“Nếu cậu đem phòng ốc chuyển cho cậu ấy, cậu ấy phải nộp thuế nhà nữa đấy?” Sau khi họ ký tất cả giấy tờ xong, Tằng Chi Dịch nhắc nhở một tiếng.
“A! Tôi không bỏ ra nổi nhiều tiền đến thế!” Lại Thuấn Niên cả kinh.
“Không cần lo lắng, đó là việc của anh.” Ôn Bạch Dụ trả lời, vuốt tóc Lại Thuấn Niên, không để ý đến có người ngoài mà hỏi, “Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm.”
“À… Em có mang theo bánh ú, có thể cho anh một cái.”
“Ừm.”
Ôn Bạch Dụ đáp ứng.
Luật sư cùng đồng bọn Tằng Chi Dịch thức thời lui ra, không quấy rầy thế giới của hai người. Nhìn sếp lớn ôn nhu quả thực bọn họ thấy không quen, cả hai vẫn tương đối thích ứng với hình tượng ông chủ lãnh đạm hơn.
Lại Thuấn Niên không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng anh cảm thấy chính mình đặc biệt lỗ vốn còn phải nhượng bộ, ăn bánh ú cũng không cảm thấy ngon. Lại Thuấn Niên nhìn chằm chằm Ôn Bạch Dụ, hắn tao nhã mở lá gói ra, rõ ràng là cũng ăn bánh ú giống anh, nhưng lại không khỏi cảm thấy cái bánh ú kia của hắn thật đặc biệt cao quý.
“Lần trước em trốn, có phải anh bị hù đến sợ không?” Lại Thuấn Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy mình phải mở miệng đem lời hỏi cho rõ, miễn cho lại xuất hiện thêm trò gì khác.
“Ừm, anh thật sự sợ.” Ôn Bạch Dụ không hề thở dài, thành thật thừa nhận. “Vừa nghĩ đến em không có anh cũng có thể sống rất tốt, không để tâm đến anh, làm cho anh không thể không có biện pháp đề phòng.”
Lại Thuấn Niên suýt chút nữa thì bị nghẹn.
“Ai không để tâm đến anh, lúc đó em cũng toàn suy nghĩ chuyện của anh mà thôi, em chỉ là ăn được ngủ ngon, sinh hoạt bình thường…” Lại Thuấn Niên giải thích, nhưng càng nói càng có cảm giác bôi xấu chính mình. “Khi đó em cũng không nghĩ muốn thật sự rời khỏi anh, cho nên mới có thể bình thường như vậy.”
“Ừm, nhưng mà anh lại nơm nớp lo sợ, đi tìm em khắp nơi.” Ôn Bạch Dụ lo lắng nói.
Lại Thuấn Niên cảm thấy áp lực, đầu óc linh hoạt chuyển hướng, giải thích với hắn, ” Chính là anh không đủ tin em, nên mới nghĩ như vậy. Hiện tại cửa tiệm của em đều nằm trên tay anh, vì vậy anh cũng nên yên tâm đi.”
“Ít nhiều gì cũng yên tâm thêm một chút. Như vậy, em muốn chạy cũng không chạy được.”
Lại Thuấn Niên lắc đầu thở dài, lại cảm thấy buồn cười: “Anh sợ mất em dữ vậy sao?”
“Ừm.”
Ôn Bạch Dụ không che giấu mà thừa nhận.
Ngược lại, Lại Thuấn Niên là người mở miệng hỏi lại bắt đầu thấy ngại ngùng.
Nam nhân sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà có lúc hành động của hắn lại ngọt đến mức làm người khác phải sợ.
Quá hạnh phúc, không chân thật chút nào.
Lại Thuấn Niên nhanh chóng nhớ lại việc mình vừa mới mất đi cửa tiệm, cảm giác chân thật liền trở lại.
“Anh đó.” Lại Thuấn Niên nói một câu, hết cách, yên lặng ăn xong bánh ú.
Ôn Bạch Dụ đưa khăn giấy cho Lại Thuấn Niên, để anh lau sạch sẽ miệng dính dầu mỡ.
Cách một ngày, Ôn Bạch Dụ liền dọn nhà.
Chuyển tới tầng hai của Lão Lại Đao Tước Diện, cùng Lại Thuấn Niên bắt đầu sống chung. Dọn dẹp mất hết ba ngày, giường đơn đổi thành giường đôi, căn phòng không lớn, nhưng vẫn dư sức cho hai người sinh sống.
Một ngày, Lại Thuấn Niên nhìn thấy Ôn Bạch Dụ đáng thương phải sử dụng chiếc bàn nhỏ của anh để làm việc. Lại Thuấn Niên nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy có chút đau lòng.
“Ủy khuất cho anh quá.” Lại Thuấn Niên nói với hắn.
“Uỷ khuất chỗ nào?” Ôn Bạch Dụ hỏi lại anh, tràn ngập thắc mắc, chính hắn không thấy mình bị uỷ khuất chỗ nào.
Lại Thuấn Niên trong lòng chua xót muốn khóc, cách một ngày liền chạy đến trung tâm mua sắm, mua cho hắn một bộ bàn làm việc ghế tựa. Sau khi chuyển về nhà, Ôn Bạch Dụ lại bỏ xó không xài.
“Em mua cũng đã mua rồi, anh lại không thèm dùng!” Lại Thuấn Niên nhìn thấy Ôn Bạch Dụ ở trong phòng ngủ, vẫn xài cái bàn nhỏ kia, không nhịn được chất vấn hắn.
“Anh thích cái bàn này của em hơn.” Ôn Bạch Dụ trả lời.
Một câu trả lời làm người khác phải thổ huyết, cho nên bộ bàn ghế làm việc mới kia ngày càng đóng tro bụi, vốn không được dùng đến một ngày.
Từ đấy, Lại Thuấn Niên nếu muốn mua thêm đồ dùng gì, đều sẽ thương lượng một tiếng cùng Ôn Bạch Dụ, thật sự không muốn lại lãng phí tiền bạc. Ôn Bạch Dụ cảm rất thay đổi như vậy rất tốt, hai người bảo trì giao tiếp rõ ràng, dù sao cũng tốt hơn một người tự suy nghĩ miên man. Cả hai không biết hình thức ở chung của bọn họ càng ngày càng giống một đôi vợ chồng.
Dựa theo lời nói của Tằng Chi Dịch, hai người bọn họ chỉ còn thiếu một cái hôn lễ mà thôi.
Lại Thuấn Niên nhất quyết phản đối, tổ chức hôn lễ rất phiền toái, cũng không phải ở trong nước tuỳ tiện tổ chức một cái là có thể xong chuyện. Anh còn tiệm mì phải trông, làm sao có thể tuỳ ý chạy đi kết hôn.
Đối với việc này, Ôn Bạch Dụ trầm mặc mấy ngày. Vào một buổi tối của một ngày nghỉ nào đó, Ôn Bạch Dụ lay tỉnh Lại Thuấn Niên suýt chút nữa thì hôn mê do bị ‘làm’ đến long trời lở đất, hắn đeo cho anh chiếc nhẫn kết hôn vào ngón áp út, không nói cái gì, liền như vậy.
Bởi vì chiếc nhẫn là nhẫn bạc, không khoa trương, nên Lại Thuấn Niên liền chấp nhận.
Chuyện này sau đó cũng bị khui lên báo, nhưng mà cũng không gây rắc rối gì mấy, có mấy người tự tẩy trắng giùm cho Ôn Bạch Dụ. Thế nhưng đối với lần này, Ôn Bạch Dụ không giải thích, mà nói thẳng rằng mình đã có người yêu, quen nhau từ rất lâu, cũng cân nhắc sống bên nhau cả đời.
Chỉ tin này thôi cũng đủ sức bùng nổ rồi.
Lại Thuấn Niên ở trong cửa hàng nghe thấy tin này, không khống chế được dây thần kinh mặt của chính mình, mặt đỏ rõ ràng, nội tâm hoa nở. Khách quen đều nói anh yêu rồi.
Đúng vậy, anh yêu, yêu từ rất lâu. Thân hãm vào bể tình, hạnh phúc mà chết đuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...