Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

"Gia, có người chi ra số tiền lớn muốn chúng ta làm một việc, ngài muốn xem qua là việc gì không?" Tả hộ pháp không có ý tốt nhìn Dịch Thủy Hàn, giọng nói khàn khàn cố ý lộ ra vẻ thần bí.

"Có chuyện gì thế, tới đây nói nghe một chút đi?" Phó môn chủ nhìn tả hộ pháp cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện), có chút nóng vội, cũng có chút tò mò hỏi hắn.

"Người nào đó dùng mười vạn lượng bạc, mua đầu của Thương Lung Tình!" Hữu hộ pháp lắc đầu, không để ý tới tả hộ pháp khoe khoang, nói thẳng ra đáp án.

"Cái gì? Thương Lung Tình? Kia, kia không phải là Tiêu Dao vương phi sao? Gia, chuyện này. . ." Phó môn chủ liếc Dịch Thủy Hàn, có chút không thể tin. Rốt cuộc vương phi đắc tội với người nào. Thế mà bọn họ lại dùng những mười vạn lượng bạc để mua đầu của nàng?


"Không nhận! Thuận tiện tra xem là chuyện gì xảy ra? Còn có. . ." Dịch Thủy Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua, trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất, cả người đều tản ra hơi thở rét lạnh như băng, lãnh liệt nhấn rõ từng chữ một! Cư nhiên muốn mạng của nương tử hắn, muốn chết?

"A, cứ như vậy không tiếp hả?" Phó môn chủ có chút đáng tiếc, nói cái gì cũng phải có chút gì đó chứ? Hắn nói cắt ngang rồi thở dài, cũng không chú ý tới, lời của Dịch Thủy Hàn còn chưa nói hết.

"Thế nào, ngươi rất muốn lấy mạng của nương tử bổn tọa?" Dịch Thủy Hàn vừa nghe tiếng thở dài của phó môn chủ, hai tròng mắt sắc bén bắn về phía hắn, hừ lạnh hỏi.

"Ách, làm… đương nhiên là không, gia, ngươi hiểu lầm rồi, ý tứ của ta là. . ." Phó môn chủ bị khí thế của Dịch Thủy Hàn làm cho sợ hãi liền phát hoảng, có chút mạc danh kỳ diệu, thế nào gia phản ứng lớn như vậy? Đợi chút, gia kêu Thương Lung Tình là nương tử? Cái … cái này này thật sự làm cho người ta khó có thể tin! Nghĩ vậy, ánh mắt liền quét về phía tả hữu hộ pháp, có ý tứ tìm tòi nghiên cứu rõ ràng. . .

"Nương. . . Tử, gia, ngài không gọi sai đi?" Phó môn chủ trong lòng nhịn không được tò mò, có chút nghi hoặc hỏi. Thương Lung Tình không phải là Tiêu Dao vương phi sao? Thế nào hiện tại lại thành nương tử của gia rồi? Cách nói này, có phải hay không ám chỉ Thương Lung Tình đã thành nữ nhân được gia đồng ý tiếp nhận? Tuy rằng thân phận khác của gia là. . . Nhưng thế nào hắn vẫn cảm thấy kỳ quái ở đâu…

"A, ta nói phó môn chủ, ngươi cũng quá nóng vội đi? Gia nói còn chưa hết đâu." Tả hộ pháp có chút trêu tức nói. Trong lòng suy nghĩ, phó môn chủ thật đúng là nóng vội, gia còn chưa nói xong, hắn cứ như vậy cắt ngang, thật không hiểu tính tình nóng vội của hắn, khi nào thì có thể sửa.


" Bọn họ đã có tiền như vậy, liền giữ lại làm phí bồi thường đi? Lý do các ngươi cứ tự mình tưởng tượng ra." Dịch Thủy Hàn liếc bọn họ một cái, nêu trọng tâm vấn đề, nhàn nhạt nói.

"A! Thật tốt quá, lý do làm cho bọn họ bỏ tiền ra, là đã làm lãng phí thời gian của chúng ta. . ." Phó môn chủ đại vỗ đùi, hưng phấn nói. Hiển nhiên lại quên hắn vừa phạm vào chuyện gì. Không sai, bọn họ chính là thiên hạ lừng lẫy đại danh "Thiên hạ Kì trang", thiên hạ Kì trang tuy là lấy con đường kinh thương làm chủ để kiếm tiền, cửa hàng trải khắp thiên hạ, nhưng thực tế mà nói, tiền kiếm được là bọn hắn phụ thuộc vào "Kỳ môn", chủ yếu là tiếp đủ loại nhiệm vụ, tỷ như giết người, bán tin tức, cứu người, chỉ cần bọn họ dám tiếp nhận, thì không thể không hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên bọn họ cũng có thời điểm không nhận yêu cầu, mỗi lần nhận nhiệm vụ trước, đều có ba ngày cho bọn họ điều tra, nhiệm vụ nào không thể tiếp. Sau đó trả lời lại, nhưng mà nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận đều chiếm đa số.

Lâu dài, liền trở thành nơi tồn tại đặc biệt mà thiên hạ đều nghe tin đã sợ mất mật, bởi vậy bọn họ cũng là ‘ngọn núi lớn’ trong ba nước. Dù một quốc vương của một nước nào đó nghe được tên "Thiên hạ kì trang" hay Dịch Thủy Hàn của "Kỳ môn" xuất hiện, đều sẽ có điều kiêng kị, nhẫn nhượng đối đãi ba phần. Nhưng không có người nào biết thân phận thật sự và tướng mạo của Dịch Thủy Hàn, chỉ biết là hắn hàng năm đều mang theo nửa chiếc mặt nạ màu bạc được đặc chế, không người nào mô phỏng được. . .

Mà lần này lại bởi vì Thương Lung Tình, môn chủ ngay cả mày cũng không nhăn một chút liền cự tuyệt. Chuyện này thật sự là làm cho người ta phải đăm chiêu a.


Phó môn chủ thật sự không nghĩ ra vì sao? Chỉ có thể vò đầu bứt tai, trái lo phải nghĩ, ánh mắt cũng tự nhiên mà hướng về phía Dịch Thủy Hàn. . .

Hai người tả hữu hộ pháp nhìn nhau một chút, trong mắt lóe ra nồng đậm ý cười, phó môn chủ thật đúng là hậu tri hậu giác* a! Chuyện rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu, thật không rõ mấy năm nay hắn sống thế nào.

*Hậu tri hậu giác: chuyện mọi người đều biết nhưng bản thân lại chậm chạp chưa hiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui