Rang xong hạt mè, đổ ra bát, sau đó lấy hai tờ giấy dầu gói lại, nếu không chỉ một lát nữa sẽ bị ẩm, nhiễm hơi nước sẽ không còn thơm nữa.
Rang xong ớt, Yến Bạch Thu đổ ớt lên thớt, dùng chày cán bột nghiền nát, dù sao cũng không có cối đá, nghiền qua nghiền lại vài lần, rốt cuộc cũng nát thành bột phấn, Yến Bạch Thu lúc này mới vừa lòng.
Hiện tại phải tìm đồ để cất, nơi này không có chai lọ thích hợp để đúc gia vị, Yến Bạch Thu liền lấy mấy cái ống trúc, dán một tờ giấy ghi tên ở bên ngoài để nhận biết là xong.
Sau khi chuẩn bị xong gia vị, cậu lại đem hành, rau thơm rửa sạch sẽ cho ráo nước, để ngày mai mang lên thị trấn bán.
Cậu hiện tại muốn đi chuẩn bị một ít củi.
Than củi trong thị trấn có, nhưng lại phải bỏ tiền mua, trước kia trời lạnh, trong nhà cũng sẽ mua một ít, nhưng hiện tại mỗi một đồng tiền đều rất đáng quý, lúc đầu cậu có nghĩ tới chuyện mua một ít, nhưng nghĩ lại, cậu có thể tự mình tìm, tận lực tự mình tìm ra.
Tiêu tiền rất dễ, nhưng muốn cất giữ được tiền lại rất khó khăn.
Nhà cậu hiện tại ở một nơi hẻo lánh, nhưng muốn tìm củi lại rất dễ dàng.
Yến Bạch Thu nói qua với Liễu Thanh Mai, muốn đi kiếm nhiều thêm chút củi, Liễu Thanh Mai lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm, cũng đi theo cùng, nhành cây khô, cây gỗ khô thật ra có rất nhiều, đi qua mấy vòng nhặt được không ít.
Yến Bạch Thu bắt đầu nhóm lửa, một bên đốt một bên tranh thủ nấu nhiều thêm chút nước để nương cùng muội muội tý nữa tắm rửa.
Bó củi đốt không sai biệt lắm, cháy đen toàn thân, Yến Bạch Thu liền dùng kẹp gắp than gắp ra, ném vào cái hố bên cạnh cậu đã đào từ trước, sau đó lấp lại.
Khi nấp hố lại, lửa liền tắt, một vài tia khói thoát ra, khiến người sặc sụa.
Lặp lại vài lần như vậy, củi đốt cũng đã đủ, nước cũng đủ cho cả nhà tắm rửa, Yến Bạch Thu cũng không có đốt nữa, chờ khi nào hết số than này lại đốt tiếp.
Vùi lấp xong hố than rồi không để ý tới nữa, lúc này củi gỗ đã nguội, đen xì xì, dùng chân dẫm vài lần liền vỡ vụn.
Than củi không tốt bằng than gỗ, nhưng dùng tạm cũng không tồi.
"Cầu Cầu, ngươi ngày mai thật sự muốn lên thị trấn a?" Yến Bạch Sinh cũng biết chuyện nhi tử muốn bày quán.
Đau lòng quá đi thôi.
Trước kia đều là người khác nhìn sắc mặt cậu để làm việc, kiêu ngạo ương ngạnh thành tính, nếu thật sự đi, đứa con này của hắn còn không bị cười chê?
Tâm ý Yến Bạch Thu đã quyết, thái độ kiên định nói:"Đúng vậy, cha, nương các ngươi không cần lo lắng, ta nếu thật sự không làm được nhất định sẽ trở về sớm."
Yến Bạch Sinh cũng biết dù có khuyên nữa cũng không được, cùng Liễu Thanh Mai liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nấu một nồi cháo với rau dại, cháo ấm vào bụng, cả người đều tràn ngập tinh thần.
Yến Bạch Thu nỗ lực làm theo dặn dò của hệ thống, từ ngày thường ăn năm chén giảm xuống còn bốn chén, ăn xong cũng không hề tham luyến liếc nhìn.
Mang theo một cái nồi nấu canh nhỏ, một vài cái bình, một hồ lô nhỏ đựng dầu, còn có than củi, than củi dùng bao tải cũ nát để đụng, cũng không nặng lắm.
Còn có những công cụ mới mua về hôm qua, tuy nho nhỏ nhưng cũng không ít.
"Cầu Cầu, để ta đưa ngươi đi đi." Liễu Thanh Mai lo lắng, nhìn trong tay nhi tử xách bao lớn bao nhỏ, chuẩn bị đi lên thị trấn, trong lòng chua xót đến cực điểm.
Nhi tử thật sự hiểu chuyện.
Biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Trước kia những đồ vật rách nát này, đừng nói là cầm, dù chỉ sờ hay nhìn một lát thôi cũng đã ghét bỏ muôn chết.
Hơn nữa, trong thị trấn còn có nhiều người quen như vậy......
"Đừng! Nương, các ngươi cứ yên tâm đi, nếu ta có việc gì ta sẽ trở lại ngay." Yến Bạch Thu khiêng nửa bao than củi, tay còn lại mang theo công cụ đi lên thị trấn.
Trên đường đi, gặp không ít người, mọi người nhìn lại nhìn vài lần, chờ người đi xa, mới nhỏ giọng bàn tán, nói cái gì mà kia là nhi tử nhà địa chủ, cõng một cái túi rách nát làm sinh ý gì đó.
Yến Bạch Thu cũng không cố ý nghe, cậu cần phải để sức đi đường, muốn nhanh chóng đến thị trấn, đến sớm mới có thể tìm được vị trí tốt.
Vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải dày ra mặt bán ra sinh ý này, tuyệt đối không thể để những người quen kia có lý do chế giễu nữa.
Đi hơn nửa canh giờ rốt cuộc cũng tới nơi, giờ phút này có không ít người ở thị trấn đang bày quán, Yến Bạch Thu trong tay xách theo nồi, than, trên người lại treo tiểu hồ lô, thở hồng hộc nhìn cực kỳ chật vật.
Yến Bạch Thu đầu tiên là đi qua chợ bán đậu hũ, ngày hôm qua đã đặt chỗ lão bản bán đậu hũ hơn hai mươi khối, bởi vì không mang theo thùng gỗ đi, Yến Bạch Thu liền ngồi giải thích tình huống với lão bản.
"Ta có thể mượn tạm thùng gỗ của ngươi để dùng không? Ta dùng xong sẽ gửi lại trả cho ngươi, cũng là do hôm nay ta bận rộn nên quên mất." Yến Bạch Thu có chút gấp gáp.
Lão bản bị Yến Bạch Thu nói mà không có cách nào, chỉ có thể bảo Yến Bạch Thu để lại mấy đồng tiền đặt cọc, lúc này mới cho mượn.
Mượn được thùng, Yến Bạch Thu lại mượn dao của lão bản cắt đậu hũ thành ba bốn khối, đầu tiên là rạch một dao theo chiều ngang, rồi lại hạ một dao theo chiều dọc, như vậy, một khối đậu hũ có thể bán được bốn văn tiền.
Một khối đậu hũ là một văn tiền, lại thêm các loại gia vị là hai văn tiền, Yến Bạch Thu tính toán ở trong lòng, trừ đi phí tổn, mỗi khối đậu hũ ít nhất bán được hai văn tiền.
Bởi vì đồ vật mang theo quá nhiều, Yến Bạch Thu lại cầu xin lão bản bán đậu hũ giúp mình cầm theo chút đồ đạc, lão bản chưa từng thấy ai chưa biết xấu hổ như vậy, chỉ đành gọi một tiểu đồng đi theo hỗ trợ.
Bởi vì chậm trễ không ít thời gian, dọc theo đường phố vị trí tốt đều đã bị chiếm hết, Yến Bạch Thu chỉ có thể đi tới vị trí cuối cùng đem đồ vật trong tay để xuống, tiểu đồng kia cũng để thùng gỗ trên tay xuống một bên.
"Cảm ơn, tiểu ca." Cùng tiểu đồng nói một câu cảm ơn, Yến Bạch Thu liền bắt đầu bắc nồi lên, rồi xắp xếp đồ đạc.
Cái nồi rất nhỏ, chỉ bằng cái chén canh lớn, đây là đồ mang đi từ trong nhà.
Sau khi bày giá xong, Yến Bạch Thu dứt khoát ngồi trên mặt đất, bởi vì quá béo, cậu không thể ngồi xổm, rất dễ té ngã, liền lấy bao tải lót ở dưới mông, coi như làm ghế.
Bên cạnh Yến Bạch Thu là một người bán đồ ăn, cách xa một chút bán mứt hồ lô, hiếu kỳ nhìn Yến Bạch Thu.
"Tiểu oa nhi, ngươi đây là làm gì?" Đại gia bán đồ ăn kia thấy không có người tới mua liền tán gẫu.
Yến Bạch Thu đang vùi đầu vào nhóm lửa, tiếng đánh đá lửa kêu vang, còn may cậu có mang theo một ít vụn gỗ, sau khi bén lửa liền lấy than củi từ bao tải ra.
"A? Thúc thúc ngươi hỏi ta?" Yến Bạch Thu chỉ vào chính mình, cậu nhìn bên trái, bên phải mình, còn có đối diện, đều là mấy người trung niên, hoặc là lớn tuổi, người nhỏ tuổi chỉ có mình cậu.
"Ta, ta đang chuẩn bị làm một chút đồ ăn vặt, còn đang nhóm lửa đâu." Yến Bạch Thu cười hì hì, nhưng trong lòng lại khẩn trương.
Cậu thường thường nhìn độ lửa dưới nồi, khi than cháy hết lại cho thêm vào mấy khối, đặt tay ở trên mặt nồi thử nhiệt độ.
Lấy ra tiểu hồ lô, đổ một chút dầu vào, lại lấy ra xẻng nhỏ, đem đậu hũ đã cắt khối ra cho vào trong nồi.
"Đậu hũ a, cái này làm sao bán a." Người đó nhìn trong chốc lát, lại nghe thấy tên đồ vật, trong thanh âm tràn đầy lo lắng.
"Ta, ta làm chơi thử." Yến Bạch Thu cười hì hì, tùy thời chú ý đến độ lửa, bởi vì cái nồi nhỏ, cậu cần thỉnh thoảng cho thêm than.
Nồi nhỏ, mỗi lần chỉ có thể chưa hai mươi khối đậu hũ, đậu hũ đặt vào bên trong không được bao lâu, tiếp xúc với dầu vang lên tiếng xèo xèo, Yến Bạch Thu dùng xẻng nhỏ đảo vị trí, miễn cho bị cháy khét.
Lúc này cậu lấy ra một ống trúc đựng bột ớt, rải lên khối đậu hũ, một mặt hồng diễm, giống như màu lửa, lại rải thêm một chút hành thái, rau thơm cùng vài hạt mè trắng.
Chỉ trong chốc lát, màu trắng ban đầu của đậu hũ đã thay đổi, màu hồng diễm của bột ớt, màu xanh của hành thái cùng vài miếng rau thơm, dưới tác dụng của nhiệt độ, mùi hương cũng tranh nhau bay ra.
Lão bản bên cạnh nguyên bản còn lo lắng, lúc này ngửi mùi hương, đều không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn không ra tiểu béo tử này lại còn có tay nghề như vậy.
Mùi vị này thật là tuyệt a.
Mùi hương càng ngày càng lồng, một nồi đậu hũ không sai biệt lắm đều đã chiên xong, Yến Bạch Thu cũng không nóng nảy không có người tới mua, dùng xẻng nhỏ dịch sang bên cạnh, lại cho một đợt đậu hũ khác xuống.
Loại đậu hũ này càng chiên càng thơm, mùi vị lâu dài, cậu không tin sẽ không có người nguyện ý ăn.
Yến Bạch Thu vùi đầu vào làm nhóm đậu hũ thứ hai, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm của nam nhân.
"Tiểu mập mạp, đậu hũ này của ngươi bán thế nào?"
Vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy một công tử, mặc thanh y mộc mạc, phe phẩy cây quạt, từ trên cao nhìn xuống cái nồi đậu hũ cay đang tản mùi hương trước mặt Yến Bạch Thu.
Phía sau hắn còn đi theo một gã sai vặt giống như là hài tử, duỗi cổ tò mò nhìn.
Yến Bạch Thu nở một nụ cười tươi xán lạn nhất giới thiệu:"Vị công tử này đây là đậu hũ nhà ta làm, một văn bốn khối, công tử muốn nếm thử sao?"
Công tử kia trầm ngâm, khép lại cây quạt, đặc biệt trang bức nhìn vào trong nồi, ngạo kiều nói:"Vậy cho ta hai phần đi."
"Được, ngươi chờ chút." Thanh âm Yến Bạch Thu xen lẫn chút hưng phấn.
Cuối cùng cũng có người mua, tuy rằng thái độ có chút lớn, nhưng khách hàng là thượng đế, Yến Bạch Thu trong lòng cao hứng, tay chân cũng mau lẹ, cầm lấy xiên che, dùng xẻng nhỏ, xuyên một đám vào xiên che, xuyên xong một chuỗi, lại xuyên thêm một chuỗi nữa.
"Công tử, ngươi cầm, cẩn thận nóng." Bốn khối đậu hũ không nhiều lắm, xâu vào que nhìn còn đỡ chút.
Công tử kia cuốn tay áo lên, tiếp nhận đậu hũ chiên cay, ý bảo gã sai vặt phía sau đưa tiền.
Gã sai vặt móc ra hai văn tiền đưa cho Yến Bạch Thu.
"Cảm ơn, ăn ngon lần sau lại đến a." Có người mở hàng, trong lòng Yến Bạch Thu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đem hai văn tiền cất đi, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, Yến Bạch Thu lặng lẽ thở phào.
Công tử kia nếm đậu hũ trên tay, lớp da vàng giòn, mặt trên phủ lớp ớt màu hồng, còn có ít hành lá, hạt mè cùng rau thơm, khi đưa vào miệng, mang theo mùi thơm ngon của đậu hũ, vị cay của ớt, rất ngon.
Công tử này vừa đi, sau đó liên tiếp tới thêm vài vị, đều là mua cho tiểu hài tử, còn lại là mua cho chính bản thân mình nếm thử.
Có bước nhạc đệm, sinh ý liền hỏa bạo không ít, liên tiếp có người lại đây mua, người bán hàng ăn bên cạnh đôi mắt đều nhìn thẳng.
Thừa dịp nhàn rỗi, Yến Bạch Thu mời mấy người bày hàng gần mình mỗi người một khối nếm thử.
"Ngô, thật đúng là không tồi, tiểu oa nhi, ngươi đúng là có bản lĩnh." Đại thúc kia ăn xong liền hút khí, cay quá.
Nhưng lại rất ngon miệng.
"Ngươi hôm nay là ngày đầu tiên tới bán, nhưng có thể kiếm không ít tiền a, nhưng tiểu oa nhi, ngươi vừa tới nên không có biết, nếu ngươi thấy đằng trước có xôn xao lộn xộn thì nên chạy nhanh đi có biết không?" Đai thúc nghiêm túc dặn dò..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...