Tiểu Dương Đà bắt đầu làm càn.
Nàng ỷ sủng sinh kiêu, nàng leo lên nóc nhà lật ngói, cục cưng nặng 50 cân như nàng nhân lúc U Nghiên không phòng bị, lê tấm thân ướt đẫm lông nhảy phịch lên đùi U Nghiên.
Đi xuống? Không có khả năng đi xuống đâu!
Nàng quyết định rồi, nếu U Nghiên dám đánh nàng, nàng sẽ mặc kệ việc trừ độ thiện cảm mà liều mình phun nước miếng lên khắp người U Nghiên!
Chẳng qua, tiểu Dương Đà hung dữ nhe răng trợn mắt với chủ nhân suốt nửa ngày cũng chưa cảm nhận được sự đau đớn như trong dự đoán.
Diệc Thu bỗng nhiên nhút nhát.
Nàng nghĩ có lẽ U Nghiên sẽ trực tiếp đá thẳng vào chân nàng hoặc cũng có thể sẽ dùng Xuy Tuyết trói nàng lại, sau đó trở tay quăng sang chỗ khác.
Dù thế có nào đi, cơ thể nàng hẳn là sẽ dính đầy bùn đất, sau đó không thể không "lê thương tích" trở lại suối tắm thêm một lần nữa.
Những kết quả đó đều là thứ nàng có thể thừa nhận được.
Nàng nói với chính mình, sống trên đời không nên vì năm đấu thóc mà khom mình, mặc dù bây giờ là một con Dương Đà thì cũng phải làm một con Dương Đà có khí phách.
Mà khí phách có lẽ luôn tới vội và đi cũng rất nhanh.
Giờ này khắc này, U Nghiên không đá không quăng nàng đi, chỉ hơi nhíu cặp mày đẹp lại, lẳng lặng nhìn thôi cũng đủ làm lòng nàng hoảng loạn cực kỳ.
Biểu cảm vặn vẹo dữ tợn pha thêm vài nét buồn cười của tiểu Dương Đà đọng lại ở trên mặt, rồi cuối cùng quy về bình thản, mãi đến khi sự khiếp đảm trong mắt dần dần lộ ra, cổ nàng mới chịu thụt về từng chút từng chút.
Phải chăng đây chính là bão táp trước yên lặng?
Cả người Diệc Thu bất giác cứng còng lại, hai cái móng nhỏ phía trước nắm chặt lấy lớp vải dưới eo U Nghiên, đáy mắt tuy tràn đầy kinh hoảng nhưng vẫn còn sót một tia quật cường của lợn chết không sợ nước sôi.
U Nghiên đột nhiên nâng tay lên.
"Á á á! Sai rồi sai rồi sai rồi!" Tiểu Dương Đà nhanh chóng vùi đầu vào lồng ngực U Nghiên, hai cái móng trước vô thức ôm chặt lấy vòng eo tinh tế ấy.
"Ngươi..."
Cơn gió mùa hạ bất chợt thổi qua khiến cơ thể tiểu Dương Đà run bần bật.
Sau một hồi im lặng, U Nghiên hít sâu một hơi, một tay nắm lấy tay áo, một tay nắm lấy sau gáy tiểu Dương Đà, chà chà lau lau cơ thể tiểu Dương Đà một cách hùng hùng hổ hổ.
"Hửm?" Diệc Thu do dự phát ra một tiếng từ chóp mũi, hiển nhiên cảm thấy mọi chuyện đang xảy ra vào giờ khắc này khó có thể tin được.
Nhưng sự thật chính là U Nghiên đang lau người cho nàng, linh lực nơi đầu ngón tay mang theo nhiệt độ như máy sấy xuyên qua lớp vải, chuyển động ngang dọc trên bộ lông ướt dầm dề, tuy không dịu dàng nhưng lại cũng không đến mức làm đau nàng.
Diệc Thu sợ hãi một hồi lâu mới dám ngẩng đầu lên từ khỏi người U Nghiên, sợ sệt nhìn vào cặp mắt thon dài kia.
U Nghiên trừng mắt nhìn nàng, ống tay áo lập tức phủ lên đầu che khuất tầm mắt nàng như trùm bao tải, sau đó là một trận xoa tới xoa lui.
Lúc này Diệc Thu nào dám nổi giận? Bị xoa đến mức không thở nổi cũng chỉ thấp giọng kêu hai tiếng, U Nghiên mới cho nàng một khoảng thời gian ngắn để thở dốc.
Cứ như vậy, nàng nằm ở trong lòng U Nghiên khá lâu, cuối cùng lông trên được U Nghiên lau khô từng chút từng chút một.
Rồi tiếp sau đó U Nghiên hỏi một câu: "Tự đi xuống hay để ta đá ngươi xuống?"
Diệc Thu nghe vậy, lập tức nhảy khỏi người U Nghiên, đầu nhỏ gục xuống, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
U Nghiên đứng dậy, thấy cả người nhăn nheo ướt nhẹp, mày không khỏi nhíu lại, xoay người đổi xiêm y mới, đồng thời cũng không quên tát một cái vào ót tiểu Dương Đà.
"U Nghiên!" Diệc Thu nghiến răng, "Ta sắp bị ngươi đánh thành đồ ngốc rồi!"
"Ngươi?" U Nghiên rũ mi nhìn tiểu Dương Đà xù xù lông bên cạnh mình, khẽ cười một tiếng, "Chưa từng thông minh bao giờ."
Diệc Thu đang định nói gì đó thì thấy U Nghiên xoay người rời đi, đành phải nhỏ giọng lẩm bẩm hai tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường trở về, U Nghiên chỉ đi từ từ thong thả mà không hề sử dụng bất kỳ pháp thuật di chuyển nhanh nào.
Diệc Thu đuổi theo đến bên cạnh nàng, cũng không sao tâm trạng bản thân lại rất vui vẻ, vừa dẫm lên bùn trên mặt đất vừa ngâm nga bài bắt cá chạch thường được nghe khi còn nhỏ.
U Nghiên im lặng nghe một hồi lâu, thấy tiểu Dương Đà bên cạnh mình chỉ hát quanh đi quẩn lại vài câu đó nên nhịn không được mở miệng nói: "Bài hát gì mà khó nghe vậy? Đổi bài khác."
"Gì mà khó nghe chứ!" Diệc Thu ngưỡng cổ phản bác, "Đây là bài hát thiếu...!đồng dao nổi tiếng ở quê nhà ta đấy!"
"Đổi bài khác." Giọng điệu của U Nghiên chân thật đến đáng tin.
"Ngươi nghĩ ngươi là bá đạo tổng tài hả? Cho dù phải thì ta cũng không phải máy hát tự động!" Diệc Thu nói thầm trong lòng nhưng nào dám để cho đại vai ác chờ lâu, vì thế nàng nghiêng đầu rơi vào suy tư.
Tuy ngày thường nghe rất nhiều bài hát, nhưng nàng chỉ nhớ rõ giai điệu, không nhớ được hết câu từ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa thể nhớ ra lời hoàn chỉnh của một bài hát để mình hát cho trọn vẹn, vậy nên tiểu Dương Đà khẽ "hừm" một tiếng từ chóp mũi, mở miệng hát một bài nhạc thiếu nhi.
"Hồ lô oa ~ hồ lô oa ~ trên một cây dây leo có bảy đóa hoa ~~~"
"Gió táp mưa sa ~ cũng không sợ ~~ lá ~ la là la ~"
"Tính tang tang tùng tùng tang tang hồ lô oa ~~ Tính tang tang tùng tùng tang tang bản lĩnh lớn ~~"
"Lá ~~ la là ~ la, hồ lô..."
"Khó nghe, đổi bài khác." U Nghiên dùng đầu ngón tay chọt chọt vào đầu tiểu Dương Đà.
Chân Diệc Thu dừng lại, bất mãn nói: "Ngươi đừng khinh dê quá đáng nha! Chỉ có hai bài này thôi, thích nghe thì nghe!"
U Nghiên cũng dừng chân theo, nhìn Diệc Thu suy tư một lát rồi đột nhiên nhướng mày cười, nói: "Vậy đổi về đi."
Nghe vậy máu trong người Diệc Thu giận sôi lên, xoay người lắc mông phồng má đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Mất hết tâm trạng rồi, không hát nữa!"
U Nghiên bước nhanh đuổi theo, nhéo nhéo gãy Diệc Thu, nói: "Ngươi đúng là càng ngày càng làm càn."
Diệc Thu hỏi ngược lại: "Có ý kiến?"
"Có ý kiến!" U Nghiên mỉm cười véo lấy lỗ tai nhỏ của Diệc Thu, kéo đầu Diệc Thu về phía trước một chút.
"Á, đau đau, buông ra buông ra buông ra!"
Diệc Thu khóc xin tha mãi U Nghiên mới chịu buông lỗ tai nàng ra.
Nàng tủi thân gục đầu đi đường một lúc lâu rồi mới muốn chết không sống mà mở miệng hát lần nữa.
Lần này chính là phiên bản bắt cá chạch uể oải không phấn chấn.
Hồ nước nghe xong muốn nứt ra, mưa nghe xong muốn khóc thật to, cá chạch trên đồng ruộng nghe xong cũng muốn qua đời ngay tại chỗ.
Lúc này đây, U Nghiên lại không kêu dừng, cứ vậy mà đứng bên lẳng lặng lắng nghe một lúc lâu, nghe xong thậm chí còn ngâm nga theo hai câu.
Diệc Thu không khỏi kinh ngạc.
Nàng ngậm miệng lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn U Nghiên thật lâu.
Sau đó U Nghiên cũng rũ mi nhìn nàng, mặt mày mang theo ý cười, không còn sự lạnh lùng như lúc ban đầu.
Chỉ một chớp mắt thoáng qua, dường như thắng cả cảnh sắc bốn mùa.
—— Nếu được, ta cứ ở lại nơi này đi.
—— Ở lại bên cạnh điểu nữ nhân, đừng để nàng cô đơn một mình nữa.
Trong đầu Diệc Thu bất chợt lóe lên ý nghĩ ấy.
Rất mãnh liệt, làm người không thể nào bỏ qua được
Diệc Thu: "Ngươi..."
U Nghiên: "Sao không hát nữa?"
Diệc Thu lấy lại bình tĩnh, nhớ tới bản thân không có cách nào tránh đi mạch truyện chính.
Hai ngày này, nàng cứ mãi mê vui mừng trước sự thay đổi của U Nghiên mà thiếu chút đã quên đi "thanh gươm" đang treo trên đỉnh đầu nàng có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Chỉ là, hiện tại U Nghiên liệu có còn ý định thương tổn người thân của Lạc Minh Uyên nữa không?
Nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên chớp chớp mắt nhìn U Nghiên, nghiêng đầu, trong lòng rối rắm nhưng lại vô cùng nghiêm túc hỏi: "Chủ nhân, ma chủng của ngươi..."
"Vứt rồi." U Nghiên ngắt lời.
"Hả..." Diệc Thu nghe vậy liền sửng sốt, "Vứt, vứt ở đâu ạ?"
U Nghiên hờ hững nói: "Quên rồi, tìm một mỏm đá nào đó ở Tiên Lộc Môn rồi tiện tay vứt."
"Ngươi, ngươi..."
"Sao vậy? Ngươi muốn nếm thử?" U Nghiên cười như không cười hỏi.
Diệc Thu lắc đầu liên tục.
Sau một lúc lúng túng ngắn ngủi, nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Vứt là được rồi."
Vứt rồi thì tốt, bởi vì nàng thật sự không muốn nhìn thấy cái cảnh kia chút nào, cũng không hy vọng U Nghiên lại lần nữa trở thành đại vai ác tàn nhẫn vô tình, xem tất cả mọi người như là món đồ chơi trong tay mình.
Nhưng, nhưng mà không còn ma chủng, có phải cốt truyện sẽ không thể tiến hành được nữa không?
Và kể từ đó, thời gian vừa đến, nàng cũng sẽ bị hệ thống xoá sổ luôn phải không?
Vậy sau khi nàng biến mất, chuyện xưa của thế giới này vẫn sẽ tiếp tục phát triển tự do, hay sẽ bị hệ thống thiết lập về vị trí cũ, một người xuyên việt mới đến viết lại từ đầu?
Nàng nói không nên lời, cũng nghĩ không ra.
Rõ ràng nàng cảm thấy rất khổ sở nhưng rồi lại không muốn giãy giụa.
Đây là lần thứ hai nàng không muốn giãy giụa.
Lúc này đây, nàng chỉ muốn biết chính mình đại khái còn có bao nhiêu thời gian để sống.
Mà hệ thống vẫn cứ luôn an ủi nàng 【 Ký chủ đừng có tiêu cực như thế, hy vọng ở đâu cũng có, xin đừng từ bỏ tìm kiếm! 】
Hy vọng? Hy vọng ở nơi nào?
Ma chủng đã không còn!
Đó chính là đạo cụ quan trọng để kích hoạt tình tiết mấu chốt đấy!
Chẳng lẽ phải nói hết để U Nghiên đứng tại chỗ luyện chế hai viên cho nàng sao?
Nàng không muốn vậy.
U Nghiên đã hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của mạch truyện chính, nàng không muốn bởi vì tánh mạng của mình mà đẩy U Nghiên vào chủ tuyến rách nát ấy lần nữa.
Vả lại nàng cũng không cảm thấy cái mạng này của mình đáng giá bằng sự sống chết của hai con người vô tội kia, cùng với tất cả những đau khổ mà vai chính sẽ phải thừa nhận sau này.
Thôi cứ vậy đi...
Tận thế chưa tới, tạm thời vẫn còn sống, chi bằng xem mỗi một ngày như ngày sống cuối cùng, cố gắng sống vui vui vẻ vẻ là được.
Diệc Thu nghĩ xong, cầm lòng không đậu tiến đến cạnh U Nghiên, đầu nhỏ có chút không tha mà cọ cọ mu bàn tay nàng.
U Nghiên không nói thêm gì, chỉ trở tay xoa lông tơ trên đầu nàng như thường lệ, có vẻ rất vừa lòng khi tiểu Dương Đà nhà mình làm ra hành động này.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】
960...
Diệc Thu: "Ê!"
U Nghiên: "Ngươi dám gọi chủ nhân mình như vậy?"
"Ừ!" Diệc Thu hừ hừ, ngửa đầu hỏi, "Ngươi không thể thích ta nhiều hơn chút nữa hả?"
U Nghiên nghe xong liền bật cười: "Thế nào mới được xem là thích ngươi nhiều hơn chút nữa?"
"Ta không biết phải nói sao, ta muốn ngươi...!Thích ta nhiều hơn một chút, không cần quá nhiều, chỉ thêm một chút nữa là được." Diệc Thu trả lời, ánh mắt dần trở nên mê man hơn, "Dù sao chỉ, chỉ còn thiếu chút nữa, không nhiều, chỉ thiếu chút thôi..."
Sắp phải đi rồi, vậy mà nàng vẫn chưa có được hình người để đứng trước mặt điểu nữ nhân.
Từ quen biết đến chia lìa đều chỉ là quan hệ giữa chủ nhân và sủng vật.
Ngẫm lại thì thấy tiếc nuối vô cùng.
Nhưng có lẽ đây cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi nếu sau khi nàng rời đi, thế giới này vẫn tiếp tục tồn tại, U Nghiên sẽ chỉ cảm thấy con Dương Đà này bỗng chốc trở nên ngốc nghếch, mà sẽ không cảm thấy chính mình mất đi một người bạn đã gắn bó trong suốt thời gian này.
"Thôi, không so đo mấy cái đó với ngươi." Diệc Thu hít hít cái mũi, quay đầu nhìn về nơi khác, "Dù sao...!Dù sao ta vẫn luôn nghe lời, nếu ngày nào đó đột nhiên không còn nghe lời nữa, ngươi cứ thẳng tay làm thịt ta."
"Không cần ngươi nhắc nhở."
"Ngươi..."
Thôi thôi, xem cái thái độ này của điểu nữ nhân, có lẽ khi ta đi rồi, nàng cũng không vì ta mà rớt một giọt nước mắt đâu.
Nghĩ đến đó, Diệc đột nhiên "hất" đầu ra khỏi tay U Nghiên, giận dỗi bước từng bước lục thân không nhận rời đi.
Tiểu Dương Đà đã làm quyết định —— nàng sẽ không để ý đến U Nghiên nữa.
Ít nhất hôm nay sẽ không.
- ---o o----
- Bài hát "Bắt cá chạch":
https://youtu.be/6yluZJp-8tQ
- Bài hát "Hồ lô oa":
https://youtu.be/CCywhW-6PuM.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...