Tiểu Dược Thê


Thình thịch thình thịch…
Trái tim giống như muốn hảy ra khỏi lồng ngực.
Nhất thời, lại không phân biệt rõ rốt cuộc là tiếng đập của trái tim ai.
Nàn như cảm thấy bản thân sẽ bị lạc trong này mất, liền cắn chặt răng, nói: “Lý cô nương rất tốt.”
Nàng thật tâm cảm thấy Lý Dung không tồi, dung mạo xinh đẹp, mặc dù có tính tình của tiểu thư khuê các, thế nhưng thoạt nhìn có vẻ rất thích hắn.

Gia thế lại cùng hắn tương xứng, lại sẽ không khiến hoàng đế khó xử, vả lại nếu hắn có làm gì thì Lý Dung cũng sẽ giúp đỡ không đòi hỏi.

Bọn họ sẽ không có mâu thuẫn, cũng sẽ không có chín tháng chiến tranh lạnh với nhau, một cô nương hiền thục như lý Dung, nhất định là gả phu tòng phu, lấy phu làm trọng, nàng nhìn thế nào cũng thấy hợp với hắn.
Hắn lại siết chặt eo nàng.
Thanh âm trầm xuống, nói: “Đừng nhắc tới những người khác.”
Trước kia nếu hắn nói như vậy, nàng nhất định sẽ không mở miệng.

Thế nhưng hiện tại nàng đã biết tức giận, Trầm Trường Đường muốn gây khó dễ còn phải đắn đo suy nghĩ, nàng không hề sợ hắn.

Mặc cho vẻ mặt hắn ra sao, ngữ khí âm trầm thế nào, nàng cũng không sợ.
Nàng không để ý tới lời nói của hắn.
“Trước kia ngài dùng kế di hoa tiếp mộc, ta không dám có ý kiến, đối với ngài lúc ấy tiện thì dùng.

Ta cảm thấy Lý Dung rất vô tội, nàng một lòng thích ngài, một lòng ngóng trông được làm chính thê của ngài, nếu như cuối cùng nàng biết được bản thân chỉ là một ngụy trang, vậy sẽ có bao nhiêu thương tâm đây.”
“Nàng ta thương tâm cùng ta có quan hệ gì đâu.”

Nàng lại nói: “Ngài thực lý trực khí tráng.”
Hắn đáp: “NgưỜI không liên quan tới ta thương tâm thì sao chứ, ta không quan tâm.

Ta lợi dụng Lý gia, Lý gia cũng được lợi, cho dù ta không dùng  ngụy trang, Lý gia cũng sẽ nguyện ý.

Thanh Châu Lý thị luôn bị Vương gia áp đảo, đừng nói là một nữ nhân, mà mười nữ nhân Lý gia cũng sẽ không tiếc.”
Nàn có chút đau đầu, nói: “Ngài cái gì cũng bàn tới lợi ích, bàn tính kế, ngài không quan tâm tới người bị cuốn vào có bao nhiêu vô tội.”
“Ta không phải là thánh nhân, ai vô tội thì quan hệ gì tới ta?”
Trầm Trường Đường trái một câu cùng hắn có quan hệ gì đâu, phải một câu cùng hắn có qua hệ gì đâu, nàng nghe tới phiền não: “Vậy rốt cuộc cái gì cùng ngài có quan hệ?”
“Nàng.”
Một câu ‘Có phải chỉ có hoàng đế thôi không’ kia liền nuốt ngược trở lại, nàng hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói ra như vậy.

Thanh âm của hắn vẫn cứng rắn như cũ: “Suy nghĩ của nàng có quan hệ với ta, tình cảm của nàng có liên quan tới ta, nàng không thích điều gì, ta sẽ sửa lại.”
Thanh âm của hắn nhẹ dần nhẹ dần.
“Ta luôn quan tâm trong lòng nàng muốn cái gì, quan tâm tới người nàng quan tâm, đây là lời hứa của ta.”
A Â đẩy hắn ra, hắn lại không chịu buông tay, hắn nói: “Vẫn chưa tới một khắc.”
Nàng bất đắc dĩ, lại nói: “Ngài tính xem, những điều ngài hứa với ta ngài giữ hẹn được bao nhiêu?” Hắn lại ôm nàng càng chặt hơn, nàng cảm thấy đai lưng có một cô lạnh lẽo dán tới, nàng kinh ngạc hỏi: “Ngài đang làm cái gì vậy?”
Hắn nói: “Ta buộc lại một cái túi.”
Nàng muốn cúi đầu nhìn xem, thế nhưng hắn lại cố định quai hàm trên vai hắn, không thể động đậy, hắn nói: “Là bản đồ phân bố ám vệ của ta.”
Nàng cả kinh: “Ngài đây là…”
Hắn đáp: “Đây coi như là tiền thế chấp.”
Nàng dở khóc dở cười, thật đúng là lần đầu tiền thấy người hứa hẹn với người ta còn mang theo tiền thế chấp, cũng không phải là vật thế chấp.


Nàng hỏi: “ Ta phải dùng nó như thế nào?”
Hắn đáp: “Nàng cũng biết ta có bao nhiêu kẻ thù mà? Có bao nhiêu kẻ đoán được thứ này chứ?”
A Ân liền hiểu được ý tứ của hắn.
Nàng nói: “Ngài đây là đem uy hiếp của mình giao cho ta?”
Hắn nếu không giữ lời, tâm huyết của hắn liền đốt quách đi cho rồi.
“Không, nó không phải là uy hiếp của ta, từ đâu tới cuối uy hiếp tới ta chỉ có một người.”
Nàng chợt cảm thấy hắn nửa năm này ngày càng am hiểu lời ngon tiếng ngọt rồi.

Ngoài mặt tuy vẫn không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn là rất thích.

Hắn nói nhiều vậy, lòng nàng cũng dần mềm theo, thế nhưng bản thân lại không nhắc tới hoàng đế, nàng lại có chút thất vọng.
Một khắc sau, nàng đẩy hắn ra.
Lần này hắn cũng không cự tuyệt, hơi lùi về sau vài bước, cúi đầu nhìn ngắm nàng.
Dưới ánh trăng, môi nàng sáng bóng mê người.
Hắn vô cùng nhớ hương vị của nàng.
Hắn nhìn nàng, nói: “Việc này không cần xen vào nữa.”
Hồi sau, nàng mới phản ứng hắn đây là đang nói tới chuyện dụ rắ rời khỏi hang, nàng nhíu mày lại, nói: “Vì sao?”
Hắn đáp: “Việc này khong nằ trong phạm vi năng lực của nàng.”
Hắn đã nói trắng ra như vậy, nàng cũng thẳng thắn theo: “Đây không phải là trộm mộ thông thường, đúng không? Trong triều có ai theo dõi? Hoàng đế? Tổ phụ của ta bất quá chỉ là một thường dân nho nhỏ, có tài đức gì mà khi tạ thế rồi vẫn khiến hậu bối nhớ tới?”

Hắn cũng không biết, chỉ nói: “Ta sẽ điều tra.”
Nàng nói: “Minh Mục, chàng biết ta không phải là Lý Dung.”
Khương Tuyền thật có chút xấu hổ, nàng thật sự không phải cố ý.
Tiệc tẩy trần của Mục Dương hầu, tỷ tỷ cũng không để cho nàng đi, nàng hiểu lý do vì sao.

Chỉ là nàng không đi thì không đi, nhưng trog lòng vẫn rất lo lắng.

Đường tình duyên của tỷ tỷ của nàng rất lận đận.

Nàng càng nghĩ, sau cùng liền quyết địnhên đi xem thế nào.
Nào ngờ vừa ra tới cửa, định đẩy cửa ra, chợt đoạn hội thoại của tỷ tỷ nàng cùng Mục Dương hầu truyền đến tai nàng.
Nàng vừa nghe, cảm thấy rất kinh ngạc.
Thì a vị Lý cô nương kia từ đầu tới cuối đều chỉ là ngụy trang.
Nàng cảm thấy Mục Dương hầu thật lòng quan tâm tới tỷ tỷ nàng, một người nam nhân có thể làm nhưng chuyện này, hơn nã lại còn là loại nam nhân có địa vị như Mục Dương hầu, hẳn cũng là không dễ dàng đi? Nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy tỷ tỷ nàng tốt vậy là được rồi, cho dù có  sinh bản thân mình cũng không sao.
Sau khi A Ân trở về, nàng vốn muốn cùng tỷ tỷ nói chút gì đó, thế nhưng thấy tỷ tỷ chau mày liền thôi.

Chuyện tình cảm, chỉ có người rong cuộc mới hiểu rõ, người thân cũng không nên nhiều lời.
Nàng hạ quyết tâm, dẫn theo tỷ tỷ cùng hạ nhân ra ngoài.
Trong viện lạc nàng ở ng có phòng bếp, Khương Tuyền định bụng làm gì đó cho A Ân ăn.

Tính ra thì tỷ tỷ ở buổi tiệc tẩy trần nhất định là không ăn được cái gì, vừa rồi ở ngoài lại cùng Mục Dương hầu nói chuyện, hiện tại chắc là không có tâm tư ăn uống gì nữa.

Nàng hiểu rất rõ tỷ tỷ của mình, mỗi khi có chuyện phiền lòng thì gay cả cơm cũng không chịu ăn, nếu không ai đặt cơm trước mắt nàng, nếu nàng không đói tới mức bụng reo vang thì tuyệt đối không nhớ là mình đói đâu.
Khương Tuyền từ trong phòng bếp của Tạ gia tìm được nguyên liệu nấu ăn, tự mình làm mấy món nhẹ cùng canh.
Khi quay về viện lạc, nàng vừa lúc nhìn thấy A Ân đốt thứ gì đó.

Nàng sủng số, hỏi: “Tỷ tỷ đang làm gì vậy?”
A Ân nói: “Tiền thế chấp.” Tiền thế chấp của Mục Dương hầu rất quý giá, để ở bên mình, nàng cũng không kiên định, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ bị trộm mất.

Khương Tuyền nghe thấy chữ ‘Tiền thế chấp’, lập tức nhớ tới đoạn đối thoại của hai người, nàng ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không biết chuyện gì, thầm nghĩ, tỷ tỷ nàng đối với Mục Dương hầu cũng thật là có lòng.
Cẩn thận tới mức này.
Nghĩ đến Mục Dương hầu đối với tỷ tỷ nàng cũng là cực kỳ tín nhiệm đi?
Nàng nói: “Muội làm mấy món ăn nhẹ.”
A Ân không ăn uống gì, thế nhưng có muội muội bên cạnh, nàng nếu không ăn, A Tuyền nhất định sẽ nhìn chòng chọc nàng rất lâu.

Lúc nàng ăn cơm, Khương Tuyền liền kể mấy chuyện cười cho nàng.

Nàng nói: “Phòng bếp của Tạ gia kém xa so với Thượng Quan gia, may mà lúc trước tỷ tỷ không gả vào đây.” Nàng kể tường tận thiếu sót của phòng bếp Tạ gia, còn nói thêm: “Vừa rồi khi muội nấu ăn, còn gặp phải tôi tớ của Tạ Thiểu Hoài, lấy vài món đồ nhắm rượu.

Tạ Thiểu Hoài trước kia rõ ràng là không thể uống rượu, thế nhưng hiện giờ lại biến thành tửu quỷ.

Tên tôi tớ kia mỗi lần về trong tay đều ôm một vò rượu lớn như vậy, miệng bình lớn đến mức có thể để lọt vừa một cái đầu người!”
Nàng che miệng cười, nói: “Tỷ tỷ ở bữa tiệc tẩy trần có gây khó dễ cho hắn không?” Không đợi A Ân trả lời, nàng lại nói: “Đáng đời bị như thế, trước kia hắn phụ lòng tỷ tỷ như vậy, hiện tại nhìn đâu cũng là hắn trèo cao tỷ.

Nếu hắn còn dám có ý nghĩ không an phận với tỷ tỷ, ta liền cầu thần bái phật để cho hắn ch chìm trong vò rượu!”
Lời Khương Tuyền nói đương nhiên chỉ là vui đùa, nhân tiện để biểu đạt lại những phẫn uất của mình trong quá khứ
Chính là vô xảo bất thành thư.
Ngày hôm sau, Tạ Thiểu Hoài thật sự đã chết, còn chết giống như lời Khương Tuyền nói, hắn uống nhiều rượu quá, đầu kẹt trong nắp vò rượu không ra được.

Rõ ràng là bị chết đuối!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui