Tháng năm.
Thời tiết đầu hè cuối xuân vô cùng tươi mát, đầu đường cuối ngõ đều là ánh mặt trời phảng phất hương vị lá cây , khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lâm Dược ôm một thùng giấy, bên trong đặt vài quyển sách trung y cũ và một bao châm cứu, cô sửa sang lại bệnh án, nhẹ nhàng đi ra cổng chính lục viện trung y Thượng Hải.
Từ giờ khắc này bạn học Lâm Dược chính thức thất nghiệp, đối mặt với kinh tế quẫn bách phía trước, cô tự cảm thấy trước tiên phải nghênh đón sự tự do.
Suốt cả một năm rưỡi , cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Lưu Mãn Đức.
"Tiểu Minh à , lão nương cuối cùng từ chức , ha ha ha ha ha..." Lâm Dược chân trước bước ra cửa chính bệnh viện , chân sau lập tức móc ra điện thoại gọi Nhạc Minh Uyên báo tin mừng, cười to phát rồ trước cửa bệnh viện, khiến bệnh nhân đến khám bệnh còn tưởng là mình không cẩn thận đến nhầm bệnh viện tâm thần rồi.
"Cậu vẫn còn ở cổng bệnh viện à?" Vô cùng hiểu rõ tính cách Lâm Dược, Nhạc Minh Uyên cơ hồ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh người bị bệnh thần kinh ở cửa bệnh viện ngửa mặt lên trời cười to.
"Đại tiểu thư, chú ý hình tượng, cẩn thận người ta đưa cậu đến khoa tâm thần."
Lâm Dược ngưng cười, nhìn hai bên một chút quả nhiên có không ít người nhìn mình, Lâm Dược dùng thùng giấy che mặt, lúng túng đi xa một chút, mới lên tiếng: "Tớ nói rồi chờ tớ từ chức nhất định phải ăn mừng , như thế nào, có rảnh rỗi hay không?"
"Vậy khẳng định có rảnh." Nhạc Minh Uyên cười nói, "Tớ cũng phải đến chúc mừng một chút chứ, tớ cuối cùng cũng không cần mỗi ngày lại nghe cậu gọi điện thoại oán hận Lưu Mãn Đức"
"Nhanh đến đây đi ,tớ thật sự đói lắm rồi."
" Phản ứng của cậu thật sự là khác hẳn với người bình thường."
Không để ý tới Nhạc Minh Uyên đang châm chọc, Lâm Dược trực tiếp cúp điện thoại, bắt một chiếc taxi, đi đến quán cơm nhỏ nơi hai người thường đi.
Bởi vì là thời gian làm việc, lại không phải là giờ cao điểm, bên trong quán cơm không có nhiều người chỉ có một vài khách. Lâm Dược tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đặt thùng giấy sang một bên , gọi xong đồ ăn liền cúi đầu chơi điện thoại.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, một thân hình cao lớn, ăn mặc vô cùng soái xuất hiện ở cửa, người này nhìn quanh bên trong quán cơm nhỏ, nhìn thấy Lâm Dược, nhanh nhẹn bước đến.
"Gọi thức ăn rồi sao?" Nhạc Minh Uyên kéo ghế ngồi xuống hỏi.
Lâm Dược ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị người bạn này mặc quần áo phong cách hoa hòe làm cho mù mắt: "Cậu có thể không mặc như con công mỗi ngày không Nhạc Minh Uyên?"
"Cậu không hiểu thời trang, đây là kiểu dáng hot nhất mùa hè này, các người mẫu nam đều mặc nó."
"Người ta đi đến trạm T , cậu lại đi đường cái, đúng là gà rừng học phượng hoàng." Lâm Dược châm chọc.
"Lâm Dược, cậu mà còn như vậy, tớ không cho cậu thuê phòng nữa." Nhạc Minh Uyên tức giận nói.
"Đừng mà, tớ vừa mới từ chức, ký túc xá của bệnh viện cũng không cho ở , nếu cậu không cho tớ thuê, vậy tớ làm sao bây giờ, cậu nhẫn tâm để nữ nhi yếu đuối như tớ lưu lạc đầu đường." Lâm Dược đáng thương,nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Minh Uyên.
"Nữ nhi yếu đuối? ? ?" Nhạc Minh Uyên hừ lạnh một tiếng.
Đối phó bạn học Tiểu Minh quả nhiên không thể chọn kế sách dụ dỗ, Lâm Dược từ trong hộp giấy lấy ra bao châm cứu, mở ra, rút ra một cây kim châm dài, nở nụ cười vô cùng "thân thiện" với Nhạc Minh Uyên.
"Cậu, cậu làm sao? Tớ báo cảnh sát ." Nhạc Minh Uyên vừa nhìn thấy Lâm Dược cầm trong tay cây kim châm dài, chân mềm nhũn, mặt mũi trắng bệch.
"Mặt cậu trắng bệch như thế, không khoẻ à, tớ giúp cậu châm hai kim." Lâm Dược làm bộ muốn đi qua giúp Tiểu Minh châm kim.
"Đừng, đừng, thuê , cho cậu thuê, tiền thuê phòng tớ đều không cần ." Nhạc Minh Uyên bi thống khuất phục dưới uy quyền của Lâm Dược.
"Tiền thuê phòng không cần đưa? Như thế thì tốt." Lâm Dược thu hồi kim châm, nhướng mày nói, "Có phải là... cậu thầm mến tớ từ lâu?"
Nhạc Minh Uyên bị dọa thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống : "Huynh đệ, loại ý nghĩ này không được nha, tớ chỉ thích nữ nhân."
"Cút!" Lâm Dược nhịn không được mắng.
Châm chọc cô vốn là thói quen thường ngày của Nhạc Minh Uyên.
Chỉ chốc lát, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Thật sự cậu không tiếc sao? Bao nhiêu người muốn vào lục viện không vào được." Nhạc Minh Uyên vẫn là nhịn không được hỏi.
"Vậy thì tốt rồi, tớ nhường cho bọn họ." Lâm Dược hoàn toàn thất vọng, "Tớ thật sự không muốn gặp lại Lưu Đức Mãn"
"Cậu cứ như vậy ghét bỏ người ta?Nhưng người ta là phó giáo sư đại học trung y đó ."
"Cái gì mà phó giáo sư, một chút sư đức cũng không có." Lâm Dược hiện tại nhớ tới vẫn là tức không chịu được, "Tớ cùng nhóm thực tập sinh cùng giáo sư là học tập , kết quả ông ta mỗi ngày đều bắt tớ nhường việc vặt cho ông ấy , làm việc vặt liền tính , nào là thực tập sinh không cho giáo sư làm việc vặt , vấn đề là ông ta một chút cũng không chịu chỉ giáo. Thật vất vả cùng ông ấy đến cửa phòng bệnh , tớ nghĩ ít nhiều cũng có thể tích lũy được kinh nghiệm , người ta trực tiếp cho tớ mang bệnh nhân đi xét nghiệm, đi lấy thuốc, tuyệt đối không cho tớ ở lại phòng khám quá 3 giây."
"Giáo sư là cái gì,chính là dạy học, truyền đạo học nghề . Giáo sư cái gì cơ chứ!"Lâm Dược cả giận nói, "Nếu không phải là vì có một năm công tác mới có thể nhận giấy chứng nhận bác sĩ , lão nương sớm không hầu hạ ."
"Không phải tất cả thực tập sinh đều phải đến đấy." Nhạc Minh Uyên nói , "Cậu nếu kiên trì một chút, một khi trở thành bác sĩ chính thức có thể có được hộ khẩu Thượng Hải."
"Nói đến hộ khẩu tớ sẽ lại giận." Lâm Dược kích động nói, "Cậu có biết ông ta ngày hôm qua cùng tớ nói cái gì không?"
"Nói cái gì?"
"Ông ấy bắt tớ dạy phương pháp châm cứu thanh minh cửu châm cho ông ấy, sau đó lại còn viết một luận văn về thanh minh cửu châm, lại chuyển thành tên của ông ta. Sau đó mọi người trong bệnh viện đều nói, tớ với ông ta là đệ tử vô cùng thân thiết , chuyển tớ đến vị trí chính thức, hơn nữa bảo đảm cho tớ một cái hộ khẩu Thượng Hải, từ khi nào ông ấy lớn mặt như thế?"
"Vô sỉ như vậy ?" Không trách được Lâm Dược, tiền lương tháng này còn chưa kịp nhận đã vội vã từ chức.
" Đệ tử thân thiết, ông ta cũng xứng, nhưng so với y thuật của ông nội tớ hoan kém xa ." Lâm Dược mắng.
"Ông sao có thể so với ông Lâm ." Nhà Lâm Dược vốn chuyên về trung y , ông cô cả đời hành y cứu người, mặc dù không có danh hiệu gì, nhưng y thuật của ông rất nổi tiếng ở địa phương.
"Thanh minh cửu châm là bí quyết gia truyền nhà tớ , làm sao có thể dễ dàng truyền cho người ngoài, nghĩ dựa dẫm vào tớ kiếm tiện nghi, nằm mơ." Lâm Dược nói.
"Đừng tức giận ." Nhạc Minh Uyên thấy Lâm Dược càng nói càng kích động, vội vàng rót một chén trà lạnh đưa tới, "Dù sao cũng từ chức rồi , về sau giang hồ không gặp."
"Không phải là nói muốn ăn mừng sao? Cậu tại sao lại để tên Lưu Đức kia làm phiền." Lâm Dược oán giận nói.
"Đúng đúng, đều là tớ không phải , tớ không đúng được chưa." Nhạc Minh Uyên đặc biệt thức thời đem tất cả lỗi về phần mình, "Vậy cậu về sau định làm như thế nào?"
"Tìm việc làm thôi."
"Tớ có một người bạn ở câu lạc bộ dưỡng sinh, hay tớ hỏi cậu ấy xem còn thiếu người hay không..."
"Câu lạc bộ dưỡng sinh? Loại câu lạc bộ dưỡng sinh vớ vẩn có thể chữa bệnh bằng một ít thuốc, lại thu của bệnh nhân mấy vạn đồng đó sao? "
"Không cần nói trắng ra như thế....."
"Không đi." Lâm Dược trực tiếp cự tuyệt nói, "Nếu để cho ông nội của tớ biết tớ làm loại chuyện này, không thể không cắt đứt chân tớ"
"Vậy cậu định như thế nào?" Nhạc Minh Uyên nói , "Tớ chỉ có thể nhắc nhở cậu, triển vọng vốn là không tốt lắm, hơn nữa ở trong bệnh viện bác sĩ giỏi vô cùng nhiều, tiến sĩ lại không ít, cậu chỉ tốt nghiệp khoa chính quy của đại học, rất khó tìm nơi làm việc. "
Lâm Dược biết rõ tình trạng này, thờ ơ nói : "Từ từ tìm thôi, dù sao mùa hè đến, tớ bán thuốc đề phòng muỗi, lợi nhuận ít hơn so với tiền lương bệnh viện cấp một ít."
"Đúng rồi , gói thuốc chống muỗi lần trước cậu đưa tớ, cho tớ thêm vài cái đi." Nhắc tới gói thuốc chống muỗi muỗi Nhạc Minh Uyên nhớ tới hiệu quả của gói thuốc trong nhà mình có chút suy giảm, vì vậy nói , " Cái thuốc phòng muỗi hiệu quả là không thể chê, nhưng hiệu quả không bền, một tuần sau , hiệu quả thuốc dần dần giảm. "
"Ba mươi đồng một cái, cậu có thể giữ nó hẳn một năm." Lâm Dược tức giận nói.
Trên thị trường diệt muỗi, sản phẩm ít nhiều đều có một chút độc hóa học, hơn nữa con muỗi đi qua một đời sinh sôi nảy nở dần dần có thể kháng thuốc, ngay cả nhang diệt muỗi cũng không thể diệt hết muỗi.
Lâm Dược mới trước đây thường xuyên đi theo gia gia vào núi hái thuốc, vì đề phòng con muỗi đốt, Lâm gia gia thường mang một gói thuốc phòng muỗi, Lâm Dược từ nhỏ đến lớn cho đến khi lên Thượng Hải học đại học, mới phát hiện ngày mùa hè đuổi muỗi chính là cơ hội làm ăn, vì vậy bắt đầu công việc bán thời gian là bán túi chống muỗi trên Wechat, Taobao, khi bán chạy, có thể có bảy tám ngàn trong một tháng.
"Vài ngày đến tìm cậu, không phải rất phiền toái sao?"
"Dược tính chỉ có thể duy trì bảy ngày, tớ cũng không có biện pháp, cậu nếu cảm thấy phiền phức, có thể trực tiếp đặt hàng trên Taobao." Lâm Dược nói .
"Tiền của tớ cậu cũng lấy sao?"
"Đại ca, tớ mới vừa thất nghiệp." Lâm Dược gắp một miếng sườn nói, " Bữa cơm này cậu mời nhé."
"Cậu..." Nhạc Minh Uyên oán hận mắng , "Keo kiệt như thế sẽ không tìm được bạn trai ."
"Tìm không được tớ gả cho cậu."
"Tớ mời, tớ mời, ngàn vạn lần đừng lấy việc này dọa tớ." Nhạc Minh Uyên giơ tay đầu hàng.
Lâm Dược bộ dáng không thể yêu của Nhạc Minh Uyên, vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhạc Minh Uyên không phải là họ hàng Lâm Dược , cũng không phải là bạn học Lâm Dược, thậm chí không phải là bạn cùng trường, Nhạc Minh Uyên chính là sinh viên đại học y bên cạnh. Lâm Dược lần đầu tiên gặp anh , Nhạc Minh Uyên không ăn mặc như con công hoa như hiện tại.
Khi đó khuôn mặt Nhạc Minh Uyên đầy mụn, mảng lớn mảng lớn sưng đỏ mang mủ đau nhức chồng chất ở trên mặt, không chút khách khí nói, thật sự là nhìn có chút ăn không ngon.
Nhạc Minh Uyên là người địa phương Thượng Hải, gia cảnh không tồi, tìm bác sĩ trị liệu một thời gian dài đều không có cách giải quyết, thế cho nên năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất trong đều không có thể tán gái, nội tâm tự ti nhát gan không muốn gặp người khác.
Hai người gặp nhau, bởi vì Nhạc Minh Uyên nghe được một vị giáo sư trung y nổi danh sẽ đến viện y học tọa đàm, vì thế Nhạc Minh Uyên sớm tinh mơ đã chờ ở ngoài cửa phòng học, muốn đợi giáo sư kết thúc toạ đàm có thể mời ông đến xem bệnh .
Chỉ là giáo sư quá được hoan nghênh, Nhạc Minh Uyên đến vạt áo giáo sư cũng chưa đụng được, liền bị một đám giáo sinh cùng với fangirl đẩy xa muôn dặm.
Đau khổ trở về, không cẩn thận dẫm lên đôi giày trắng Lâm Dược vừa mua.
Lâm Dược lập tức nổi giận: "Tôi vừa mua giày đấy! !"
" Thực xin lỗi." Nhạc Minh Uyên biết chính mình dẫm lên giày của một nữ sinh xinh đẹp, vội vàng nói xin lỗi.
"Cúi thấp đầu như vậy, nói chuyện không nhìn người khác một chút sao?"
Nhạc Minh Uyên cẩn thận ngẩng đầu.
"Người này mụn..." Lâm Dược híp mắt cẩn thận quan sát.
Nhạc Minh Uyên biết rõ bộ dáng chính mình bây giờ nhất định rất dọa người,hốt hoảng che mặt đi.
"Cậu định dùng tay đầy mồ hôi của cậu, làm cho mụn trên mặt cậu tiêu độc sao?" Lâm Dược độc miệng nói.
"Bạn học, tớ đền lại giày cho cậu... Bao nhiêu tiền?"
"Giày một trăm, trị mặt một nghìn."
...
Đã ăn cơm trưa, Nhạc Minh Uyên đưa nhân viên phục vụ hai trăm , trong lúc đợi tiền thừa, cậu lấy mở camera sửa sang lại tóc tai.
"Tốn một nghìn đồng chữa trị, để ý đến như vậy." Lâm Dược chưa bao giờ gặp người đàn ông nào lại chú trọng vẻ ngoài hơn cả con gái.
" Đừng nhắc lại chuyện này nữa." Nhạc Minh Uyên thẹn quá hoá giận.
"Một nghìn là hơi ít, nếu cậu lúc trước cho tớ một nghìn vạn , như vậy tớ mỗi lần gặp cậu liền sẽ nói, a, khuôn mặt cậu đúng là đẹp trai vạn ngàn" Lâm Dược khoa trương nói.
"Tớ thật muốn dạy dỗ cậu lại." Nhạc Minh Uyên giận đến nỗi tiền lẻ cũng không cần , cầm lấy di động thở phì phì đi .
Lâm Dược cười ha ha , tìm nhân viên phục vụ lấy mười đồng tiền lẻ ra cửa mua lon cola.
*Đây là lần đầu tớ edit mong mọi người góp ý nhiều hơn để tớ khắc phục lỗi :>*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...