“Toàn trường chú ý”.
“Vòng thi thứ ba chuẩn bị bắt đầu, những người tham gia thi đấu tiến hành bốc thăm”.
Phía bên dưới lôi đài, những người đến đây quan chiến ngày một đông. Họ đang bàn tán xôn xao về vòng cuối cùng thì đột nhiên, một vị lão giả đạp không lên tiếng. Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng nói ra nhưng toàn trường ai ai cũng nghe rõ từng chữ một.
Lão giả vung nhẹ tay một cái, ở phía bên dưới. Ba cái hộp lớn dần bay lên rồi hạ xuống ngay tại vị trí trung tâm của mỗi lôi đài.
“Bắt đầu đi”.
Ngay sau tiếng nói, hai mươi người trên mỗi lôi đài xếp thành từng hàng bắt đầu bốc thăm.
Nắm trên tay tấm thẻ của mình, Đế Nguyên Quân lầm nhẩm. “Số hai”.
“Trước khi vòng thứ ba bắt đầu, ta cũng có một số điều muốn nói”.
“Chắc các ngươi củng đã biết, Thiên Kiêu Tuyển chỉ là hình thức để tuyển chọn ra những nhân tài tinh anh nhất của Tây Vực có điều kiện để thay gia tộc tham dự Thiên Kiêu Chiến Trường được hay không. Nên phần thi này nó sẽ khó khăn và gắt gao hơn nhiều”.
“Trước tiên là về quy tắc”.
“Rất đơn giản, vòng thi thứ ba này không có bất cứ quy tắc nào cả nên một khi đã quyết định tham gia thì tính mạng sẽ không được đảm bảo. Trận chiến chỉ kết thúc khi có một người chủ động đầu hàng hoặc bị giết chết...”.
“Rủi ro cao nhưng lợi ích cũng không hề nhỏ”.
“Tiếp theo là về phần thưởng kết thúc”.
”Mỗi lôi đài chỉ chọn ra ba người có vị trí cao nhất sẽ được đến một trong các đại thánh địa của Tây Vực tu luyện trong một năm, linh thạch cực phẩm mười vạn, tứ cấp đan dược tùy chọn hai cái, và quan trọng hơn là những người được thánh địa công nhận sẽ được thu về trở thành đệ tử”.
“Những người còn lại sẽ nhận được đan dược tam phẩm một bình, một vạn linh thạch cực phẩm”.
“Cái gì? Có thể tới thánh địa tu luyện một năm, còn có thể trở thành đệ tử”.
“Sao phần thưởng này không được thông báo từ trước”.
“Ahhh… Ta bỏ lở một cơ hội lớn rồi…”.
“…”.
Những người quan chiên sau khi nghe xong, ai ai cũng giật mình kinh hãi, phần thưởng này cực kỳ hấp dẩn, đó gần như là ước mơ của những người tu luyện, được một lần vào thánh địa tu luyện thì thực lực sẽ bạo tăng sẽ là rất lớn.
Trong số đó, có không ít người cũng bắt đầu than trách vì không tham gia. Nhưng lúc này củng đã muộn.
Một lúc sau!
Sau khi phía bên dưới dần dần ổn định lại, lão giả nhìn hai tấm ghi rồi lớn tiếng nói.
“Trận thứ nhất. Mộng Vân Huyền đối Ngô Thiên Thanh”.
Đứng phía bên dưới lôi đài!
Mộng Vân Huyền tay nắm chặt đoản đao ở trong tay, khí tức cường ngạnh từ trên người toát ra với khí thế áp đảo. Đứng ở phía đối diện Ngô Thiên Thanh cũng không có dấu hiệu chùn bước, dáng người cao ráo, tay nắm chặt trường thương, khí tức trên người rất thanh thoát.
Mặc dù thua kém một tiểu cảnh giới, Ngô Thiên Thanh trên gương mặt vẫn hiện lên vẻ tự tin. Thân là thiên kiêu hàng đầu của Ngô gia nên thực lực của hắn cũng không phải là dạng tầm thường.
“Bắt đầu đi”.
Ngay khi bắt đầu, Mộng Vân Huyền thúc dục chân nguyên cơ thể lên mức cao nhất, khí tức Ngưng Hải cảnh tám tầng thình lình tung ra, nó mạnh mẽ giống như một đợt phong bạo đổ dồn ra ngoài.
Huyền cấp trung phẩm đao pháp, Bá Đao!
Mở đầu tấn công, Mộng Vân Huyền lao lên, tay nắm chặt chuôi đao bổ mạnh về phía trước.
Đao thức chuẩn bị tới gần, Ngô Thiên Thanh hai tay nắm chặt trường thương hướng người đẩy về phía trước. Mũi thương sắc nhọn lao nhanh như một đầu mũi tên vừa được bắn ra hướng về phía Mộng Vân Huyền đâm tới.
Phanh phanh!
Lươi đao mạnh mẽ, hung bạo rơi xuống, cùng mũi thương va chạm. Sóng xung kích bắt đầu tán ra rồi cắn trả lại, Ngô Thiên Thành bị trấn áp, cơ thể không ngừng lúi về sau mấy bước.
Thấy vậy, Mộng Vân Huyền chớp thời cơ, lao lên áp sát rồi vung mạnh lưỡi đao sang ngang.
Rầm!
Ngay khi vừa ổn định, Ngô Thiên Thanh cảm nhận được một dòng khí lạnh sắc bén từ một bên hông truyền đến. Phản xạ nhanh, hai tay nắm chặt trường thương đưa qua ngăn chặn.
Với sức nặng cùng cự lực mạnh mẽ của Mộng Vân Huyền, Ngô Thiên Thanh lại một lần nữa bị đánh văng ra xa.
Hai mươi hơi qua đi, Mộng Vân Huyền luôn luôn là người nằm trong thế chủ động, mọi công kích đều khiến đối phương chịu thua thiệt không hề lớn. Ở phía bên dưới, những người quan chiến vừa quan sát vừa âm thầm bàn tán.
Cảm thấy trận đấu này thú vị, Đế Nguyên Quân quan sát kỹ một lúc rồi nhếch mép, ngay sau đó lại lắc đầu.
“Vô Lương sư phụ”. Chợt, từ phía sau, thanh âm Mộng Linh Nhi nhẹ nhàng truyền đến.
Mặc dù nghe thấy, nhưng lại không hề quay lại, ánh mắt vẫn chú ý đến trận chiến ở trên kia mà thôi.
“Ngươi cũng hứng thú với trận này sao?”. Mộng Linh Nhi chen chúc đứng một bên, thanh âm nhẹ nhàng nói. “Thật ít khi thấy nha”.
“…”. Đế Nguyên Quân im lặng.
Không nhận được câu trả lời, Mộng Linh Nhi sắc mặt hơi chùng xuống nhưng cũng nhanh chóng tập trung chú ý.
“Cái gì vậy? Ngô Thiên Thanh nay sao yếu quá, bị Mộng Vân Huyền áp chế hoàn toàn, hắn chỉ biết chống đỡ thôi sao?”.
Bầu không khí căng thẳng phía bên dưới đang bao trùm thì một thanh âm lớn vang lên. Một thiếu niên thiên kiêu lớn tiếng quát. Nhưng xung quanh cũng không có ai để ý đến.
Bành bành!
Đã qua gần một trăm chiêu, Ngô Thiên Thanh vẫn như vậy, chỉ biết cố thủ trước sự tấn công dồn dập.
Trận chiến càng kéo dài về cuối, thế trận củng đã gần đi đến đích. Trái với vẻ mặt tập trung, Mộng Vân Huyền vẻ mặt cao ngạo không ngừng nở những nụ cười chê cười sau mỗi một lần tấn công, khí thế hùng hổ lao lên mà không biết phòng ngự.
Trăm chiêu qua đi, Mộng Vân Huyền công kích không ngừng, nhưng uy lực tung ra lại bị hóa giải gần như hết toàn bộ, Ngô Thiên Thanh chỉ bị đẩy lùi liên tục nhưng trên người hắn vẫn không xuất hiện một vết thương đáng ngại nào cả, khí tức trên người vẫn đang rất ổn định, không có dấu hiệu suy yếu.
Trái lại, Mộng Vân Huyền dốc sức tấn công, với trọng lượng của đoản đao cùng thời gian tung chiêu liên tục, nó đang không ngừng bón rút chân nguyên cùng sức lực một cách âm thầm.
“Chết đi”.
Chợt Mộng Vân Huyền lớn tiếng quát.
Địa cấp trung phẩm đao pháp, Bộc Phát Đao!
Hai tay nắm chặt chuôi đao bổ mạnh xuống. Đao khí mạnh mẽ dâng lên, linh khí xung quanh như bị một đao tách ra thanh hai nửa. Bầu không khí nặng nề dần đè nén xuống.
Trước đao khí khủng bố kia, Ngô Thiên Thanh vẫn giử vững sự bình tỉnh của mình. Hắn thúc dục chân nguyên trong cơ thể. Khí tức Ngưng Hải cảnh bảy tầng được đẩy lên đến cực hạn rồi đáp trả.
Địa cấp thượng phẩm thương pháp, Xuyên Tâm Thương!
Rầm!
Lưỡi đao, mũi thương va chạm với nhau tạo ra một tiếng nổ lớn, mặt đất phía bên dưới cũng bị chấn động này mà xuất hiện từng vết nứt dàn trải xung quanh. Bụi mù tán loạn bốc lên che phủ.
Sau va chạm, từ bên trong khói bụi bay ra, Ngô Thiên Thanh trượt dài lùi ra xa một quảng lớn. Trên khóe miệng dần chảy xuống một dòng máu tươi. Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy hắn thụ thương.
“Ngươi thua rồi, đầu hàng đi”.
Ổn đinh lại cơ thể. Ngô Thiên Thanh chống mạnh trường thương xuống rồi lên tiếng.
Ngay lập tức, phía bên dưới như muốn ồ lên. Kết quả này khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc, nhưng không một ai lên tiếng, mọi ánh mắt vẫn đang đổ dồn về phía khói bụi đang dần tiêu tán.
Bóng dáng Mộng Vân Huyền dần hiện ra, khí tức của hắn lúc này hoàn toàn rối loạn rồi phun ra một máu lớn. Cơ thể vô lực khụy xuống, sắc mặt trắng bệch với vẻ không thể tin được.
Vừa rồi, lưỡi đao rõ ràng đã phá vở được thương pháp và đang trực tiếp bổ xuống nhưng không ngờ được là, chỉ trong một thời gian ngắn, Ngô Thiên Thanh mượn phản lực mà tấn công ngược trở lại.
Mũi thương hướng vè phía trước đâm mạnh, trong khoảnh khắc đó, Mộng Vân Huyền không kịp phòng bị, bị mũi thương đâm trúng. May mắn là đối phương không có ác ý nên về cuối đã chuyển hướng nếu không một thương vừa rồi đủ để lấy mạng của hắn rồi.
Mộng Vân Huyền cắt chặt răng, gương mặt oán giận nhìn chằm chằm Ngô Thiên Thanh không cam lòng.
“Ngươi quá ngạo mạn, lần này thua không uổng”. Ngô Thiên Thanh đứng hiên ngang rồi lớn tiếng.
“Tiểu đệ, hắn thua?”. Nhận thấy kết quả, Mộng Linh Nhi biến sắc, ánh mắt không tin nhìn lên trên lôi đài.
“Không ngoài dự liệu”. Đế Nguyên Quân nói.
“Ngươi đã biết từ trước?”. Nghe thấy, Mộng Linh Nhi kinh nghi quay qua hỏi. “Vân Huyền bình thường mặc dù cao ngạo nhưng thực lực chắc chắn xếp trên Ngô Thiên Thanh, không thể nào có thể thất bại”.
“Chắc chắn, Ngô Thiên Thanh đã sử dụng thủ đoạn nào đó hãm hại”.
“Hãm hại?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhin qua. “Ngươi không nhìn thấy sao? Không giống như đệ đệ ngươi, Ngô Thiên Thanh thắng là bằng vào khôn khéo, yếu hơn một chút thì có sao? Đệ đệ ngươi quá cao ngạo, sơ hở quá nhiều nên rất dễ bị khai thác, chừng đó cũng đủ để phân định thắng thua rồi”.
“…”. Mộng Linh Nhi chết lặng.
“Không. Ta không thua”. Gồng mình đứng dậy, Mộng Vân Thiên nghiến răng tức giận quát lớn.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một viên đan dược màu tím rồi nhìn Ngô Thiên Thanh một cái rồi nuốt xuống. Trong chớp mắt, khí tức Mộng Vân Thiên đột ngột tăng cao và đạt đến Ngưng Hải cảnh tầng chín.
“Ngươi…”. Ngô Thiên Thanh tức giận.
“Là Bạo Khí Đan, tên Mộng Vân Huyền này thật không biết xấu hổ”.
“Ngô Thiên Thanh rõ ràng đã tha chết, nay hắn lại dùng cách này để đối phó”.
“Mộng gia thiên kiêu làm người ta thật sự chán ghét”.
Toàn trường lúc này như kiến vở tổ, ai ai cũng quát lớn chê trách. Nhưng Mộng Vân Huyền vì sự cao ngạo của mình làm cho mờ mắt mà không hề để ý đến.
“Hahahaha. Quy định không cấm ta sử dụng đan dược. Các ngươi là thá gì mà lên tiếng”. Mộng Vân Huyền điên cuồng cười lớn.
- --
Ps: chương cuối trong ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...