Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi


Vài hôm sau
“ Vương phi! Hoa tiểu thư đến rồi…” Tiểu Hồng nhỏ giọng gọi Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh cố gắng mở mắt, chỉ là hàng mi nặng trĩu khiến cho nàng không thể mở được, khẽ đáp : “ ân! Mời vào đây!”
Tiểu Hồng xoay người, lát sau Tiểu Họa mang Hoa Tuyết Yên vào Tây Noãn các. Hoa Tuyết Yên nghi hoặc, không hiểu vì cớ gì Vân Tiếu Khuynh lại ời nàng đến nơi này, mấy tháng ở vương phủ không gặp nàng dù chỉ một lần, hôm nay lại cho người đến Hoa phủ mời, rốt cuộc lý do gì?!
Phải mất một thời gian ngắn, Vân Tiếu Khuynh mới có thể mở mắt, yên tỉnh nằm trên tháp quý phi, nhìn Hoa Tuyết Yên ngồi bên cạnh mình, phất phất tay để cho Tiểu Họa cùng Tiểu Hồng ra ngoài, hai tiểu nha đầu cung kính xoay người cáo lui
“ Hoa tiểu thư..?!” Vân Tiếu Khuynh nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm đạm như nước! Hoa Tuyết Yên nghe vậy : “ vương phi! Có chuyện gì muốn gặp tiểu nữ!” Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, nói : “ Hoa tiểu thư cùng Hàn Kỳ là thanh mai trúc mã đúng không ?!” Hoa Tuyết Yên gật đầu, nghi hoặc nhìn Vân Tiếu Khuynh
Vân Tiếu Khuynh đạm cười, giương mi nhìn Hoa Tuyết Yên, nói : “ ta…chỉ là muốn biết, Hàn Kỳ hắn lúc nhỏ, như thế nào mà thôi, Hoa tiểu thư có thể nói cho ta biết được không?!” Hoa Tuyết Yên kinh ngạc nhìn Vân Tiếu Khuynh, nhẹ giọng cười : “ quá khứ rốt cuộc cũng là quá khứ, vương phi cần gì chấp nhất?!” Vân Tiếu Khuynh cười yếu ớt : “ ta biết, nhưng là ta luyến tiếc!”
Luyến tiếc hắn khoảng thời gian ta không đươc chứng kiến!
Hoa Tuyết Yên nghe Vân Tiếu Khuynh nói như vậy, một lát sững người, nàng than nhẹ, thanh âm ôn nhuận, từ từ kể : “ … lần đầu gặp huynh ấy lúc ta mới năm tuổi, thất ca ca hơn ta bốn tuổi, nhưng lại trưởng thành rất sớm, trong khi các hoàng tử khác còn đang vui đùa, học tập, huynh ấy đã bắt đầu cùng tiên đế sử lí chuyện triều chính rồi….. thất ca ca rất thông minh, trí tuệ bất phàm, tuy vẻ ngoài đạm đạm tiếu tiếu nhưng một khi làm việc gì lại rất nghiêm túc và có thành tựu, còn nhớ……”
Vân Tiếu Khuynh nghe Hoa Tuyết Yên từ tốn nói về khoảng thời gian còn nhỏ của Hàn Kỳ, khóe môi cong cong tiếu dung mỹ lệ, khẽ nhắm mắt, như mơ như màng, nàng như thấy một tiểu Hàn Kỳ, khi thì láu lĩnh nghịch ngợm, khi thì nghiêm túc lão thành, khi thì lãnh tình vô tâm…..

“…… mười lăm tuổi huynh ấy bắt đầu tung hoành sa trường khiến cho các nước lân bang không dám bén mảng đến biên cương của Đông Li, trong bình ổn nội loạn, ngoài mở mang bờ cõi, dẹp yên quân xâm lăng……..”
Hoa Tuyết Yên thấy Vân Tiếu Khuynh nhắm mắt, hơi thở đều đặn, cứ tưởng nàng ngủ quên, nhưng khi Hoa Tuyết Yên ngừng kể, Vân Tiếu Khuynh khẽ mở mắt, ngưng mắt thật sâu nhìn Hoa Tuyết Yên, nhẹ giọng nói :
“ Hàn Kỳ! hắn ấy à, chung quy chỉ là tên ngốc thôi…..”
Hoa Tuyết Yên kinh ngạc, chưa lên tiếng phản bác thì Vân Tiếu Khuynh lại nói tiếp : “ mệt mỏi cũng không nói ra, đau xót cũng một mình gánh chịu, cô đơn cũng chỉ biết lẻ loi gậm nhấm một mình”
“ Tên ngốc đó, lúc nào cũng tiếu dung rực rỡ sáng ngời khiến cho người ta lầm tưởng y rất hăng hái, rất náo nhiệt…. thật ra y lại rất tịch mịch… chính là vì đã quen chịu đựng, đến chết lặng rồi”
Hoa Tuyết Yên kinh ngạc, há miệng thở dốc, không thốt nên lời
Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, như là đóa tuyết liên nở rộ trong băng tuyết ngàn năm giá lạnh, ấm áp say lòng người, ôn nhu vô cùng. Hoa Tuyết Yên khó có thể tin, một nữ tử lãnh đạm như vậy lại nở nụ cười ôn nhu đến như thế, như là nhu từ tận cõi lòng, tận con tim, khiến cho Hoa Tuyết Yên ngẩn ngơ, dù là nhiều năm sau này nhớ lại cũng không khỏi thất thần ngây ngốc
Vân Tiếu Khuynh nói như thế này : “ chính là ngốc như vậy…. mới khiến cho ta luyến tiếc hắn như thế, chỉ là….”
“ Hoa tiểu thư….” Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu nhìn Hoa Tuyết Yên, nhẹ giọng nỉ non : “ hắn… thật sự rất sợ tịch mịch, cho nên … nếu có thể… đừng để hắn một mình, .. nếu có thể… hãy đến đây làm bạn hắn…. ta chính là….vô phương. Hoa tiểu thư! Hắn sau này, nhờ ngươi…..”
Hoa Tuyết Yên trợn mắt nhìn Vân Tiếu Khuynh, nữ tử này rốt cuộc là đang nói thứ gì. ?! muốn lên tiếng hỏi, nhưng lời chưa kịp nói, đã bị một thanh âm chen ngang : “ nương tử! ta đã trở về…!!” người đến không ai khác chính là Hàn Kỳ

Vân Tiếu Khuynh mỉm cười nhìn hắn, Hàn Kỳ tiến lại cầm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, nói : “ nương tử lại buồn ngủ nữa sao?!”
Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, lại nói : “ Hàn Kỳ! ta bỗng nhiên thèm ăn hoa quế cao ở tửu lâu, ngươi…. Ra đó mua cho ta vài khối đi”. Hàn Kỳ ngẩng ra, sau đó gật gật đầu, Vân Tiếu Khuynh nhìn sang Hoa Tuyết Yên, lại nói : “ Hoa tiểu thư, đi cùng Hàn Kỳ đi”. Hàn Kỳ lúc này mới phát hiện Hoa Tuyết Yên từ nãy bên cạnh, y xấu hổ cười, gật đầu cười : “ Yên nhi!” Hoa Tuyết Yên mỉm cười, nhẹ gật đầu, như một cái lễ
“ Đi thôi….” Vân Tiếu Khuynh nói. Hàn Kỳ phiết miệng, nương tử chính là thích sai hắn làm culi a, nhưng là hắn chính là cam tâm tình nguyện, cúi đầu trộm hương và cái, sau đó xoay người cùng Hoa Tuyết Yên, bước ra khỏi Tây Noãn các.
“ Hàn kỳ….” Vân Tiếu Khuynh đột ngột gọi hắn lại, Hàn Kỳ sững sốt quay đầu lại, cười cười nói : “ sao vậy, nương tử!” Vân Tiếu Khuynh ngưng mắt nhìn hắn một chút, lắc lắc đầu, mỉm cưởi dịu dàng : “ không có gì, nhanh đi đi…” Hàn Kỳ một thoáng nghi hoặc nhưng rất nhanh lại bị nụ cười ôn nhu như nước của Vân Tiếu Khuynh mê choáng váng đầu óc, y gật gật đầu, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi mua hoa quế cao
Vân Tiếu Khuynh bỗng nhiên thấy luyến tiếc, luyến tiếc hắn, muốn hắn ở bên mình thêm một chút nữa, nhưng mà…. Nếu như để cho hắn nhìn thấy cảnh nàng rời đi, như vậy… hắn sẽ như thế nào? Vân Tiếu Khuynh chính là cảm thấy không nỡ…. không nỡ… hắn đau lòng!!
Vân Tiếu Khuynh cố giương mắt nhìn bóng lưng của Hàn Kỳ thật lâu… thật lâu…. Cho đến khi mi mắt nặng trĩu không thể giương lên được nữa, mới nặng nề buông xuống…, trên môi còn xót lại nét cười ôn nhu như nước…
Tạm biệt Hàn Kỳ!….
Coi như gặp ta là một hồi mộng, nhanh chóng quên đi!!
Ta không thể giữ được lời hứa cùng ngươi nữa rồi…. ta đã cố hết sức… ngươi có trách ta?!
Thật ra… ta vẫn tưởng nói, ta thích ngươi… nhưng là bây giờ ta chợt hiểu, không biết từ bao giờ, từ thích kia lại chuyển sang yêu rồi

Rất tự nhiên, rất dịu dàng, ngươi cứ như vậy từng chút từng chút lắng đọng trong tâm của ta, hoảng hốt giật mình chợt nhận ra, nguyên lai ngươi đã ở trong đó
Nhưng là… chúng ta không thể …. Nắm tay cho đến bạc đầu…. cho nên ta sẽ không nói ra ba từ ấy đối ngươi…!!
Hàn Kỳ! …Thật xin lỗi!!
“ Thất ca ca, huynh sao vậy?!” Hoa Tuyết Yên nghi hoặc nhìn Hàn Kỳ, đang đi bỗng dưng khựng lại, sắc mặt tái mét
Hàn Kỳ vô thức tay đưa lên ngực, nắm chặt lấy vạc áo, trong thoáng chốc vừa rồi, tâm của hắn đau quá!!
“ Ta.. không sao?!” Hàn Kỳ lắc lắc đầu, bước nhanh về phía trước, nương tử thích ăn hoa quế cao, mua nhanh rồi về cùng nương tử thưởng thức. Hoa Tuyết Yên đuổi theo sau…..kỳ lạ! hai người hôm nay đều rất kỳ lạ, Hoa Tuyết Yên lẫm nhẫm. Trên đường bỗng thoáng qua một hắc y nhân, Hoa Tuyết Yên khẽ giật mình, vội quay đầu lại nhìn Hàn Kỳ, nói : “ Thất ca ca, ta bỗng dưng nhớ có việc cần làm, huynh đi trước đi”. Hàn Kỳ gật đầu, xoay người bước đi, Hoa Tuyết Yên cũng theo hướng ngược lại, đuổi theo bước chân của hắc y nhân!
Hàn Kỳ nhanh chóng dùng tốc độc nhanh nhất đến tửu lâu gần đó mua vài khối hoa quế cao, rồi quay lại vương phủ, hắn cũng không rõ vì sao lại cảm thấy bất an đến như vậy. Bước vào Tây Noãn các, thấy Vân Tiếu Khuynh an tường ngủ dung, tâm thoáng chốc mới an tĩnh lại, y cười khẽ, đặt điểm tâm trên bàn, cúi người xuống ôm Vân Tiếu Khuynh vào phòng, đặt trên giường, rồi lấy mền đắp lại
“ Nương tử, ngủ thì nên vào phòng ngủ a, ngoài trời sẽ bị ốm đó, thật là…” y thanh âm oán giận, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Vân Tiếu Khuynh, yên tỉnh nhìn nàng. Chính là Hàn Kỳ y không ngờ rằng, Vân Tiếu Khuynh một giấc ngủ chính là hơn một ngày một đêm chưa tỉnh, dù dùng mọi cách nàng vẫn cứ yên lặng nằm đó, hơi thở điều điều, tiếu dung như có như không còn xót lại
Hàn Kỳ như nổi điên gọi tất cả các thái y trong cung, nhưng tất cả mọi thái y điều nói y như nhau : “ vương phi mạch tượng rất tốt, chỉ là đang ngủ thôi”. Chỉ có đều mọi người không rõ, vương phi ngủ đến ngày thứ hai vẫn không tỉnh lại, dùng mọi biện pháp cũng không có cách nào khiến cho nữ nhân đang nằm trên giường kia mở mắt
Thất vương gia nổi giận, mặt âm trầm sát khí khiến cho nhóm thái y âm thầm kinh hãi. Đã quen thất vương gia tiếu dung rạng rỡ trên môi, dù là khi sinh khí hay tức giận… nhưng bây giờ biểu hiện càng bình thường như thế, lại càng khiến cho bọn họ nơm nớp lo sợ. Hoàng đế hay tin cũng đích thân ngự giá đến xem, nhưng là cũng thúc thủ vô sách
“ Ta nghe nói ở mấy bộ tộc ít người có một loại cổ khiến cho người ta như là đang ngủ say nhưng là vĩnh viễn không tỉnh lại, có khi nào….” Hoàng đế cau mày, vấn đám thái y. Trong đó lão thái y lớn tuổi nhất, bước ra cung kính nói : “ bệ hạ! loại cổ đó vi thần cũng biết, cũng đã từng gặp nhưng tuyệt đối không giống như là tình trạng của thất vương phi”. Hoàng đế thở dài, trầm mặc

Hàn Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh giường Vân Tiếu Khuynh, hai ngày hai đêm y chưa từng rời khỏi dù chỉ một chút, không ăn không uống, cũng không ngủ, chỉ ngây ngốc ngồi đó, như một bức tượng không linh hồn. Hoàng đế thấy vậy, đau lòng vô cùng, y khe khẽ thở dài : “ thất đệ, vậy trước khi đệ muội xảy ra tình trạng như thế này, thì có biểu hiện gì bất ổn không?!” Hàn Kỳ nghe vậy, đôi con ngươi một thoáng lóe sáng, y lảo đảo đứng dậy chạy ra khỏi Tây Noãn các, đến chỗ ở của hạ nhân
“ Vương gia! Sao ngài lại đến đây…” tiểu Hồng từ trong phòng bếp, thấy Hàn Kỳ tiến lại gần vội vàng lên tiếng hỏi, vương phi đột nhiên không tỉnh dậy, vương gia lo lắng ngày đêm bồi bạn, không cho bất cứ ai tới gần, dù là nàng cũng Tiểu Họa, nhưng sao lại đến nơi này, hay là vương phi tỉnh rồi?!!
“ Tiểu Hồng, mấy hôm trước, vương phi có biểu hiện gì lạ không…” Hàn Kỳ hai tay đặt trên vai tiểu hồng, gằn từng tiếng hỏi, đôi con ngươi đã đầy tơ đỏ, ẩn ẩn mỏi mệt. Tiểu Hồng nghe y hỏi như vậy, kinh ngạc rồi lắc lắc đầu, vương phi vẫn như bình thường nha
“ Vương gia, ngài có biết vương phi có bệnh cũ….” Từ đằng sau Tiểu Họa tiến lại gần, ngập ngừng hỏi. Nàng chính là cảm thấy bệnh cũ của vương phi rất kỳ lạ, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng vương phi không cho nói nàng cũng không dám nhiều lời, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này, Tiểu Họa nghĩ ít nhiều thì nó cũng liên quan
“ Bệnh cũ?!” Hàn Kỳ trợn mắt, khó có thể tin được, nàng có bệnh cũ gì?! Hắn… sao lại không biết?! Tiểu Họa thấy y như vậy, khẽ cắn môi nói : “ vương gia, cách đây gần ba tháng, vương phi cứ vài tuần phát bệnh một lần, rồi từ từ bệnh phát ngày càng nhiều, cách đây vài tuần, thì hầu như mỗi ngày đều phát bệnh, khi phát bệnh cơ thể cứng ngắc không cử động được, hô hấp khó khăn cùng với hộc máu…..”
Hàn Kỳ bỗng chốc như cảm thấy đất trời tối xầm, y khó khăn mở miệng : “ tại sao… nàng ấy lại không nói với ta?!” Tiểu Hồng nghe vậy, nức nở, thanh âm một thoáng nghẹn ngào : “ vương phi không cho chúng ta nói, ngài ấy không muốn cho ngài biết, mỗi khi phát bệnh ngài ấy luôn một mình chịu đựng, ngài ấy nói….. đã hứa với ngài không cho ngài thấy như vậy!” nhất thời Hàn Kỳ sững người, không thốt thành tiếng
Lần trước sự cố xảy ra ở Phượng Nghi cung là khi nàng ấy phát bệnh sao, nàng ấy nói nhất định lần sau không để cho hắn thấy cảnh như vậy, chính là.. ý này sao?! Hàn Kỳ bỗng dưng muốn cười, cứ ngỡ mình rất quan tâm đến nàng ấy, vậy mà khi nàng ấy khổ sở, khi nàng ấy đau đớn nhất,… y lại không có ở bên cạnh, Hàn Kỳ! ngươi làm người… cũng đủ thất bại!!
“ Vương gia?!…” thấy Hàn Kỳ ngây ngẩn không nói, tiểu Họa nhẹ giọng kêu gọi, Hàn Kỳ sực tỉnh, xoay người bước đi, bóng lưng hốt nhiên cô tịch không thể tả, Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay cho nam tử đang thất hồn lạc phách bước đi này
Khi Hoa Tuyết Yên nghe tin về tình trạng của Vân Tiếu Khuynh, nàng ngây ngẩn cả người, bỗng dưng nhớ đến lời của Vân Tiếu Khuynh mấy hôm trước
Hoa Tuyết Yên vội chạy đến vương phủ gặp Hàn Kỳ, thấy y cả người hầu như mất sức sống, phờ phạc rất nhiều, tâm co rút đau đớn, nàng cười khổ! Chung quy là nàng vẫn còn nhiều tình cảm với nam nhân này nha
Hết chương 23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui