Tiểu Dược Thê


Cửa bị đẩy ra, Lý Dung đi vào nhã gian.
Nguyệt Minh huyện chủ nhìn nàng một cái, nói: “Sao đi lâu vậy? Chẳng lẽ là gặp người quen cũ sao?” Nguyệt Minh huyện chủ tuy ở nhà đóng cửa cấm túc một tháng, nhưng đối với chuyện Trương lục lang trong lòng lại biết rất rõ.
Vòng giao tiếp quý nữ không lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy người mấy chuyện này, căn bản là không có chuyện gì bí mật.
Lý Dung lại tự như không nghe thấy, nàng ngồi xuống uống trà.
Nguyệt Minh huyện chủ cùng Lý Dung cũng có thể nói là người quen cũ, vừa nhìn liền biết được nàng đang giả bộ trấn định mà thôi, trong lòng cũng rất hiếu kỳ liền sáp đến, hỏi: “Sắc mặt tỷ kém quá, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ly tràn sớm đã thấy đáy, Lý Dung mới mở miệng nói: “Trần quốc công đang ở lầu hai, muội không qua đó chào hỏi sao?”
Nguyệt Minh huyện chủ thấy vậy liền hiểu rõ lý do, biểu ca của nàng ở lầu hai, nàng ước chừng là muốn đến đó nhưng thẹn thùng không dám.

Lý Dung người này cũng thật là nhàm chán, trước mặt biểu ca nàng luôn giả bộ hiền lương thục đức nhưng thức tế tính tình không tốt lắm, còn có mấy phần chanh chua.
Nàng kéo môi cười một tiếng, nói: “Biểu ca ta tìm Trần quốc công chắc chắn là có công chuyện, ta bây giờ qua đó không chừng chính là quấy rầy biểu ca ta.

Tỷ đừng quên, ta vừa mới được cha ta cho ra ngoài, ta cũng không muốn lại gây chuyện nữa đâu.”
Lý dung liền đáp: “Vậy ta còn có chút chuyện, đi về trước.”
Nguyệt Minh huyện chủ chậm rãi uống trà, nói: “Được, ta ngồi thêm một lát.” Đợi khi Lý Dung rời đi rồi nàng mới nói với nha hoàn bên cạnh: “Lý Dung muốn mượn cớ cùng ta qua đó, bổn huyện chủ mới không cần.

Thánh thượng một ngày còn chưa gả, nàng cũng đừng nghĩ ta sẽ xem nàng là biểu tẩu.

Cuộc hôn nhân này kéo dài lâu như vậy, có thành hay không cũng chưa biết chừng đâu.”
Nha hoàn cười nói: “Huyện chủ nói đúng.”
Nàng liếc mắt nhìn chung trà, lại nói: “Gọi thêm bình trà mới đi.”
Nhà hoàn lên tiếng đáp lại.
Cho đến lúc trà quán đóng cửa, Thượng Quan Sĩ Tín mới rời đi.

A Ân cố ý muốn tiễn hắn, thế nhưng hắn lại có mấy phần do dự, nhưng thấy sắc trời thì lại cự tuyệt nàng, hắn nói: “Nàng có nhớ đã nhận lời với ta một chuyện không?”
Nàng ngẩn ra.

Hắn lại tiếp: “Hôm nay lúc ta cho người đưa tượng hạch điêu tới, nàng có nhờ hắn chuyển lại lời cho ta.” (Ai quên có thể xem lại chương trước lúc TQST tặng quà cho A Ân nha)
Nàng nghe xong cười, nói: “Ta còn cho rằng là có chuyện gì, hóa ra là chuyện này.

Có điều ta tới Vĩnh Bình cũng đã được một thời gian rồi nhưng lại luôn bận bịu chuyện lôi đài cũng Thanh Huy lâu nên cũng rất ít khi ra ngoài, đối với đường đi lối lại ở đây còn chưa quen thuộc lắm.”
Hắn đáp: “Số lần ta tới Vĩnh Bình cũng nhiều, mỗi khi trở lại đều theo chân cha ta bận bịu chuyện hạch điêu, chúng ta cũng không quen thuộc lắm, nhưng không sao, có thể cùng nhau đi thăm dạo.

Ngày mai nàng có rảnh không?”
A Ân đáp: ” Tri âm tới Vĩnh Bình, ta dù không có thời gian rảnh vẫn phải dành ra chút thời gian chứ.”
Hắn cười: “Ngày mai ta ở trà quán chờ nàng.”
“Được.”
Sau khi tiễn hắn đi, nàng mới trở lại phân phó công việc còn lại, Phạm Hảo Hạch đã có kinh nghiệm khai trương tửu lâu, đối với lần khai trương này cũng đã quen tay.

Nàng liên giao cho hắn toàn quyền xử lý, nàng nói: “…Chuyện hạch điêu kỹ giả mỗi ngày đều báo cáo với ta, chuyện ký khế ước cũng phải chú ý, mỗi một văn thư hộ tịch của hạch điêu kỹ giả đều phải giữ gìn cẩn thận, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Hắn lên tiếng đáp lại.
Đại cô nương nói vậy, đối với lần khai trương này hiển nhiên rất để tâm.
Nàng lại dặn dò một số chuyện vặt khác rồi ra về.

Lúc này đêm đã khuya, nàng bận rộn cả một ngày đã có phần thấm mệt, ngồi trong xe ngựa liên tục ngáp.
Cho đến khi Hổ Nhãn ở bên ngoài thông báo đã đến, nàng mới hồi phục lại tinh thần, sửa sang lại tư dung một phen rồi mới lấy lại phấn chấn xuống xe.

A Ân lại không trực tiếp về thẳng sân viện của mình mà gọi nha hoàn của Khương Tuyền tới, theo thông lệ hỏi xem một chút Khương Tuyền có uống thuốc nghiêm túc không, như nhớ tới điều gì nàng lại hỏi: “Ngày mai người dặn A Tuyền ở trong trà lâu bớt đi lại thôi, nói chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, Thanh Huy lâu người nhiều miệng nhiều, nhất là Nguyệt Minh huyện chủ bên kia, chú ý một chút.”
“Vâng.”
Hôm qua nàng cả ngày bận rộn chân không chạm đất, vì chuyện khai trương nên không kịp dặn dò A Tuyền, hôm nay dặn dò xong mới buông lỏng, đợi khi trở về sân viện rồi, bốn phía vắng lặng không người nàng mới thanh tĩnh lại.
Nàng đóng cửa phòng, đang muốn châm đèn thì sau lưng truyền tới một tiếng hít thở yếu ớt.
Nàng trong nháy mắt liền trở nên cảnh giác, đồng thời tay cầm lấy giá nến.
Bên hông bị một lực đạo công tới, nàng đang muốn phản kháng thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thần kinh liền trong nháy mắt được thả lỏng, ta cũng buông lòng giá nến, cả người mềm nhũn tựa vào người hắn, giọng nói có ý hờn dỗi.
“Trầm hầu gia còn muốn làm ta hoảng sợ bao nhiêu nữa? Ngài không sợ ta vì sợ quá mà cầm giá nến đánh ngài sao?”
Hắn vòng tay ôm chặt eo nàng, cằm cũng đặt trên vai nàng, thở ra hơi bên tai nàng, bị nhột liền cười ra tiếng: “Đừng, nhột.”
Hắn cũng không có nói chuyện, chỉ hôn lên vành tai nàng.
Nàng nói tiếp: “Ta bận rộn cả ngày còn chưa kịp rửa mặt chải tóc đâu.” Ý nói chính là hôm nay ở Thanh Huy lâu đi đi lại lại dính không ít bụi, chính nàng cũng thấy bản thân đang dơ bẩn.
Nhưng mà người phía sau chỉ trầm mặc.

Nàng cảm nhận được thân thể hắn đang cứng ngắc.

Nàng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?” Lời còn chưa dứt, hắn liền bắt được môi nàng, lưỡi trượt vào bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, vừa mạnh mẽ lại thô bạo, phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Cả người nàng liền mềm nhĩn, tứ chi dần vô lực.
Hắn nhưng một chút cũng không phát hiện ra, hôn ngày càng dùng sức, nàng càng sâu, ở trong khoang miệng nàng tung hoành ngang dọc, công thành đoạt đất, mỗi một tấc đều không bỏ qua.
Nàng cầu xin hắn dừng lại.
“Minh…Minh Mục.”
Thanh âm nhanh chóng bị hắn nuốt chửng.
Người nàng mềm nhũn vô lực chỉ có thể để hắn tùy ý, đến khi sống lưng chợt lạnh mới chợt tỉnh táo, mắt trợn lên gọi: “Minh Mục!” Hắn hôm nay lại có vài phần mất khống chế.

Ngày thường hắn tuy càn rỡ những không cởi áo nàng.
Hắn cũng lúc này mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn nàng lại quay đầu đi, nói: “Mặc áo vào đi đã.”
Nàng thật là khóc dở mếu dở.
Là ai cở áo nàng trước chứ? Hôm nay lại còn để nàng nghiêm trang mặc vào.

Nàng thành thục mặc lại y phục chỉnh tề, đến khi buộc lại nút áo cuối cùng, liền giương mắt lên nhìn bóng lưng hắn, nghe thấy tiếng hắn hít thở liền than nhẹ một tiếng.
Cánh tay nàng đặt lên eo hắn, xoay người một cái liền chủ động nhón chân lên đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
So với lúc hắn thô bạo thì nàng hôn hắn ôn nhu hơn nhiều lắm.
Tiếng hít thở đè nén dần biến mất, gân xanh trên mặt cũng không còn nữa.
Nàng buông hắn ra, thấp giọng nói: “Sao?”
Hắn buồn buồn nói: “Tri âm người kia hắn đến đây làm gì?”
Nàng nghe vậy liền biết hắn vì sao mà mất khống chế rồi, đúng rồi, nàng cũng nhất thời quên mất, vị hầu gia này ngoài trừ vẻ ngoài bá đạo ra còn thích nhất là ghen tuông nữa.

Lúc trước ở Cung thành giấm cơ hồ là muốn đầy cả một bình.

Qua một thời gian, tính khí đúng là đã thu liễm đi không ít, nhưng rốt cục vẫn thích ăn giấm.
Nàng bật cười xì một tiếng.
Sắc mặt hắn xanh mét, lạnh mặt nhìn nàng.
Nàng ngược lại một chút cũng không sợ, cười tủm tỉm nhón chân ôm cổ hắn: “Ta vẫn không còn sức lực mấy, chàng cho ta dựa vào một chút.” Trên người ôn hương nhuyễn ngọc ập tới, hắn một chút đề kháng cũng không có.
Nhưng mặt vẫn lạnh lùng.
Nàng lại kêu: “Minh Mục!”
Hắn lại lạnh lùng trả lời: “Ừ!” Tiếng ừ này cơ hồ là phát ra từ âm mũi.
Nàng lại cười thầm chứ không dám biểu hiện ra, nếu không tối nay nhất định là sẽ không dễ chịu lắm.

Nàng lại gọi thêm một tiếng: “Mình Mục à.” Thanh âm dịu dàng như trăng rằm, tê dại hết sức.
Nàng chính là mới học được kỹ năng nũng nịu hạng nhất này đó nha.

Đúng như dự đoán, trên mặt hắn đã bay sạch vẻ lạnh lùng.

Nàng thấy vậy thì nói: “Chàng qua lại cùng Tôn thập lang lúc nào vậy? Hạch điêu sư tử hôm nay là của chàng phải không?”
“Ừm hừ.”
Nàng lại nói thêm: “Lúc đầu ta nhìn thấy hạch điêu sư tử liền biết là chàng.

Trong thiên hạ này duy chỉ có hàng đối với ta không có chút keo kiệt nào, ta rất vui vẻ, đã cho người thu xếp đặt nó ở nhà mình, như vậy có thể ngày đêm đều nhìn thấy, đặt ở Thanh Huy lầu không chừng sẽ khiến những kẻ khác nảy lòng thèm muốn vậy thì không hay.

Nếu như bị trộm mất ta liền buồn lắm.”
Nàng nháy mắt lại nói: “Nếu không phải là hôm nay Thanh Huy lầu còn có Lý Dung cô nương cùng Nguyệ Minh huyện chủ ở đó ta nhất định sẽ đi tìm chàng.

Lúc chàng đến không biết ta đã cao hứng thế nào đâu, đáng tiếc chỉ có thể âm thầm cao hứng thôi, mấy vị đại nhân triều đình vẫn còn ở đấy.” Lời vừa chuyển, nàng lại cười híp mắt: “Đợi khi Thanh Huy lầu ngày càng tốt, hạch điêu kỹ giả trong tay nàng càng nhiều, có thể uy hiếp địa vị của mấy hạch điêu sư trong cung rồi, hoàng đế nhất định sẽ triệu kiến ta, đến lúc đó chúng ta không phải sẽ nước chảy thành sông sao?”
Trầm Trường Đường nhìn nàng chằm chằm, nói: “Tát một cái lại cho táo ngọt.”
Bị hắn nhìn ra nàng ngược lại cũng không xấu hổ, ôm hắn chặt thêm, giống như con mèo nhỏ, nói: “Nào có? Ta đây rõ ràng là nghiêm túc nói chuyện chúng ta mà.”
Hắn bị nàng dụ đến mức không ăn nổi giấm nữa, liền cúi xuống hôn nàng, nụ hôn từ từ trượt xuống, đi đến đâu đều để lại dấu vết ở đấy.
Nàng để mặc hắn.

Một hồi lâu sau hai người ở trên giường thở dốc, tư thế triền miên thân mật.

Hắn lại đùa nghịch ngón tay nàng.
A Ân nói: “Biểu muội chàng hôm nay tới, cũng không biết là nàng đang định đánh chủ ý gì nữa?”
“Đang tố cáo?”
Nàng lại cười: “Cũng không phải, ta chỉ nói tới một chút thôi.”
“Ta thích nàng tố cáo cùng ta, sau này nếu nàng gặp chuyện phiền lòng liền giao hết cho ta, ta sẽ xử lý thay nàng, xử lý mấy chuyện này vì thê tử, vi phu rất sẵn lòng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui