Ba, bốn tiểu đồng nối đuôi nhau đi vào, trong khoang thuyền bày một bàn thức ăn, bày bốn năm đĩa cao lương tinh tế hương sắc đủ cả, rất nhiều món mà Khương Tuyền không thể gọi thành tên.
Nàng ngồi trước bàn ăn, tỏ ra hơi mất tự nhiên.
Chỗ ngồi của nàng bên cạnh A Ân, vị hầu gia đáng sợ kia ngồi ở vị trí chủ vị, nàng chỉ cần vừa giương mắt là có thể nhìn thấy hắn.
Vì vậy nàng tình nguyện giương mắt nhìn thức ăn, cũng không dám giương mắt lên nhìn hắn.
So với Khương Tuyền, A Ân lúc này trong lòng vô cùng thấp thỏm, dù nàng có vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra Trầm Trường Đường hắn rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.
Cũng lúc này, hắn chợt nói: “Ngươi gọi là Khương Tuyền?”
Khương Tuyền bị điểm danh sợ đến nỗi tay giấu dưới ống áo run lên, theo bản năng nhìn về phía A Ân.
A Ân nói: “Muội muội ta…”
Vừa mới mở miệng, hắn liền lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: “Ta không hỏi nàng.”
Khương Tuyền sợ Mục Dương hầu trách tỷ tỷ liền vội vàng nói: “Bẩm hầu gia, vâng…Vâng ạ.” Nàng muốn kiềm chế khỏi run rẩy, nhưng cách đó không xa là Mục Dương hầu uy nghiêm hiển hách, lúc không nói chuyện đôi mắt kia thật khiến cho người ta sợ hãi, vừa mở miệng ra liền khiến người ta kinh sợ.
Nàng chưa bao giờ ở cùng ở chung một chỗ với quý nhân Vĩnh Bình, trong đầu trước kia luôn nghĩ tới thảm trạng bảy tám loại bị quý nhân xử tử, tay lại không kiềm chế được mà run lên.
Nghe nói hình phạt ở Vĩnh Bình nhiều vô số kể, thắt cổ, mã đắng, lăng trì…
Khương Tuyền lúc này không chỉ là run tay, ngay cả cơ thể cũng phát run.
“…Đều là do đầu bếp của Vĩnh Bình làm.”
Lát sau, Khương Tuyền sửng sốt, mời vừa rồi quá mức sợ hãi, nhất thời chỉ nghe được nửa câu sau của hắn.
Cái gì đầu bếp? Vĩnh Bình? Đều không phải là hình phạt ư? Lần này hắn lại nói: “Không cần gò bó.”
Khương Tuyền vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, cho đến khi A Ân cầm đôi đũa lên, nàng mới phản ứng được, cũng cầm đũa lên.
Vừa ăn một miếng cá chua ngọt, cả người Khương Tuyền trở nên rung động, lại không khỏi ăn thêm vài miếng, nghĩ thầm đồ ăn do đầu bếp Vĩnh Bình làm quả là không tầm thường, vị chua – ngọt hòa hợp rất vừa vặn, vào miệng, nhưng vẫn có mùi thơm của cá.
Khương Tuyền cũng giống với đại đa số các cô nương ở Cung thành, rát thích đồ ngọt, rất thích yên chi thủy phấn, được ăn đồ ngon liền từ từ quên đi nỗi sợ hãi, cũng quên luôn người ngồi cách đó bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể hại dến cái mạng nhỏ của nàng.
Trên bàn ăn có bốn, năm đĩa thức ăn, Khương Tuyền ăn đến là vui vẻ, chỉ chốc lát đã quét sạch hơn nửa.
Nàng lơ đãng giương mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Mục Dương hầu đang nhìn tỷ tỷ.
Mà tỷ tỷ lại cúi đầu đỏ bừng mặt, lộ ra đôi tai đỏ rực, đang cầm ly trà, cái miệng nhỏ mím lại.
Khương Tuyền hiểu tỷ tỷ nhà mình, nàng không giống với những cô nương bình thường, không phải là cô nương bị người ta nhìn chằm chằm là đỏ mặt như vậy.
Nàng không khỏi nhìn Mục Dương hầu thêm vài lần.
Đại khái là vì đã ăn xong, Khương Tuyền cũng bạo dạn quan sát hắn.
Lúc trước luôn cho rằng Mục Dương hầu rất dọa người, nhưng lúc này nghĩ lại cảm thấy hắn kỳ thực cũng không đáng sợ như vậy.
Trong ánh mắt hắn nhìn tỷ tỷ, nàng phát hiện ra một tia chăm chú.
Bất chợt, hắn chú ý tới ánh mắt của nàng, nhìn sang.
Khương Tuyền liền ngồi nghiêm chỉnh.
“Ăn no rồi?” Hắn hỏi, thanh âm bình thản nhưng có khí thế không giận mà uy.
Khương Tuyền dù mới thấy bảy phần no nhưng cũng chỉ có thể qua quýt gật đầu, nói: “Bẩm Hầu gia, ăn no rồi ạ.” Nàng nhìn sang A Ân, tỷ tỷ nàn chỉ mới động một chút thức ăn, phần lớn thời gian đều đỏ mặt.
A Ân cũng nhìn nàng, hai tỷ muội rốt cục vẫn là tâm ý tương thông, Khương Tuyền rất nhanh liền hiểu ý của nàng.
Nàng nói: “Hầu…Hầu gia, thảo dân còn phải thả hoa đăng, trước…Cáo từ trước…”
Lần này Mục Dương hầu không cản nàng, trái lại còn gọi Ngôn Thâm tới, nói: “Mang Khương Tuyền đi thả hoa đăng.” Dừng lại, lại nói: “Để đầu bếp làm thêm mấy món điểm tâm nữa, để Khương Tuyền mang về.”
Khương Tuyền sửng sốt.
Ngôn Thâm nó với nàng: “Khương cô nương, mời bên này.”
Khương Tuyền bị Ngôn Thâm đưa lên một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền trừ hai người bọn họ ra còn có một người chèo thuyền và một cô nương bị mù tên gọi là Thúy Ngọc.
Tuy rằng Thúy Ngọc không nhìn thấy, cũng không giỏi nói chuyện, nhưng cũng khiến Khương Tuyền vơi đi nỗi sợ trong lòng.
Tốt xấu gì cũng có cô nương ở cùng mình.
Ngôn Thâm nói: “Ở đây thả hoa đăng, có thể thả đi rất xa.”
Khương Tuyền vội vã ứng tiếng.
Ngôn Thâm lúc này mới cười nói: “Khương cô nương không cần quá câu nệ, cũng đừng sợ, càng không cần lo lắng cho tỷ tỷ mình.
Trong lòng hầu gia ta có tỷ tỷ cô.” Ngôn Thâm hiển nhiên là rất hiểu tâm tư của nữ tử, trước tiên nói một câu tháo gỡ lo lắng trong lòng Khương Tuyền, sau đó lại nói rất chuyện thú vị về chuyện thả hoa đăng.
Cảnh giác trong lòng Khương Tuyền dần biến mất, nghe kể đến là nhập thần.
Bên thuyền này chỉ còn lại Mục Dương hầu và nàng.
Nếu lúc trước nói là nàng đang khổ não vì chuyện Thượng Quan Sĩ Tín cầu thân thì giờ đây lòng nàng tràn đầy đều là suy nghĩ Trầm Trường Đường hắn rốt cuộc là nghe được bao nhiêu rồi.
Khương Tuyền vừa rời đi, nàng liền buông bát đũa xuống, đứng lên.
Trầm Trường Đường lạnh mặt nhìn nàng.
Nàng vẫn rũ mắt, bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống.
Nàng đưa tay nhấc chung trà lên rót trà vào chén của hắn, mười ngón tay bưng chén trà, đưa tới trước mặt hắn.
Nàng cũng không nói chuyện, cứ như vậy cầm chén trà, mười ngón tay trắng nõn, nhỏ nhắn, quanh ngón tay có một tầng ánh sáng dịu dàng, tăng thêm vẻ đẹp cho chiếc chén sứ mỏng, rất đẹp mắt.
Trầm Trường Đường nhìn chăm chú một lát nhưng không nhận lấy.
A Ân vẫn cúi đầu.
Bỗng nhiên, nàng hơi giương mắt lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt hắn đang nhìn nàng, không có một chút ấm áp.
Nàng nghiêng đầu, làm như nghĩ đến điều gì, nàng gác lại chén trà, thấp giọng hỏi: “Hầu gia gần đây có khỏe không?”
Trầm Trường Đường vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nói: “Hầu gia đã điều tra ra hành tung của Trần Đậu chưa?”
Hắn vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nói chuyện.
Những lo lắng và sợ hãi lúc trước trong lòng nàng chợt biến mất, nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì phải sợ.
Trầm Trường Đường bị nàng mắng một phen như vậy nhưng cũng không đặc biệt nổi giận.
Trái lại khi nàng nhận lỗi, tức giận của hắn liền biến mất.
A Ân dường như đã nắm được cách đối xử với hắn.
Nàng nhẹ giọng nói: “Hầu gia.”
Hắn lại nhìn nàng.
Nàng lại đỏ mặt, nói: “Sau khi cảm thấy Trần Đậu đã gặp chuyện không may, ta vẫn luôn nghĩ tới Hầu gia.” Lời này vừa nói ra, lãnh ý trong mắt hắn đã vơi đi một nửa, nhưng vẫn nhìn nàng không nói gì.
A Ân vẫn chưa biến hắn đãn ghe được những gì, lại thử thăm dò: “Ta và Tử…” Nàng dừng lại, lại ho khan vài tiếng, mới sửa lại lời nói: “Đêm nay, ta và muội muội ra ngoài đi dạo ở Tuy Châu, thiếu đông gia nhà Thượng Quan nhiệt tình lại hiếu khách, đã đặc biệt tiếp đãi hai chugns ta.”
Ngày thường luôn gọi Tử Diệp đã quen, suýt chút nữa cũng đem tên chữ của Thượng Quan Sĩ Tín gọi ra.
Nàng vừa nói vừa quan sát nét mặt hắn: “Tuy Châu phồn hoa, mới vừa rồi hai chúng ta dọc theo bờ sông đi tới, nhìn thấy vô số hoa đăng, đẹp không sao tả xiết.
Đáng tiếc là lúc trước vị bận cho thi đấu hạch điêu, chưa từng có thời gian rảnh rỗ làm hoa đăng.
Bằng không vào ngày hội này thả một ngọn hoa đăng, gửi gắm vài điều tốt đẹp, cũng là một chuyện đẹp.” Nàng từ trong tay lấy ra một hạch điêu, là Bách hoa hạch điêu lúc trước nàng tập điêu khắc để chuẩn bị cho thi đấu hạch, nàng bịa chuyện: “Vốn muốn khi gặp lại hầu gia thì sẽ đưa cho hầu gia, không ngờ đêm thất tịch lại có thể gặp ngài ở đây, tâm ý nho nhỏ, mong hầu gia không ghét bỏ lễ này của A Ân.”
“Minh Mục.”
A Ân ngẩn ra, sửng sốt một chút.
Hắn nói: “Tên chữ của bản hầu.” Dừng lại một chút, lại làm mặt lạnh: “Sau này không được gọi hầu gia nữa.”
Nàng lập tức sáng tỏ, cảm thấy bản thân đã tìm thấy đường đi liền mừng thầm trong lòng, nhu nhu thuận thuận gọi một tiếng: “Minh Mục.” Thanh âm có bao nhiêu mềm mại liền có bấy nhiêu mềm mại, muốn có bao nhiêu nhẹ nhàng liền có bây nhiêu nhẹ nhàng, làm cho nộ khí của hắn gần như không còn nữa.
Hắn gọi tiểu đồng tiến mang khăn ấm tới.
Đợi sau khi tiểu đồng rời đi, liền trực tiếp đem khăn cho nàng, nói: “Lau sạch đi.”
Nàng hỏi: “Lau…Lau cái gì cơ?”
Hắn trực tiếp cầm lấy tay nàng, chiếc khăn bao trọn bàn tay nàng, tỉ mỉ lau hết mười ngón.
Nàng vốn đầu đầy sương mù, thấy hành động như vậy của hắn, trong lòng rất sợ hãi.
Thượng Quan Sĩ Tín dắt tay nàng, hắn đã thấy.
Như vậy…
Cơ hồ là nàng vừa Tử Diệp vừa ra khỏi cửa nhà Thượng Quan, tất cả mọi chuyện đều rơi vào mắt hắn, bao gồm cả chuyện Tử Diệp cầu thân.
Tay nàng run lên.
Trầm Trường Đường cầm ngón tay nàng, từng chút từng chút nắm chặt.
“Đi theo ta.”
Hắn mang nàng rời khỏi chiếc tàu, Ngôn Thâm đi tới, nói với hắn: “Hầu gia, tất cả đã chuẩn bị xong.” Hắn gật đầu, nàng mới phát hiện ra thuyền đã đậu gần bờ sông, thang đã hạ xuống, hắn cầm tay nàng trực tiếp xuống thuyền.
Bờ sông không có một bóng người, dọc bờ sông tĩnh lặng.
Ánh trăng kéo dài bóng hai người, khi thì chồng lên nhau, khi thì tách rời ra, thế nhưng luôn có một bộ phận gần nhau.
A Ân nhìn đến xuất thần, cho đến khi dừng bước mới hồi phục tinh thần.
Nàng giương mắt nhìn hắn.
Bờ sông chẳng biết từ lúc nào đã có thêm rất nhiều hoa đăng, hình hình sắc săc, cần gì có đó, chỉnh tề xếp trên bờ sông, rực rỡ như là ánh trăng chiếu xuống.
Hắn vẫn tiếp tục năm tay nàng, đưa cho nàng một chiếc hoa đăng, để nàng thả trên sông.
Một chiếc lại một chiếc.
Cho đến khi tất cả hoa đang nhẹ nhàng trôi xuống hạ du thì hắn mới chậm rãi nói: “Vĩnh Bình có nói rằng, trong đêm thất tịch cùng nhau thả đèn hoa đăng sẽ dây dưa cả đời với nhau.
Ân thị, vừa rồi nàng cùng ta thả ba mươi tám ngọn hoa đăng,” hắn chậm rãi giương mắt, nhìn nàng: “Chúng ta có ba mươi tám đời ở bên nhau, nàng không thể trốn thoát rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...