Đúng, Lại Thuấn Niên cùng Ôn Bạch Dụ có quan hệ, bọn họ giống như là tình nhân của nhau.
Tuy rằng ở ngoài không nói rõ, nhưng ngầm dưới đáy ai cũng biết điều này, ví dụ như vị Kỷ tiên sinh ái mộ Ôn Bạch Dụ, ví dụ như trợ thủ đắc lực của Ôn Bạch Dụ. Anh nghĩ có lẽ người của Ôn gia cũng biết đến sự hiện diện của anh.
Những người kia biết quan hệ của anh và Ôn Bạch Dụ nhưng lại không nói toạc ra, chỉ biết rõ trong lòng là được rồi. Cấp dưới của Ôn Bạch Dụ tuy có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, lại khó tránh khỏi khi anh xuất hiện đều nhíu mày. Thái độ của Kỷ tiên sinh càng rõ ràng hơn, bề ngoại cư xử thân thiết, nhưng trên thực tế lại bài xích anh, ở trước mặt anh chưa bao giờ che dấu sắc mặt ái mộ dành cho Ôn Bạch Dụ, nói chuyện thì hầu như chỉ nói đề tài mà xã hội thượng lựu mới có thể hiểu được.
Lại Thuấn Niên không thích cũng những người này xung đột, đối với điều này anh chưa bao giờ phát biểu ý kiến.
Anh biết anh và Ôn Bạch Dụ là tổ hợp trời và đất khác biệt, anh biết bọn họ đều mong một ngày nào đó Ôn Bạch Dụ cùng anh chia tay.
Có thể là ngày hôm nay, cũng có thể là ngày mai, đều sẽ có một ngày như vậy.
Lại Thuấn Niên không chỉ một lần nghĩ tới, nếu có một ngày bọn họ chia tay, kia sẽ là tình huống như thế nào, anh sẽ ra sao? Anh tưởng tượng đến tình huống tốt nhất, là Ôn Bạch Dụ sẽ cưới vợ sinh con, sau đó bọn họ không còn liên lạc với nhau, tình cảm như thế cũng sẽ dần phai nhạt. Có lẽ anh sẽ đau khổ, nhưng sau một hai năm, anh có thể sẽ vượt qua được thống khổ này, có lẽ còn có thể đàm luận được một đoạn tình cảm môn đăng hộ đối chăng. Anh thấy cô gái bán cá trong chợ cũng rất tốt, hơn nữa anh cũng thích ăn cá, cũng không ghét bỏ mùi cá tanh hôi, chỉ là không biết đối phương có thể hay không ghét bỏ mùi vị bột mì trên người anh.
Lại Thuấn Niên suy nghĩ vớ vẩn, đắm chìm trong những ảo tưởng tốt đẹp về tương lai của chính mình. Anh suy nghĩ xem mình sẽ có bao cô con gái, hoặc nếu có thể thì có một trai một gái là hoàn mỹ nhất, con trai hay con gái không quan trọng, nhưng anh muốn mình có hai người con, để chúng làm bạn với nhau.
Lại Thuấn Niên giả tưởng đến một tương lai của bản thân không có Ôn Bạch Dụ, như để tự bảo vệ chính mình, anh đem người kia bài trừ ra khỏi kế hoặch tương lai của anh. Nếu bọn họ thật sự tách ra, thì anh nghĩ mình chỉ có thể nhìn thấy đối phương trên báo chí hoặc qua tin tức trên TV. Trời mới biết bọn họ vốn là người thuộc hai thế giới bất đồng, cách biệt nhau nhiều lắm.
Cơm nấu xong, anh bưng món ăn lên, còn nấu canh cá thật ngon, nhìn qua đồng hồ, thì cũng gần tám, chín giờ. Thế nhưng người kia còn chưa về.
Lại Thuấn Niên dự tính, anh có nên gọi cho đối phương hỏi xem hắn đang ở đâu, nhưng lại sợ đối phương đang xã giao, mình gọi đến có thể sẽ quấy rối đến hắn.
Trong khi anh đang do dự gọi hay không gọi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa. Lại Thuấn Niên rời khỏi bàn ăn, đi đến phòng khách, đối diện cửa ra vào chờ. Ngoài cửa, cạch một tiếng, cửa được đẩy ra, Ôn Bạch Dụ cùng thư ký của hắn Tằng Chi Dịch xuất hiện. Người đằng sau ôm trên tay một đống văn kiện cao như núi, đi theo Ôn Bạch Dụ vào nhà.
“Anh đã về…” Lại Thuấn Niên tiến lên nghênh đón, phát hiện đằng sau là Tằng Chi Dịch, liền lui về một bước, trên mặt anh chợt lộ vẻ lúng túng. Anh không nghĩ đến Tằng Chi Dịch sẽ tới, trong đầu nhất thời không biết phải chào hỏi như thế nào.
Tằng Chi Dịch, Lại Thuấn Niên, cùng với Ôn Bạch Dụ là bạn cùng lớp. Tằng Chi Dịch với Lại Thuấn Niên xem như là có chút giao tình bạn học, y đối với quan hệ của anh và Ôn Bạch Dụ cũng biết. So với Lại Thuấn Niên đang không biết làm sao, thái độ của Tằng Chi Dịch lại thoải mái tự nhiên, cùng Lại Thuấn Niên chào hỏi: “Này, Tiểu Niên, đã lâu không gặp.”
Lại Thuấn Niên phản ứng chậm nửa nhịp, anh gật đầu, trả lời y một câu: “Ừm, đã lâu không gặp cậu.”
Tằng Chi Dịch là người tốt. Lại Thuấn Niên có thể cảm thấy được, từ thời học sinh, y đối với anh không mặn không nhạt, chân chính bảo trì khoảng cách bạn bè, tuy không tính là bạn thân, nhưng cùng y ở chung anh cũng không cảm thấy có áp lực.
“Để tôi giúp cậu.” Lại Thuấn Niên đi về phía trước, lướt qua người đang đứng trước mặt, đến chỗ Tằng Chi Dịch, đưa tay muốn giúp đỡ.
Tằng Chi Dịch nhanh chóng từ chối, nghiêng người, né cánh tay Lại Thuấn Niên đang duỗi tới: “Không cần, không cần đâu, đây đều là văn kiện quan trọng, mất một tờ là sếp lột da tôi đó.”
Lại Thuấn Niên sững sờ, cánh tay đang duỗi thu lại cũng không xong, không biết làm cách nào mới tốt.
“Ngược lại, cậu dẫn tôi đến thư phòng đi.” Tằng Chi Dịch nói.
Lại Thuấn Niên lúc này mới thu tay lại, dẫn đường cho y. Trong lúc đó anh nhìn liếc qua Ôn Bạch Dụ một cái, đối phương căn bản không để ý đến bọn họ nói chuyện, tự nhiên tháo cà vạt, đi đến ghế sa lông ngồi, lấy mấy tách nước anh để trên bàn uống. Thu tầm mắt lại, Lại Thuấn Niên mang người đến thư phòng cất văn kiện.
Hai người lúc sau trở lại phòng khách, Tằng Chi Dịch nói chuyện công việc với Ôn Bạch Dụ, có một dự án cần phải làm gấp cho xong nội trong hôm nay. Bởi vì rất khẩn cấp, mà sếp lớn lại kiên trì muốn về nhà ăn cơm, cho nên bọn họ mang văn kiện đến đây.
“Hai người dùng cơm xong thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ quay lại. Nhưng nếu một tiếng rưỡi sau không có điện thoại gọi đến, tôi vẫn sẽ quay lại đấy nhé!” Tằng Chi Dịch nói xong, nhận được ánh mắt của Ôn Bạch Dụ, bèn chuẩn bị rời đi.
“Cậu ── có muốn ở lại đồng thời cùng ăn một bữa cơm không? Tôi đã nấu cơm nước đủ cho ba người chúng ta ăn rồi.” Lại Thuấn Niên thấy thế, bèn mở miệng mời Tằng Chi Dịch, dù gì thì y cũng sẽ quay lại, không bằng cùng dùng cơm, đỡ phải tốn công đi lại thêm một chuyến.
Ôn Bạch Dụ nhíu mày, vẻ mặt khôi phục thái độ lãnh đạm.
“Thật tốt quá! Tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh vậy!”
Tằng Chi Dịch không cần đợi chờ liền đồng ý, hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt của sếp. Dự án lớn ngày hôm nay có quan hệ đến tương lai công ty, không khẩn trương hoàn thành là không được.
“Vậy thì hai người dùng vài món khai vị trước đi, tôi đi chuẩn bị thêm một chút thức ăn.” Lại Thuấn Niên nói xong, liền đi vào nhà bếp bận việc, mở tủ lạnh, đem hành tây thái sợi đã ướp nước lạnh lấy ra, thêm chút nước tương và dấm chua, một món ăn vậy liền hoàn thành. Anh làm thêm mấy món, rồi bưng từng món lên bàn ăn.
Bàn ăn bên cạnh nhà bếp, Tằng Chi Dịch và Ôn Bạch Dụ đã ngồi vào chỗ, Ôn Bạch Dụ ngồi ở vị trí chủ vị, Tằng Chi Dịch ngồi bên cạnh liên tục nói chuyện kinh doanh, cũng không kiêng kỵ có Lại Thuấn Niên ở đây, hoàn toàn thoải mái đem chuyện cơ mật thương mại nói ra.
Lại Thuấn Niên bày thêm bát đũa mới, cũng ngồi vào chỗ bên trái Ôn Bạch Dụ.
Ôn Bạch Dụ đối với anh mở miệng: “Ăn.”
Lại Thuấn Niên gật đầu, nhấc đũa, gắp đĩa rau.
Đề tài của Tằng Chi Dịch vẫn còn dài, Ôn Bạch Dụ nghe cũng không nhúc nhích đũa, y thật vất vả nói đại khái sơ lược, vừa mới dừng lại, liền nghe thấy Ôn Bạch Dụ nói: “Ăn cơm xong lại nói tiếp.”
Tằng Chi Dịch nguyên bản đang tính nói tiếp, lời nói chuẩn bị nói ra bèn nuốt trọn trong miệng.
Ôn Bạch Dụ một khi động đũa sẽ không nói chuyện, Lại Thuấn Niên cũng quen trên bàn ăn yên tĩnh, Tằng Chi Dịch lại câu được câu không hỏi thăm tình trạng gần đây của anh. Y hỏi Lại Thuấn Niên vị trí cửa tiệm, nói rằng ngày khác sẽ tranh thủ ghé ăn, bảo anh nhất định phải giảm giá cho bạn học cũ.
Lại Thuấn Niên nghe xong, cười đáp ứng: “Được, nhất định sẽ đại hạ giá cho cậu.”
Tằng Chi Dịch sửng sốt, không nghĩ tới Lại Thuấn Niên còn có có thể nói đùa với y, bày ra một dáng vẻ không thể tin được.
“Bạn học Tiểu Niên, cậu thay đổi rồi.”
“Thay đổi gì cơ?” Lại Thuấn Niên dò hỏi.
“Miệng lưỡi trở nên trơn tru hơn rồi, cũng biết nói đùa ──” Tằng Chi Dịch nói, miệng liên tiếp chậc chậc, “Đây là coi như sếp lớn nhiều năm dạy bảo có phương pháp sao?”
“Tằng Chi Dịch,” Ôn Bạch Dụ mặt lạnh chăm chú nhìn Tằng Chi Dịch, ý tứ nhắc nhở hàm xúc dày đặc, “Ăn cơm của cậu đi.”
Tằng Chi Dịch nghe lệnh, cúi đầu, đau khổ ăn cơm.
Lại Thuấn Niên ăn no, cùng Ôn Bạch Dụ nói một tiếng, rời khỏi bàn ăn, vào nhà bếp pha trà nóng cho bọn họ. Chờ Ôn Bạch Dụ cùng Tằng Chi Dịch ăn xong, bèn đem bát đũa dọn dẹp. Tằng Chi Dịch bưng trà, cùng Ôn Bạch Dụ dời vào thư phòng, tiếp tục xử lý công việc.
Lại Thuấn Niên rửa sạch bát đũa xong không có việc gì làm, ngồi ở ghế sa lông nghỉ ngơi một chút, bật ti vi, không mục đích chuyển hết kênh này đến kênh kia. Anh dừng lại ở kênh tin tức, ngày hôm nay tỉ lệ thất nghiệp lại tăng cao, có kẻ cướp bóc giết người để chơi ma túy, hoặc có người không chịu nổi áp lực kinh tế mà tự sát. Bản tin tràn ngập những tin tức tiêu cực, giống như thế giới này chỉ còn xót lại bi quan.
Lại Thuấn Niên chuyển sang kênh điện ảnh, trên ti vi đang chiếu một bộ phim kinh dị. Trong phòng tắm nước tràn khỏi bồn, diễn viên nam chính đạp chân vào nước, một mái tóc đen dài từ trong dòng nước trồi ra, quấn lấy mắt cá chân nam diễn viên chính. Trong chớp mắt, nam diễn viên bị đám tóc kéo vào bồn tắm lớn, nước nhuộm đẫm màu đỏ của máu.
Lại Thuấn Niên thầm kêu một tiếng, sợ tới mức không chuyển kênh được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...