Thừa dịp cuối tuần, Lâm Dược đi mua vài thứ vì thứ hai cô còn có cuộc phỏng vấn.
Đầu tiên, Lâm Dược tìm một cửa hàng làm tóc, đem mái tóc dài ngang vai của mình chỉnh thành kiểu tóc quăn đáng yêu. Khiến cô nhìn vừa mĩ lệ lại không kém phần điềm đạm, dễ thương. Lâm Dược hài lòng, tự ngắm mình trong gương nửa ngày.
Tóc đã sẵn sàng, bước tiếp theo chính là mua quần áo .
Để có thể thể hiện khí chất chuyên nghiệp của bản thân, Lâm Dược đặc biệt chọn một tiệm quần áo phong cách Trung Quốc, hết lần này đến lần khác lựa chọn, cuối cùng chọn một bộ sườn xám ngắn màu trắng.
Dáng người Lâm Dược rất đẹp, mặc bộ sườn xám vào, theo cách nói của nhân viên, cô chỉ cần một chiếc ô giấy là có thể đi vào hẻm Giang Nam khi mưa.
Lâm Dược vô cùng hài lòng với bộ trang phục này, vì vậy lấy điện thoại ra chụp vài bức hình tự sướng, gửi cho Tiểu Minh.
'Tớ mặc bộ đồ này đi phỏng vấn được không?'
' Không sai, đặc biệt không sai, tiếp tân khách sạn cũng bị cậu dọa chạy mất.' Còn gửi cho cô một cái icon.
' Cậu đây là ghen tị với vẻ đẹp của tớ.' Lâm Dược hung dữ trả lời.
' Ha ha...'
Lâm Dược bị Nhạc Minh Uyên chọc tức thiếu chút nữa ngất đi, không biết có phải tác động tâm lý không, trước đó mặc bộ sườn xám này lên trông lịch sự tao nhã thế nào, hiện tại cô cảm giác mình rất giống tiếp tân khách sạn.
" Phu nhân, cô muốn mặc ngay hay muốn tôi gói lại giúp cô?" Nhân viên cửa hàng nhỏ giọng hỏi.
"A, cái kia... Bình thường không có cơ hội mặc sườn xám, có bộ đồ nào vừa mang một chút phong cách Trung Quốc, nhưng lại có thể mặc hằng ngày không? " Lâm Dược do dự hỏi.
"Có, mời đi theo tôi." Nhân viên mang Lâm Dược đến cửa hàng, mặt khác tiếp tục chọn lựa y phục.
Cuối cùng, Lâm Dược đã mua một chiếc áo thun có đường viền cổ áo và tay áo theo kiểu Trung Quốc phối cùng chiếc quần lửng.
==
Thứ hai.
Trụ sở tập đoàn Đằng Phong cách nhà Lâm Dược không xa, ngồi tàu điện ngầm cộng thời gian đi đến đại khái nửa giờ, lái xe đi không kẹt xe chỉ mất mười lăm phút.
Sáng sớm nay, Lâm Dược dậy rất sớm, thay y phục vừa mua, trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, quét sạch trạng thái suy sụp trong hơn một tháng nay, tinh thần vô cùng phấn chấn ra cửa đi phỏng vấn.
Lâm Dược một bước tiến vào đại sảnh tập đoàn Đằng Phong, từ chất liệu đá cẩm thạch ở dưới chân cũng có thể cảm nhận được khí chất giàu có của công ty này.
"Không thể tưởng tượng được Tiểu Minh còn có anh họ lợi hại như vậy." Lâm Dược vừa cảm thán vừa đi đến quầy lễ tân.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?" Mỹ nữ ở quầy lễ tân thủ thỉ thù thì hỏi.
"Xin chào, tôi đến phỏng vấn ." Lâm Dược cười nói.
"Chờ một lát..." Cô tiếp tân từ trên bàn rút ra một đơn xin việc cùng một cây viết đưa cho Lâm Dược nói, " Từ đây đến thang máy bên cạnh tầng 12."
"Cảm ơn."
Lâm Dược liếc nhìn đơn xin việc trong tay, bố cục rất rõ ràng cùng với phông chữ tiếng Anh thuần túy.
Lại là đơn xin việc tiếng Anh, bên trong rõ ràng không hề có tiếng Trung, dù thế nào cũng phải cho một chút anh văn song ngữ trong đó. Lâm Dược châm chọc đồng thời lại vui mừng, may mà thời điểm cô tìm công việc sau khi tốt nghiệp, thuận tay tìm người làm một phần đơn xin việc bằng tiếng Anh, lúc không có người cô sẽ sao chép lại nó.
Thang máy rất nhanh đến tầng 12, vừa ra thang máy, Lâm Dược liền nhìn dòng chữ đối diện trên tường: "Phỏng vấn đi hướng này."
Lâm Dược đi theo hướng mũi tên, còn có hai mỹ nữ cùng nhau đến phỏng vấn.
Ba người cùng đi vào trong, phòng phỏng vấn hình như là phòng nằm trong cùng của văn phòng, ba người phải đi gần như toàn bộ lối đi trong khu vực văn phòng.
Lâm Dược nhìn thoáng qua vài lần, phát hiện phòng làm việc bố trí rất đẹp, đơn giản thời thượng, màu sắc bàn làm việc đa dạng không chỉ một màu, còn có rất nhiều cây xanh, tông màu cùng kết cấu đều khiến tâm tình người khác thoải mái.
Chỉ là...
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Dược không, cô cảm thấy khi cô đi đến phía trước, nhân viên trong phòng làm việc đều đang len lén nhìn cô, ánh mắt kia xem ra có chút ít... là lạ , là vì hiếu kì về đồng nghiệp mới sao?
Nhưng tại sao tầng này đều là nhân viên nam.
Mang theo chút ít nghi hoặc, Lâm Dược tiếp tục đi lên phía trước, bởi vì Lâm Dược đi chậm, cho nên cách rất xa hai người kia.
Lúc này, Ngôn Luật Kỷ vừa cùng trưởng phòng phòng khai thác sửa chữa hết bug, đứng dậy đi về phòng làm việc.
Lâm Dược vừa thu hồi ánh mắt đánh giá chung quanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một ông chú râu ria xồm xàm, mắt đầy tơ máu, thần thái mệt mỏi đi về hướng mình. Lâm Dược thấy đối phương đi gấp, dường như có rất nhiều việc, vì vậy chủ động nhường đường, cho đối phương đi qua trước .
Nhân tiện gửi một nụ cười thân thiện.
Vội vã trở về phòng làm việc kết thúc công việc Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược hơi gật đầu cảm tạ, liền rời đi .
Lâm Dược nghĩ thầm, không trách được tập đoàn Đằng Phong muốn mời một bác sĩ giỏi, như người vừa nãy, không cần bắt mạch cũng có thể biết trên người anh ta có nhiều chỗ tổn thương, lại không điều trị, lớn tuổi sẽ rất phiền toái .
Đến sảnh chờ phỏng vấn, Lâm Dược lại phát hiện một chỗ kì quái, sao người đến phỏng vấn đều là nữ, hơn nữa họ ăn mặc còn rất thời thượng.
Lâm Dược mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, sao đến đây phỏng vấn đều là nữ, hơn nữa còn trang điểm vô cùng thời thượng. Vì vậy cô tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu điền đơn xin việc.
Ding.
' Đến phỏng vấn rồi sao?' Tiểu Minh thân thiết hỏi thăm.
'Đến rồi , đang điền đơn xin việc.'
' Tớ đã nói với anh họ, đừng căng thẳng.'
'Xong việc mời cậu ăn cơm.'
Nếu phỏng vấn thành công, phải mời Tiểu Minh ăn một bữa ngon, 180 món hải sản tự chọn.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến phiên Lâm Dược , Lâm Dược cầm lấy tờ lý lịch đẩy cửa chính phòng họp, thấy ba người phỏng vấn ngồi ở bàn hội nghị thật dài đối diện, không khí rất nghiêm túc, Lâm Dược cũng không căng thẳng.
"Xin chào." Lâm Dược một bên chào hỏi, một bên nói thầm, một trong ba người này người nào là anh họ Nhạc Minh Uyên.
"Mời ngồi."
Lâm Dược theo lời ngồi xuống.
" Chào cô, xin hỏi xưng hô như thế nào?" Người phỏng vấn A hỏi.
" Gọi tôi là Lâm Dược."
Người phỏng vấn mở hồ sơ lý lịch trong tay, nhưng mà cũng không tìm được sơ yếu lý lịch của Lâm Dược liền hỏi: "Xin lỗi, hình như trong hồ sơ của cô không có sơ yếu lý lịch."
"Tôi... Cái kia..." Lâm Dược chợt nhớ , chính mình là đi cửa sau đến, vì vậy có chút ít lúng túng nói, "Tôi... Là bạn tôi giới thiệu đến đây phỏng vấn , không có sơ yếu lý lịch trên mạng, nhưng tôi vừa mới điền một bản."
Lâm Dược đưa sơ yếu lý lịch cho người phỏng vấn.
"Không cần căng thẳng, tôi chỉ là thuận miệng hỏi, hình tượng và khí chất của cô đặc biệt phù hợp tiêu chuẩn của công ty ."
Hình tượng ,khí chất? Lẽ nào được thêm điểm vì bộ đồ này ? ? ?
" Trước tiên cô giới thiệu ngắn gọn về bản thân đi." Người phỏng vấn vẫn muốn xem sơ yếu lý lịch của Lâm Dược, cho nên kêu Lâm Dược tự giới thiệu mình một phen.
"Tên tôi là Lâm Dược, song mộc lâm, dược trong thảo dược." Lâm Dược bắt đầu đúng quy đúng củ tự giới thiệu mình, "Nhà tôi mở phòng khám trung y, cho nên tôi từ nhỏ đã tiếp xúc với trung y. Tôi tốt nghiệp đại học trung y tốt nhất Thượng Hải, thực tập ở lục viện trung y Thượng Hải một năm rưỡi, tôi..."
"Vậy sao tôi lại đến công ty chúng tôi làm..." Người phỏng vấn B nghi ngờ nói.
Trả lời như thế nào? Đương nhiên là bởi vì tiền lương công ty này cao...
"Qúy công ty là một công ty nổi tiếng quốc tế, văn hóa công ty cũng tốt... Ha ha..." Lâm Dược "chân thành" nói.
"Chức vụ này rất cần sự kiên nhẫn, cũng cần một chút kiến thức về công nghệ thông tin, không biết cô có hiểu rõ phương diện này không?" Người phỏng vấn C hỏi.
"Kiến thức về IT?" Lâm Dược khó hiểu nói, "Chữa bệnh cũng phải cần kiến thức về IT?"
"Ha ha ha... Mặc dù chứng lo âu cũng là một loại bệnh, nhưng một phần công việc của của cô là trò chuyện cùng các lập trình viên để họ giảm bớt áp lực, cho nên tốt nhất nên biết một chút kiến thức IT, bằng không khi nói chuyện sẽ không có đề tài chung." Người phỏng vấn A cười nói, "Đương nhiên nếu như cô có tài nghệ khác cũng là có thể ..."
"Xin hỏi..." Lâm Dược nhịn không được nói , "Các ông rốt cuộc đang nói cái gì?"
"Công việc cơ bản là khuyến khích cái lập trình viên..."
"..."
Không chút nào khoa trương nói, Lâm Dược khi đó rất muốn lật bàn, mẹ nó, cô xem bệnh đều là dùng thuốc, ai lại hiểu các kiến thức IT....
Một lúc sau, Lâm Dược cuối cùng ngồi trong phòng làm việc của tổng giám nhân sự Tiếu Đông.
Tiếu Đông nén cười đưa Lâm Dược một ly cà phê nói: "Nếu cô gọi điện thoại trước cho tôi, cũng sẽ không xui xẻo đến vậy ."
"Nhạc Minh Uyên nói tôi trực tiếp đến đây, cũng không cho tôi số điện thoại, tôi nói với quầy lễ tân là tới phỏng vấn , cô ấy nói tôi lên lầu 12." Lâm Dược cũng rất buồn bực.
"Ha ha ha..." Tiếu Đông trấn an "Đây là bởi vì bác sĩ Lâm thật xinh đẹp , cho nên bọn họ mới hiểu lầm."
Mặc dù biết đối phương nói là lời khách sáo, nhưng làm Lâm Dược thoải mái không ít.
"Tiểu Minh nói với tôi tay nghề của cô rất tốt." Tiếu Đông hỏi.
"Cũng không giỏi đến vậy..." Lâm Dược khiêm tốn.
"Cũng là..." Tiếu Đông nói, " Tiểu tử này từ trước đến nay nói chuyện rất khoa trương."
"..." Lâm Dược quyết định thu hồi mọi ấn tượng tốt với anh họ Tiểu Minh trong nháy mắt.
"Nói thật, khi Tiểu Minh đề cử cô, tôi rất mong đợi bác sĩ Lâm, nhưng mà... Thứ cho tôi nói thẳng, bác sĩ Lâm so với tôi tưởng tượng còn trẻ hơn." Từ Lâm Dược, Tiếu Đông thấy được sự nhiệt tình ,bồng bột của những người trẻ vừa tốt nghiệp, nhưng cô gái này lại rất giỏi trung y, Tiếu Đông rất nghi ngờ .
"Tổng giám Tiếu, lời nói này của anh là ám hiệu tôi phỏng vấn không thành công sao, vẫn là vì tôi trẻ tuổi cho nên hoài nghi y thuật của tôi?" Lâm Dược hỏi.
"Bác sĩ Lâm không phải vậy." Mặc dù trong lòng Tiếu Đông thực sự nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng là bạn của em họ, không thể tùy tiện đuổi đi. Không chừng sau này cô ấy còn là em vợ, vẫn là chỗ quen, vẫn nên nể mặt .
"Tôi là người đã làm việc nhiều năm, các ngành các nghề đều phỏng vấn qua, nhưng mà đây là lần đầu tiên phỏng vấn bác sĩ trung y. Tôi đối với trung y một chữ cũng không biết, sao có thể hoài nghi y thuật của cô. Cho nên cuộc phỏng vấn này... Tôi nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, hay bác sĩ Lâm có thể cho tôi xem tay nghề của cô một chút."
"Tôi hiểu." Lâm Dược gật đầu, rồi sau đó nhìn qua Tiếu Đông hỏi, "Tổng giám Tiếu, tôi sẽ bắt mạch cho anh."
"Bắt mạch?" Tiếu Đông nói , "Thân thể tôi rất khỏe mạnh."
"Yên tâm, không chừng bắt mạch xong anh sẽ không khỏe mạnh nữa." Lâm Dược hẹp hòi nói.
Lời này là có ý gì? Sao nghe không được tự nhiên!
Ha ha...Tôi chưa thấy người nhân viên văn phòng nào mà không có tật xấu.
Dám xem thường cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...