhị bị mù đi chăng nữa, thì cái bản chất âm hiểm giảo hoạt của hắn vĩnh viễn không đổi, nhưng mà làm cho hai người họ kinh ngạc hơn chính là, Mục Viêm Khiếu lúc này nhìn qua có một chút bộ dạng người mù nào sao?! Cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, trên bàn ăn trước mặt hắn, beefsteak ăn cũng sắp xong rồi!!! Một người vừa bị mù, có thể tự dùng dao nĩa ăn beefsteak sao?!
Trong lúc Trịnh, Trần hai người nhìn Mục Viêm Khiếu muốn nói gì đó, vẹt Lâm U bỗng nhiên chợt bay lên, vỗ vỗ cánh trên không trung bay loạn vài vòng, rồi xông thẳng tới trước mặt Trịnh Du Hổ vô tình hung hăng quạt cánh một cái, còn tặng thêm một cái móng vuốt.
“Anh so đo này, anh dám so đo này! Não phẳng thì ăn nhiều thêm đi! Két két két két ——!”
Trịnh Du Hổ bị quạt cho một cánh còn tặng thêm một cái móng vuốt: “!!!”
Trần Du Hạc che mặt mình đứng ngoài quan sát: “——!!!”
Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy nhưng tự bổ não: “...” Ha hả~
Mục Nhị, Mục Ngũ ngoài cửa nhìn lén: “...” Vẹt như vậy tôi cũng muốn một tá!!!
Trịnh Du Hổ dùng ba phút mới đem trạng thái tâm tình mình điều chỉnh tốt. Tuy nói Lâm U đột nhiên làm khó dễ hắn, ra oai phủ đầu hết sức quỷ dị hoặc là nói không chịu nổi, nhưng xem biểu hiện của Lâm U, rất nhanh Trịnh Du Hổ đã nghĩ thông suốt tại sao Mục Viêm Khiếu thoạt nhìn ‘bình thường’ như thế.
Nghĩ tới đây tâm tình âm trầm lúc trước của hắn dần dần tốt lên, bết kể bây giờ hắn có yếu thế trước đối phương hay không, dù sao mục đích hắn tới đây hôm nay gần như đạt được rồi.
“Ha hả, nhị biểu đệ, đây là vẹt Tinh Cương em mới nuôi? Rất thông minh nha.” Trịnh Du Hổ từ từ mở miệng, chú ý đến thần sắc Mục Viêm Khiếu: “Con vật nhỏ mà thông minh như vậy, hẳn là giúp em không ít chuyện đi? Ách, lúc trước anh chỉ biết có chó dẫn đường người mù, không ngờ vẹt cũng có thể dẫn đường. Hơn nữa, thoạt nhìn nó làm rất tốt?”
Sắc mặt Mục Viêm Khiếu không thay đổi, thản nhiên nói: “Ít nhất so sánh với người ngu thì nó thông minh hơn một chút.”
Nghe vậy Lâm U vội vàng ở một bên hát đệm: “Anh ngu ngốc! Hai anh đều ngu ngốc! Tiểu gia thông minh nhất!” Orz, tại sao lại có cảm giác trí thông minh của mình giảm xuống kịch liệt? Nói chuyện cũng muốn bắt chước khấu khí một con vẹt và vân vân... thật là đả kích không dậy nổi.
Ngu ngốc Trịnh Du Hổ cùng Trần Du Hạc: “...”
“Ha hả, quả nhiên thông minh bảo vệ cho chủ.” Trịnh Du Hổ dừng một lát, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm U trở nên hung tàn, nhìn Lâm U không tự chủ co lại trong ngực Mục Viêm Khiếu. “Bất quá, dù có thông minh cũng là chim mà thôi. Mà loại chim này, trong thành phố, rất dễ bị bắn chết, không phải sao?”
Đột nhiên, Lâm U cảm thấy hoa cúc căng thẳng, run lên cầm cập, trong nháy mắt sắc mặt Mục Viêm Khiếu trở nên ác liệt. Biến hóa như thế làm cho Trịnh Du Hổ hết sức hài lòng, không cần phải bàn, lúc này hắn đã tìm được điểm yếu của Mục Viêm Khiếu.
Mà lúc này ở bên cạnh thấy rõ phần nào tình huống, Trần Du Hạc trực tiếp ha ha hai tiếng, thanh âm bình tĩnh nói tiếp: “Đó là chuyện đương nhiên a! Tôi nhớ hôm trước có người bạn đã nói với tôi, thú vui mỗi ngày của hắn là ở trong nhà mình bắn chim chơi, hiện tại đã chết hơn một ngàn con chim sẻ, mấy trăm con chim yến và vẹt rồi. Tôi cảm thấy thú vui của hắn không tệ, ngày mai tôi cũng chuẩn bị súng săn chơi đùa một tí.”
Lâm U bị uy hiếp trắng trợn hai lần, hận không thể đùng đùng bay tới quạt cho hắn vài cánh, bất quá lại bị Mục Viêm Khiếu gắt gao đè trước ngực.
“Các người tới chỗ tôi để thương lượng việc bắn chim sao?” Thanh âm Mục Viêm Khiếu mang theo chút giễu cợt, “Cần gì súng săn, chỉ cần bây giờ cậu đồng ý, tôi liền sai Mục Nhị rút súng đem chim cho cậu bắn.
Trong nháy mắt Trần Du Hạc cảm thấy một trận đau trứng.
“Về phần Trần lão tam cậu mới vừa nói về tài sản và thế lực của ông ngoại. Cậu thật là ăn đến nhũn não rồi sao? Nửa năm trước, trước giường bệnh ông ngoại, trước mặt những người quan trọng, tuyên bố tài sản và thế lực dựa theo thực lực cá nhân tự mình giành lấy. Lúc đó có ghi hình lại, cần tôi cho cậu xem lại lần nữa không?” Mục Viêm Khiếu cúi đầu từ từ vuốt lông cho vẹt Lâm U, giọng nói giễu cợt càng sâu: “Đấu thua liền giống như chó nhà có tang chạy trốn, tôi cũng không cùng các người so đo, bây giờ là bị mất trí nhớ nên chạy tới đây đoạt quyền? Đầu óc của cậu bị chó ăn rồi sao? Nên cút chỗ nào liền cút đi, đừng ở đây sủa bậy.” Trần Du Hạc nghe Mục Viêm Khiếu nói, mặt trắng bệt, còn muốn nói lại bị Trịnh Du Hổ đưa tay ngăn lại.
Trịnh Du Hổ cho quẳng cho em họ một cái liếc mắt, sau đó mỉm cười nhìn Mục Viêm Khiếu nói: “Dĩ nhiên, chuyện lúc trước chúng ta đều rõ ràng, thắng là thắng, không có gì hay để nói. Nhị biểu đệ em hiểu lầm rồi, anh cùng lão tam tới thăm em mà thôi. Chúng ta đều hi vọng em không sao, như vậy trên trời dì hai và dượng có thể an tâm hơn không phải sao?”
Cho đến khi Trịnh Du Hổ cùng Trần Du Hạc rời đi thật lâu, Lâm U mới nhìn Mục Viêm Khiếu sắc mặt âm trầm thật cẩn thận mở miệng: “Cái kia, hai người điên đó, mặt người dạ thú, chúng ta nên xử lí thế nào?”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy khóe miệng nhếch lên, sau đó lắc đầu bật cười: “Yên tâm đi, sẽ có người theo dõi bọn họ... Bất quá, sau này mày không nên tự tiện rời xa tao thì sẽ không có chuyện gì.”
Mặc dù hắn không cho là hai người kia có thể tới đánh lén người của hắn, nhưng nếu chỉ là một con chim mà nói...chỉ cần có nhiều tiền, chuẩn bị không tốt sẽ gặp phải không ít người tới.
Lâm U nghe vậy nhất thời ỉu xìu. Ở trong lòng hung hăng giơ ngón giữa, quả nhiên, những con người ngu xuẩn đều không muốn thấy những người thông minh hơn chúng! Tiểu gia đây là bị trời cao đố kỵ anh tài a!
Chú thích một chút, mẹ của Viêm Khiếu họ Trương, trong nhà bà có ba chị em, chị bà lấy người nhà họ Trịnh sinh ra Trịnh Du Hổ, em bà lấy người nhà họ Trần sinh ra Trần Du Hạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...