Ôn Bạch Dụ rời khỏi cửa tiệm của Lại Thuấn Niên, đi lại chỗ đỗ xe, lái xe đến công ty. Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lên thang máy, đem điện thoại di động khởi động, lúc đến lầu một, điện thoại có tín hiệu, tiếng chuông nhắc nhở điên cuồng vang lên. Ôn Bạch Dụ nhanh chóng tắt nhắc nhở, toàn bộ đều là tin nhắn từ Tằng Chi Dịch.
Tằng Chi Dịch dường như có giác quan thứ sáu, trong một phút liền gọi điện. Ôn Bạch Dụ vừa nhận cuộc gọi đã nghe đối phương gào rú: “Ngài đang ở đâu hả ngài! Hội thảo liên hợp sắp bắt đầu rồi, làm ơn hiện thân giùm tôi đi!”
Ôn Bạch Dụ trả lời một tiếng: “Tôi đang ở lầu một, hiện tại đang đi lên, đừng nói nhiều.”
Dứt lời, kết thúc cuộc gọi.
Ôn Bạch Dụ đi thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở, Tằng Chi Dịch đã đứng sẵn ở ngoài. Y cùng Ôn Bạch Dụ giải thích tình huống bây giờ, kết quả thảo luận tối hôm qua cũng đã nhắc lại cho nhân viên, hiện tại chờ mở hội nghị, không biết đối phương sẽ trả lời thế nào, đến lúc đó gặp chiêu hủy chiêu.
Ôn Bạch Dụ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
Loại hội nghị cùng nước ngoài hợp tác như vầy, vừa diễn ra chính là mất mấy tiếng, phi thường tiêu hao thể lực cùng sức tập trung.
Một hồi hội nghị, Tằng Chi Dịch đau khổ kêu trời, chỉnh lại tài liệu. Ngoài miệng oán giận, điều kiện của mấy nhà máy tư nhân nước ngoài đó thật hại não, còn đặc biệt dài dòng, vòng tới vòng lui suýt chút nữa đều thật sự cấp tiện nghi cho mấy người đó, trên thực tế vấn đề quá nhiều. Thật thiệt thòi cho Ôn Bạch Dụ có thể chịu đựng được, còn có thể ứng đối như thường. Mỗi lúc này, Tằng Chi Dịch sâu sắc ngộ ra được sự khác biệt giữa sếp lớn cùng thư ký. Cuối cùng điều kiện với đối tác nước ngoài cũng đã bàn xong xuôi, kết quả không sai biệt lắm với kết luận bọn họ đã thảo luận ngày hôm qua, cục diện song thắng.
Hội nghị kết thúc, Ôn Bạch Dụ trở về văn phòng. Tằng Chi Dịch đặc biệt dò hỏi hắn có muốn tiện thể đặt cơm luôn không, chỉ là bây giờ đã qua giờ cơm trưa, vì vậy chỉ có thể mua ở cửa hàng tiện lợi.
“Không cần.” Ôn Bạch Dụ cự tuyệt.
Tằng Chi Dịch sững sờ, nhắc nhở hắn một tiếng: “Cậu không ăn cơm, dạ dày sẽ có vấn đề đó.”
“Đồ ăn sáng tôi còn chưa ăn.” Ôn Bạch Dụ rút mấy tập văn kiện, đang chuẩn bị muốn xem, trả lời lại sự quan tâm của Tằng Chi Dịch.
“Đồ ăn sáng cậu vẫn chưa ăn! Trời ạ, đây là bữa ăn quan trọng nhất đấy! Bất quá để lâu như thế, cậu cũng đừng ăn nữa, tôi giúp cậu mua cơm.” Tằng Chi Dịch nói xong bèn đi mua.
Ôn Bạch Dụ cũng không ngăn cản y, ngược lại thêm một phần cơm hắn vẫn có thể ăn được.
Cho nên khi Tằng Chi Dịch nhận đồ ăn từ cấp dưới, quay lại văn phòng của Ôn Bạch Dụ, hắn đã đem bánh rán ăn hết một nửa. Vừa thấy hắn không nghe lời khuyên của mình, vẫn đem đồ ăn sáng để lâu ăn, Tằng Chi Dịch không nhịn được lầm bầm vài câu: “Đã bảo cậu đừng ăn, thật là, lỗ tai trâu.”
Đối với oán giận của Tằng Chi Dịch, Ôn Bạch Dụ đang nhìn văn kiện chỉ liếc mắt một cái, không tỏ vẻ nhiều.
Tằng Chi Dịch sờ mũi một cái, bĩu môi, tự nhận mình thật gà mẹ, đem đồ ăn đặt trên bàn làm việc của hắn, chính mình cũng thuận thế ngồi xuống, nói một chút về hội nghị vừa nãy, cũng không thấy Ôn Bạch Dụ chú ý, bèn đổi đề tài, nói chuyện của Ôn Bạch Dụ cùng Lại Thuấn Niên.
“Tiểu Niên, gần đây khỏe không?”
“Khỏe.”
Đề tài kết thúc.
Tằng Chi Dịch chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Hôm qua nhìn thấy cậu ấy, thật giống như trở lại thời cấp ba, cậu ấy thế nào đều không thay đổi?”
Không có câu trả lời lời.
Tằng Chi Dịch không ngừng cố gắng: “Các cậu bên nhau hơn mười năm, thật không đơn giản. Tôi cũng không rõ ràng tình huống của các cậu. Hồi đó chúng ta cũng ít nói đến việc này. Chỉ là tôi cũng có nhiều người bạn là gay, cũng toàn chia chia hợp hợp, không có như mấy cậu như thế lâu dài. Không ngờ tiểu Niên thoạt nhìn trông bình thường vậy mà cũng có chút tài năng về mặt này.”
Tằng Chi Dịch cũng không ngoại lệ mà cho rằng Lại Thuấn Niên không xứng với ông chủ của mình. Ôn Bạch Dụ là người gì, cao phú suất một thân, so với trước thì hắn ngày càng đẹp trai ngày càng giàu có. Đàn ông như vậy ai lại không yêu. Nếu không phải Tằng Chi Dịch đối với nam nhân không có hứng thú, y chắc cũng sẽ muốn bò lên giường ông chủ của mình.
“Chúng tôi chưa từng chia tay.” Ôn Bạch Dụ sửa lại cách nói của y.
Tằng Chi Dịch sửng sốt, thật lâu không có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ôn Bạch Dụ, không thốt nên lời. Y coi như cũng có miệng lưỡi nhưng đều nói không ra lời.
“Ăn cơm xong rồi thì ra ngoài đi, đừng ở đây làm biếng.” Ôn Bạch Dụ vô tình, giục hắn rời đi.
Tằng Chi Dịch nuốt xuống miếng cơm trong miệng, bưng đồ ăn mới ăn được một nửa ra khỏi văn phòng sếp lớn, không thể từ trong khiếp sợ hồi nãy tỉnh táo lại. Đồng nghiệp gặp phải Tằng Chi Dịch thất hồn lạc phách, đẩy y một cái, chọc y bị trúng tà hay sao? Tằng Chi Dịch mới lấy lại tinh thần, phản bác lại một câu.
“Không phải gặp tà, mà là nhìn thấy điều vi diệu.”
Tằng Chi Dịch cố gắng nhớ lại dáng dấp Lại Thuấn Niên đã gặp ngày hôm qua, trên người mặc T-shirt thô ráp cùng quần bò giá rẻ, dáng dấp vẫn tầm thường như bình thường, ra xã hội nhiều năm, khí chất của anh vẫn như từ thời học sinh. Lại Thuấn Niên bây giờ cùng Lại Thuấn Niên hơn mười năm trước không có nhiều biến hóa, có lẽ là có chút nếp nhăn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác anh cho người khác.
Y nhớ lại thời trung học, Lại Thuấn Niên đối với bọn y, chỉ vỏn vẹn lấy lòng Ôn Bạch Dụ, thế giới của anh quay quanh Ôn Bạch Dụ. Thật đúng là như vậy sao? Luôn cảm thấy ký ức có chút chênh lệch, y trước đây cũng để ý, hiện tại cũng như trước không rõ.
Y nhớ tới Ôn Bạch Dụ đi đâu cũng luôn có Lại Thuấn Niên tồn tại. Y có thể từ trong mắt Lại Thuấn Niên nhìn thấy rõ, anh đối với Ôn Bạch Dụ không muốn rời xa. Tất cả mọi người đều nói Lại Thuấn Niên buồn nôn, xua đuổi anh, nhưng anh vẫn như trước theo sau Ôn Bạch Dụ. Y nhớ lại lời những người kia hình dung Lại Thuấn Niên, như con ruồi gặp phải ngọt, theo đuổi không tha.
Lúc đấy, những lời lẽ vô tình, khó nghe, châm chọc của những người đó đều nói thành lời được, nhưng y lại nghĩ những người đó bất quá chỉ là đố kị với Lại Thuấn Niên có thể tiếp cận Ôn Bạch Dụ mà thôi. Y thậm chí thấy những người đó tụ tập lại hợp thành bầy bắt nạt Lại Thuấn Niên, lúc đó Lại Thuấn Niên thật sự rất thảm, nhưng vẫn không ngăn được anh rời khỏi Ôn Bạch Dụ, vẫn thường xuyên qua lại với bọn họ.
Hiện tại nghĩ kỹ một chút, nếu như lúc đó Ôn Bạch Dụ không cho Lại Thuấn Niên cơ hội, Lại Thuấn Niên làm sao có thể ở bên cạnh Ôn Bạch Dụ? Tằng Chi Dịch càng nghĩ càng cảm thấy mê huyễn ly kỳ.
Nói tóm lại, việc hai người bọn họ chung một chỗ là một chuyện rất kỳ lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...