Tiểu Dược Bao

 Vài ngày nay, Ngôn Luật Kỷ không được nghỉ ngơi tốt, lái xe về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là ngủ.

Nhưng gần đây anh ngủ không lâu, ngủ chưa đến bốn tiếng đã thức dậy.

Thói quen ngủ không đủ giấc này dẫn đến đau đầu, Ngôn Luật Kỷ vuốt vuốt huyệt thái dương, thật khó chịu,  liền lấy cái túi nhỏ màu đỏ đặt lên mũi hung hăng hít một hơi.

Chiếc túi đỏ này là gói thuốc chống muỗi anh mua trên web, ban đầu chỉ dùng để đuổi muỗi , nhưng dùng lâu , Ngôn Luật Kỷ phát hiện, ngoài việc chống muỗi hiệu quả, gói thuốc nhỏ này dường như còn có tác dụng an thần. Anh  đặt nó ở đầu giường, ban đêm thời gian ngủ cũng nhiều hơn vài giờ so với ngày thường,  đôi khi nhức đầu, hít một cái còn có thể giảm đau.

Tắt điều hòa, kéo màn, mở cửa sổ, luồng không khí mới mẻ một lần nữa tuôn vào gian phòng.

Ngôn Luật Kỷ vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương lôi tha lôi thôi, mặt mũi đầy râu , chợt nhớ đến lời nói Lâm Dược sáng nay, hóa ra trong mắt người khác anh tệ đến thế ư?

Tắm rửa cạo râu, chỉnh đốn chỉnh tề xong, sau đó nhìn mình trong gương quả thật trẻ hơn rất nhiều, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

"Tôi vẫn cảm thấy đàn ông có râu ria mới soái, nhưng khi để râu , thật sự rất giống kẻ lang thang."

"Vậy là cậu hy vọng tôi để râu hay là không râu ?"

"Tôi hy vọng cậu vĩnh viễn đều ở bên cạnh tôi..."

Ngôn Luật Kỷ tùy ý ném khăn lông trong tay lên bàn, dường như đem những chuyện không hay quăng đi, tự hỏi chính mình  có nên yêu đương hay không, chung quy vẫn là không nên nghĩ đến những chuyện nhàm chán này.

Thay giày và quần áo thể thao, mang theo nửa túi thức ăn cho mèo ra cửa, Ngôn Luật Kỷ đi đến công viên nhỏ cách đó không xa. Công viên này không lớn, nhưng  cây cối bên trong rất tươi tốt, trong lùm cây rậm rạp còn có rất nhiều mèo hoang, khi rảnh rỗi, Ngôn Luật Kỷ thường đến cho chúng nó ăn.

Mèo con dường như cũng biết là Ngôn Luật Kỷ, thấy anh đến liền ào ào từ trong bụi cỏ chạy ra, hướng về phía người đàn ông gọi meo meo, giống như đang làm nũng để lấy thức ăn.

Ngôn Luật Kỷ cười cười đổ thức ăn ra nói: " Thời gian này tao thật sự bận rộn , không đến cho tụi mày ăn, có ai khác đến cho tụi mày ăn không?"

Đám mèo con chỉ lo cúi đầu ăn, cũng không phản ứng lại với anh. Ngôn Luật Kỷ  biết rõ đám mèo nhỏ không đáp lại, chỉ là theo thói quen nói chuyện mà thôi.

Sau khi cho mèo ăn, Ngôn Luật Kỷ ném túi thức ăn rỗng vào thùng rác, đeo tai nghe bắt đầu chạy dọc theo công viên.

Đúng ra trong thời gian này bạn học Lâm Dược vốn hẳn nên ở công viên chờ nam thần thì Lâm Dược đang ngồi trong khách sạn ra sức châm chọc Tiểu Minh.

"Cậu biết không? Cái tên Ngôn Luật Kỷ kia , thật sự rất ghê tởm ." Lâm Dược vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nói.

"Biết rõ." Tiểu Minh đã nghe 3 lần cũng không còn gì để nói .


"Nếu không phải tớ thấy cơ thể anh ta không khoẻ, khi đó tớ sẽ một cước đạp anh ta xuống, còn đến lượt anh ta đạp tớ."

"Là là là, đối phương có mắt như mù, không biết cậu có ý tốt." Nhạc Minh Uyên thấy ly của Lâm Dược không còn gì , rất tự nhiên lại giúp cô rót đầy.

"Nếu không phải là anh họ cậu ngăn cản"

"Anh họ tớ cũng không đúng, sao có thể giúp người ngoài chứ, khi trở về tớ sẽ nói chuyện với anh họ, gây khó dễ cho anh ấy." Nhạc Minh Uyên cùng chung mối thù nói, "Dám khi dễ anh em tớ, thật láo xược ."

"Cậu nói thật ?" Lâm Dược hoài nghi.

"Đương nhiên, một hồi tớ sẽ gọi điện thoại cho anh họ." Nhạc Minh Uyên kiên định nói.

"Vậy bây giờ cậu gọi đi."

"A? ?" Nhạc Minh Uyên trừng mắt nhìn, có chút chột dạ nói, "Hiện tại..."

"Tớ sớm biết cậu gạt tớ ." Lâm Dược gặm chân con cua hét lên.

"Được, được... Bây giờ tớ lập tức gọi." Nhạc Minh Uyên làm bộ lấy di động ra.

Đinh linh linh...

Chuông điện thoại Lâm Dược vang lên.

"Đợi chút, tớ tiếp điện thoại trước." Lâm Dược lấy điện thoại  ra, phát hiện là một số lạ, tùy tiện bắt máy, "Ai đấy?"

"Là thầy, Phương Trung Phương."

"Phương... Phương giáo sư?" Lâm Dược sợ hết hồn, ngồi thẳng người , "Sao thầy  lại gọi điện cho em?"

Nhạc Minh Uyên thấy Lâm Dược nhấc điện thoại, cả người đột nhiên vô cùng nhanh nhẹn , lập tức dựng thẳng lỗ tai muốn nghe là ai gọi điện thoại cho cô.

"Đúng đúng đúng, đúng, em sẽ làm, thầy yên tâm, phải, phải, em bảo đảm... Được, được, tạm biệt Phương giáo sư ." Nhất mực cung kính cúp điện thoại, Lâm Dược thở ra một hơi.

"Ai ya, nhìn cậu căng thẳng kìa." Nhạc Minh Uyên hiếu kỳ nói.


"Phương giáo sư."

"A, là giáo sư liên tục thuyết phục cậu làm nghiên cứu sinh, về sau lại đề cử cậu đến lục viện ?" Nhạc Minh Uyên hỏi.

"Ừ." Lâm Dược nói , "Đúng lúc, anh họ cậu tìm giáo sư, chính là Phương giáo sư. Ông ấy biết tớ từ chức ở lục viện, lại chạy đến công ty anh họ cậu làm bác sĩ, đã mắng tớ một trận."

"Mắng cậu cái gì ?"

"Nói tớ tuổi còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, bị xã hội phồn thịnh cùng tiền tài mê mắt, ông ấy rất đau lòng." Lâm Dược nhún vai.

"Phụt... Giáo sư cậu thật đáng yêu." Nhạc Minh Uyên nói.

"Nói sang chuyện khác đi, không phải nói là muốn gọi điện thoại sao?" Lâm Dược hỏi.

"Gọi ngay, sẽ không lừa cậu." Nhạc Minh Uyên cầm di động bấm số điện thoại.

Lâm Dược thấy anh thật muốn ăn đòn, cuối cùng cô vẫn duỗi tay ngăn lại : "Quên đi , tớ chỉ là muốn xem cậu có nghĩa khí hay không, cho cậu qua cửa."

Nhạc Minh Uyên cười cười, đồng thời cất di động, nhưng mà sau khi đưa Lâm Dược về nhà, anh vẫn sẽ gọi cho Tiếu Đông.

==

Quán bar Hắc Miêu.

Tiếu Đông vừa cầm ly rượu nói chuyện phiếm cùng Hướng Hướng thì Nhạc Minh Uyên gọi điện thoại đến , Tiếu Đông bắt máy.

"Tiểu Minh à, người bạn kia của em? Phỏng vấn rất thuận lợi yên tâm đi." Tiếu Đông nói.

"Được, biết rồi , anh giúp em chiếu cố cô ấy ." Tiếu Đông lắc đầu, cười trêu em họ.

"Chiếu cố ai?" Hướng hướng hỏi.

"Bạn của em họ, đến công ty tôi đi làm , chắc là tiểu tử này cũng thích người ta, gọi điện thoại uỷ thác tôi chiếu cố." Tiếu Đông giải thích.

"Cậu ấy sẽ không sợ bị cậu chiếu cố , người bị cậu dọa chạy mất ?" Hướng Hướng trêu chọc nói.


"Cút, tôi là loại người như vậy sao?" Tiếu Đông cười mắng.

"Chính là vậy." Hướng Hướng nói như đinh đóng cột.

"Cút..." Tiếu Đông chính mình cũng không nhịn được cười .

"Phàm Tử đến rồi." Hướng Hướng hất cằm về phía cửa.

Tiếu Đông vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, miệng cười toe toét đi về phía hai người.

"Cậu mặc cái gì vậy? " Ba người vỗ tay đụng vai chào hỏi xong, Tiếu Đông nhịn không được châm chọc.

"Đồ du lịch." Phàm Tử nói , "Tôi mới từ biển Aegean trở về, 30' trước vừa xuống máy bay, hành lý vẫn còn  trên xe."

"Vậy sao chỉ có một mình cậu đến? Bạn gái đâu?" Tiếu Đông hỏi.

"Cậu không biết thôi, xuống sân bay liền chia tay ." Hướng Hướng châm chọc nói, "Lần nào cậu ta ra đi du lịch cũng tìm một cô bạn gái, trở về lập tức vứt bỏ người ta."

Phàm Tử nhíu mày, bộ dáng thừa nhận.

" Cầm thú!" Tiếu Đông cười mắng.

"Hâm mộ tôi cứ việc nói thẳng." Phàm Tử rót một chén rượu, nhìn nhìn hỏi, "Lão Ngôn đâu? Hôm nay không tới sao?"

"Cậu ấy vừa hoàn thành hết công việc, tăng ca liên tục hơn một tuần , tôi kêu cậu ấy về nhà nghỉ ngơi trước ." Tiếu Đông nói .

" Làm việc liều mạng như thế ?" Phàm Tử chợt nhớ tới một chuyện , bỏ chén rượu trong tay xuống, "Đúng rồi , cậu đoán  lần này tôi  du lịch gặp phải ai ?"

"Ai ?"

"Hoa Vũ." Phàm Tử cố ý kéo dài âm điệu.

Hướng Hướng nghe xong vẻ mặt bừng tỉnh, Tiếu Đông sắc mặt cũng có chút xấu.

"Cậu khoan hãy nói, cô ấy so với trước kia càng xinh đẹp hơn ." Phàm Tử cười nói, "Nghệ sĩ đúng là không giống người khác, lão hoá so với người khác cũng chậm."

Phàm Tử nói xong lật album điện thoại, lấy một tấm ảnh hai người chụp chung.

"Cậu không gửi cho mọi người chứ?" Tiếu Đông hỏi.

"Gửi rồi."


"Xóa ngay." Tiếu Đông nói.

"Tại sao?" Phàm Tử không hiểu nói.

"Sợ Lão Ngôn trông thấy." Hướng Hướng suy đoán nói.

"Không đến mức vậy, đã ba năm rồi ." Phàm Tử nói , "Lão Ngôn không phải là loại người không quên được bạn gái cũ chứ."

"Tôi sợ là Hoa Vũ này lại tiếp tục câu dẫn cậu ta, cậu cũng biết rõ lúc trước Lão Ngôn rất thích cô ta."

"Do cậu nghĩ nhiều, Nếu như Hoa Vũ còn thích Lão Ngôn, lúc trước cũng sẽ không chia tay Lão Ngôn. Sau này ở nước ngoài rất nhiều năm cũng không trở về." Phàm Tử nói.

Tiếu Đông thấy bọn họ không tin, cầm lấy điện thoại trong tay Phàm Tử, chỉ vào bức hình Hoa Vũ đang đội nón cối nói: "Cô ấy chỉ cần đăng hình tự sướng, mười lần thì tám lần đều mang chiếc nón này."

"Cái nón cối này là Lão Ngôn đưa?" Người có tình trường lão luyện như Phàm Tử chỉ vài giây là hiểu.

"Không phải chỉ là một chiếc nón cối sao, cũng không phải là One Piece." Hướng Hướng nghĩ rằng chuyện này không đúng.

Tiếu Đông giải thích lai lịch của chiếc nón này : " Khoảng sáu năm trước chúng ta đi Tây Tạng du lịch, trước khi đi hướng dẫn viên có nói rằng tia tử ngoại bên Tây Tạng rất mạnh, tốt nhất nên có biện pháp chống nắng, kết quả nghệ sĩ lớn nói ."

Tiếu Đông bắt chước Hoa Vũ khi đó mà nói: "Thiên nhiên hết thảy đều là tốt đẹp , ánh mặt trời cũng  tốt đẹp ."

"Sau đó ánh mặt trời tốt đẹp đấy đã mang cả làn da cô ấy đi ."

"Phụt..."

"Ha ha..." Phàm Tử cười nói, "Cậu thật độc miệng."

"Khi đó Lão Ngôn rất lo lắng. Không lâu sau, cũng không biết tại sao cậu ta kiếm được chiếc nón cối đưa cho Hoa Vũ." Tiếu Đông nói , "Kể từ đó khi trời nắng, Hoa Vũ đều đội chiếc nón này, không phải là còn thương Lão Ngôn sao."

"Cậu vừa nói thế..." Phàm Tử cằm nghoéo qua một bên, "Nghệ sĩ Hoa đẳng cấp đủ cao a."

"Không ghét Lão Ngôn là được rồi ." Hướng Hướng hỏi, "Gần đây Lão Ngôn như thế nào? Công ty của các cậu không có cô gái nào theo đuổi cậu ấy?"

"Cậu không biết, cậu ta đích thực chính là một cái điều hòa." Tiếu Đông châm chọc nói, "Trước kia đâu đâu cũng thổi gió mát, chung quanh đều ấm áp như xuân, hiện tại chỉ toàn là luồng khí lạnh, trăm dặm xung quanh không có một ngọn cỏ."

"Nghiêm trọng vậy à?"

"Còn thắp sáng kỹ năng độc miệng." Tiếu Đông bổ sung.

"Cho nên nói đàn ông không thể quá chung tình." Phàm Tử lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận