Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi


“ Nương tử, có gì không ổn sao?” Hàn Kỳ nghi hoặc
Vân Tiếu Khuynh lắc lắc đầu : “ không có gì, ngươi đúng là người tốt”
Hàn Kỳ mỉm cười : “ đương nhiên rồi, vi phu không tốt sao xứng với nương tử nha”. Vân Tiếu Khuynh vứt cho hắn cái ánh mắt xem thường, rồi nhắm mắt lại, nam nhân này đúng là càng ngày càng ngốc. Hàn Kỳ khe khẽ cười, kéo tấm chăn lên bao kín cả thân hình nữ tử.
Hắn mà là người tốt sao? nếu như nàng biết hắn là ác ma, người đời kính sợ gọi là ‘tiếu diện ma vương’, vậy thì nàng có còn nói như vậy nữa không?
Đối tốt với nàng… hắn cũng không biết, nó giống như là một điều thú vị rồi thói quen và bây giờ như là một điều hiển nhiên vậy.
Nhưng mà một khi nàng biết rõ hắn chính là kẻ thế gian e ngại, giết người như ngóe! Vậy… nàng có hay không sợ hãi hắn, thậm chí là chán ghét hắn??
Hàn Kỳ đôi con ngươi bỗng chốc liễm đi ý cười, nhìn nữ tử nằm trong vòng tay của mình, ánh mắt thâm trầm như đáy biển, sâu vô hạn
Nàng.. sẽ sợ hắn sao??
Hắn tự hỏi, bỗng chốc cảm thấy nhói lòng…
Nữ tử dùng ánh mắt kinh sợ hay là chán ghét nhìn hắn, mới nghĩ đến đây vô cớ hắn có cảm giác như bị hàng vạn con côn trùng cắn xé tâm của mình, vô cùng nhức nhối

Bàn tay vô thức nắm chặt, một góc chăn bị hắn dùng sức như muốn nát ra, vỡ vụn, Hàn Kỳ giật mình, thả lỏng tay ra, đôi con ngươi phức tạp nhìn Vân Tiếu Khuynh, khe khẽ thở dài, nữ tử này… dường như ngày càng tác động nhiều đến cảm xúc của hắn
Mặc dù Hàn Kỳ hắn không ghét mùa đông, nhưng mà nhìn thấy nương tử yêu dấu của hắn bị khí trời giá rét hành hạ, Hàn Kỳ hắn liền không thích mùa đông, cuối đông, không khí đã lạnh càng thêm lạnh, Vân Tiếu Khuynh hầu như cả ngày trên giường, trùm mền chăn kín ngắt, cơm nước tận miệng, mà ngâm ôn tuyền cũng không có dám ngâm lâu, chỉ cần chịu lạnh một chút thì ngày hôm sau thế nào cũng phát sốt, hoặc chân tay đông lạnh, chỉ nằm trên giường
Hàn Kỳ không biết cách nào để cho nương tử của hắn đỡ lạnh bớt, cho nên hắn rất là phẫn nộ
Lão thái y đã khám thật kỹ, ngài cũng không rõ vì sao, rõ ràng cơ thể của thất vương phi rất khỏe mạnh, nhưng vì cớ gì thân nhiệt lại kém như vậy a? cho nên hắn cũng không dám kê đơn thuốc bậy bạ, sợ chẳng may có gì xảy ra thì chắc chắn cơn thịnh nộ của thất vương gia hắn sẽ chịu không nỗi nha
Hàn Kỳ rất buồn bực, cho nên hắn cũng vứt luôn việc thượng triều, cả ngày xoay quanh Vân Tiếu Khuynh mà di chuyển, làm ấm lô di động cho nàng, dù gì thân nhiệt của Hàn Kỳ khá cao, có lẽ là ảnh hưởng từ nội công của hắn luyện đi. Nhìn Vân Tiếu Khuynh sắc mặt lúc nào cũng trắng bệch, một bộ bệnh trạng suy yếu, Hàn Kỳ luôn cảm thấy một nỗi kinh hoàng từ đáy lòng bốc lên, như là mãnh thú vậy, có thể kích phát bất cứ giá nào
Vân Tiếu Khuynh thấy hắn mặt mày nhăn nhó, sốt sắng lo lắng như vậy , cảm thấy có chút không đành lòng, bệnh của nàng dù là thần tiên cũng thúc thủ vô sách a, hắn cần chi phải phiền lòng vẫn vơ như vậy chứ, thật là!
“ Hàn Kỳ, không cần lo, qua mùa đông này thì ta sẽ khỏe thôi…” Vân Tiếu Khuynh đạm cười, khóe môi cong lên nét cười yếu ớt, làn môi nhợt nhạt thiếu huyết sắc, khuôn mặt thanh tú điềm tỉnh khiến cho nàng mang theo sắc thái bệnh mỹ nhân, bộ dáng liễu nhược khiến cho người ta muốn bảo bọc nâng niu. Bình thường nếu mỹ nữ lão bà mỉm cười nhè nhẹ với hắn như vậy, hàn kỳ sẽ cảm thấy rất là vui vẻ, nhưng hôm nay bệnh trạng vô cớ này của Vân Tiếu Khuynh khiến cho Hàn Kỳ rất sầu lo, muốn cười cũng không cười nỗi
“ Chẳng lẽ không có cách nào khiến cho cơ thể nàng ấm lên chút nào sao?” cơ thể của nương tử lạnh như băng, không có chút nhiệt độ nào của người sống, nếu như không phải Vân Tiếu Khuynh mở mắt nhìn y thì Hàn Kỳ cứ ngỡ đó là một cái xác không hồn nha. Phi! Phi…!! Hắn nghĩ vớ vấn gì vậy, sao lại nói lão bà của mình là cái xác không hồn chứ thật là….
Khoan đã! Cái xác… không hồn? Hàn Kỳ đôi con ngươi một thoáng kinh hoảng, nếu như lời nương tử nói thì, nàng ấy chỉ là một lũ cô hồn bám vào thân xác này, như vậy…
“ Nương tử,… có phải là vì cơ thể này cùng linh hồn của nàng….?!” Nói đến đây Hàn Kỳ cũng không dám nghĩ tiếp nữa, y lo lắng nhìn nữ nhân nằm trước mặt mình

Vân Tiếu Khuynh không ngờ hắn lại đoán ra điều này, nàng đạm cười : “ chẳng phải ta nói rồi sao, ta cũng không rõ vì sao vô duyên vô cớ lại đến nơi này, cho nên cũng có một ngày không chừng vô duyên vô cớ sẽ biến mất nha….”
“ Không, không được…” Hàn Kỳ gầm nhẹ, đôi con ngươi rét đậm thất thố cùng lướt qua kinh sợ. Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc nhìn y, làm gì phải tức giận như vậy nha, nàng đi thì không chừng lão bà thật sự của hắn sẽ quay lại, khi đó hắn có thể cùng lão bà của mình đoàn tụ rồi
Hàn Kỳ giật mình, ngơ ngẩn nhìn đôi con ngươi đạm mạc nhàn nhạt nghi hoặc của Vân Tiếu Khuynh, khóe môi bất giác cong lên nụ cười khổ, nữ nhân này đúng là…. Quá ngốc mà!! Chẳng lẽ nàng sẽ không luyến tiếc hắn dù chỉ là một chút sao chứ?!
“ Nương tử! nàng đành lòng bỏ lại ta mà đi sao chứ….” Bỗng dưng hàn kỳ tủm tỉm cười, cười một cách vô tâm không phế, hắn rất muốn hỏi, nếu có sự lựa chọn, nàng có hay không sẽ bỏ lại hắn mà đi?
Vân Tiếu Khuynh nhìn hắn, đôi con ngươi một thoáng là lạ, bèn nói : “ Hàn Kỳ! ngươi bị sao vậy?!” rõ ràng lại cười nhưng lại mang theo gì đó cô đơn cùng sợ hãi, rốt cuộc là ngươi sợ cái gì, vì cớ gì lại cô đơn đâu?? Hàn Kỳ không trả lời, mà nhìn thật sâu vào đôi mắt của Vân Tiếu Khuynh, hai tay bao bọc lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, hốt nhiên thanh âm của hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết : “ nương tử! trả lời ta”
Vân Tiếu Khuynh thấy hắn thay đổi sắc mặt liên tục, một thoáng buồn bực, nam nhân này càng ngày càng quái đản, nhưng thấy hắn rất mong chờ câu trả lời, nàng nhíu mà, suy nghĩ một lát, lại nói : “ có lẽ, dù gì là ta chiếm lấy cơ thể của ‘nàng’”. Hàn Kỳ nghe vậy, sầu thảm cười, đôi con ngươi một thoáng ảm đạm, y hỏi : “ nương tử, chẳng lẽ… nàng.. không luyến tiếc ta…dù chỉ là một chút thôi sao??”
Vân Tiếu Khuynh nghe hắn hỏi như vậy, một thoáng ngẩn ngơ
Luyến tiếc?!.. chắc là có…. Nhìn hắn vẻ mặt tràn đầy hi vọng nhìn nàng, Vân Tiếu Khuynh lại không biết làm sao thốt nên thành lời, nam nhân này….hắn,.. thích nàng sao??
“ Hàn Kỳ!….” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, thanh âm một thoáng hạ xuống, nhẹ như mây bay, lãng đãng như một cơn gió, rất dịu nhẹ, rất ôn nhuận nhưng lại mang theo hàng ngàn mũi kim… dễ dàng làm cho lòng của hắn, đớn đau…
“ Hàn kỳ! ngươi… đừng bao giờ.. thích ta, có biết không?!” Ta chỉ là một lũ cô hồn tình cờ đi lạc dị giới này mà thôi, đến không ai biết, mà chẳng lúc nào hay sẽ biến mất

“ Ha hả…!! nương tử nói cái gì nha, sao ta lại thích nàng kia được…” Hàn Kỳ vô tâm không phế cười, cười mà lòng đau quá, nữ tử này lúc nào cũng vậy, chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ vài câu nói đơn giản điều có thể khiến cho tâm tư của hắn rối loạn, không sao khôi phục bình tĩnh được nữa
“ Vậy thì tốt…!!” Vân Tiếu Khuynh thấy vẻ mặt cười cợt như hằng ngày của y, cảm thấy một thoáng yên tâm, khẽ nhắm mắt, cơn buồn ngủ bất chợt đến, mi mắt nặng trĩu nàng không sao có thể tỉnh táo được nữa, hơi thở dần dần nhẹ lại, điều điều, chóp mũi nhỏ xinh phập phồng, làn môi nhợt nhạt thiếu huyết sắc giãn ra, khóe môi còn vương vấn đâu đây nét thanh thản an tưởng
Nhìn nữ tử an tưởng vào giấc ngủ, Hàn Kì si ngốc nhìn nhân ảnh trước mặt, đáy mắt ôn nhu như nước, y cười khổ
Nàng… vẫn lãnh đạm, vẫn vô tâm như vậy
Nàng… dường như chưa từng thích hắn dù một chút
Nhưng hắn lại….
Tựa hồ… động tâm với nàng
Mới đầu là cảm thấy thú vị cho nên giữ bên cạnh, sau này lại thích cái cảm giác dung túng nàng, sủng nịnh nàng cho nên hắn tìm mọi cách sủng ái, lúc sau dường như là một thói quen, một thói quen đáng sợ
Thói quen nhìn thấy nàng, thói quen ôm lấy nàng, thói quen dung túng nàng, thói quen tham luyến nàng, thói quen bị nàng chọc tức….
Đường đường là tiếu diện ma vương, người gặp người sợ ấy vậy mà lại thúc thủ vô sách với một nữ tử yếu đuối
Đưa tay ôn nhu vuốt lọn tóc dài của Vân Tiếu Khuynh, y khe khẽ cười : “ nương tử, nàng vĩnh viễn không đi được đâu nha, nàng mãi mãi là vương phi của bổn vương, mãi mãi đều là!”
“ Vương gia, không biết hôm nay đến thăm lão nạp hay là còn có chuyện gì muốn biết?” trụ trì Hoàng Phổ tự năm nay đã gần trăm tuổi, mặt này tiên phong đạo cốt, chòm râu trắng phơ, dù đã cao tuổi nhưng thần vận hãy còn tinh tường lắm, đặc biệt hai con ngươi sáng rực, tinh quang tựa như có thể nhìn thấu nhân tình thế thái, hồng trần phồn hoa chốn thế gian này vậy

“ Trụ trì, năm xưa còn nhớ ngài đã từng nói với bổn vương, năm hai mươi bốn tuổi bổn vương sẽ gặp một kiếp nạn, rốt cuộc kiếp nạn bổn vương gặp phải là gì?” Hàn Kỳ hớp nhẹ một ngụm trà, rồi ngẩng đầu nhìn vị trụ trì hoàng phổ tự lên tiếng hỏi
“ Vương gia, là họa không phải là phúc, mà là phúc cũng không khỏi có họa, mệnh ta do ta định không do trời, còn nhớ khi lão nạp nói với ngài như vậy, ngài đã trả lời như thế” Trụ trì vuốt nhẹ chòm râu, ôn hòa mỉm cười
Hàn Kỳ cười nhẹ, vân đạm phong khinh, như một cơn gió nhẹ phớt qua, lãnh tĩnh vô tình, y than nhẹ : “ trụ trì, nếu không phải vướng bận nàng ấy, bổn vương cũng sẽ không mất thời gian đến đây”. Nếu như kiếp nạn kia không liên quan đến Vân Tiếu Khuynh, y cũng không cần quá quan tâm.
“ Vương gia, thiên cơ bất khả lộ, lão nạp chỉ có thể nói cho ngài, kiếp nạn mà ngài gặp phải, chính là vướng một chữ tình…” trụ trì khẽ thở dài, khuôn mặt tưởng chừng như vô hỉ vô bi ấy chợt lóe cảm giác bi ai. Hàn Kỳ nghe vậy, một thoáng sững người, y nhìn lão trụ trì thật lâu, sau đó nhẹ giọng nỉ non : “ vậy rốt cuộc là duyên hay là … nghiệt!”
Lão trù trì lắc đầu thở dài, thanh âm như sương khói, phiêu miểu trên không trung rồi như vân vụ tan đi : “ là duyên hay nghiệt, âu cũng là kiếp số”
Hàn Kỳ nhếch môi cười khẽ, đôi con ngươi khẽ nhắm lại, hàng mi dài một thoáng run rẫy, y im lặng không nói, cảm giác…. Này y không thích chút nào, không thể năm trong lòng bàn tay khiến cho y cảm thấy lo lắng, cảm thấy thất thố
Hoàng Phổ tự lúc nào cũng tấp nập hương khói, dù là ngày lễ hay những ngày bình thường, hương khói lúc nào cũng lượn lờ khắp chùa, khiến cho người ta cảm giác như mơ như ảo. Không khí thanh tịnh của chùa khiến cho con người bất giác thanh thản khi vào đây
Trụ trì đã đi từ lúc nào không hay, Hàn Kỳ y vẫn ngồi một mình dưới tán đình nhỏ trong vườn cây của chùa, ánh mắt xa xăm nhìn về khói hương của Hoàng Phổ tự, một thoáng mông lung
Y khe khẽ thở dài, quanh thân bỗng dưng toát ra không khí tịch mịch, không nói nên lời
“ Lão thất, đệ muội sức khỏe như thế nào rồi…” Đông Li đế vương, Hàn Dạ lên tiếng vấn, bắt đầu từ lúc mùa đông bắt đầu, tình tình của lão thất không những hỉ nộ vô thường mà càng thêm càn rỡ quái đản hết chịu nỗi, cứ vài hôm là có vài vị lão thần vào nhà lao tham quan vài bữa vì lí do hết sức ‘lãng xẹt’ là thất vương gia cảm thấy không vui, mà vì sao thất vương gia cảm thấy không vui? Chính là vì vương phi bị ốm.!?
Suốt ba tháng đông lạnh lẽo này, bệnh tình của thất vương phi cứ lên xuống thất thường, và dĩ nhiên tâm tình của thất vương gia càng thêm bất ổn định, cho nên vì hạnh phúc của các vị đại thần, vì để cho hoàng cung tránh việc gà bay chó chạy, vấn đề hàng đầu cần giải quyết chính là làm cách nào khiến cho thất vương phi hết bệnh, đó mới là thượng sách
Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui