Trần Nhạc Chương hai mắt đỏ ngầu, như muốn nứt ra, giống như một con dã thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Hắn nhấc chân đá một cái ghế tròn về phía Phan Ngọc Thành.
Ghế tròn bay đi như đạn pháo.
Phan Ngọc Thành tung một cước, đá nát cái ghế.
Trần Nhạc Chương vừa đá ghế vừa xông tới như hổ dữ, đá một cước vào ngực Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành di chuyển bước chân, xoay nửa vòng, né tránh công kích của Trần Nhạc Chương.
Trần Nhạc Chương trở tay vung một quyền, quét về phía đầu Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành lại nhẹ nhàng gạt ra, đỡ được công kích của Trần Nhạc Chương, sau đó trở tay tát hai cái.
Mặt Trần Nhạc Chương lại ăn hai cái tát...!Khuôn mặt đầy thịt sưng vù như đầu heo.
Trần Nhạc Chương choáng váng.
Cùng là Kim Y, vậy mà hắn không chiếm được chút lợi thế nào trong tay Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành đi tới trước mặt hắn, nhân cơ hội giơ tay tát thêm hai cái.
Trần Nhạc Chương bị đánh loạng choạng lùi lại.
"Phan Ngọc Thành, ta muốn giết ngươi!"
Trần Nhạc Chương gào thét như chó điên.
Hắn xoay người, xông về phía giá đao.
Trần Nhạc Chương túm lấy chuôi đao, nhưng hắn mới rút được nửa chừng thì Phan Ngọc Thành đã tới trước mặt, đá một cước vào chuôi đao, đạp đao về chỗ cũ.
Sau đó lại tát thêm hai cái.
Đánh cho đầu óc Trần Nhạc Chương ong ong, thân thể lảo đảo.
Phan Ngọc Thành lạnh nhạt nói: "Dùng đao ngươi cũng không phải đối thủ của ta, cần gì chứ?"
Dứt lời, chân Phan Ngọc Thành giống như lò xo bị nén đột nhiên bật ra, đá vào bụng Trần Nhạc Chương.
Rầm!!!
Trần Nhạc Chương đâm thủng cửa sổ, ngã ra sân.
Ngân y canh cửa thấy Trần Nhạc Chương đâm thủng cửa sổ bay ra ngoài, đều ngây người.
Trần Nhạc Chương giãy dụa vài cái, thân thể run rẩy, quay đầu phun ra một búng máu.
Lúc này, Phan Ngọc Thành mặt không cảm xúc bước ra khỏi phòng.
Trần Nhạc Chương như chó dại, gầm lên: "Giết hắn cho ta."
Phan Ngọc Thành liếc nhìn đám Ngân y, cười lạnh: "Các ngươi...!dám sao?"
Ngân y tất nhiên không dám, Phan Ngọc Thành là Kim Y.
Hơn nữa, ngay cả lão đại Trần Nhạc Chương của bọn họ cũng không phải đối thủ của Phan Ngọc Thành, bọn họ xông lên chẳng phải tìm chết sao?
Phan Ngọc Thành nhìn Trần Nhạc Chương: "Người của Nhất Xử, không phải ngươi có thể động vào...!Lần này là cảnh cáo, ta không muốn có lần sau."
"Nói thật, cùng là Kim Y, nhưng thân thủ của ngươi...!thật khiến ta xấu hổ."
Nói xong, hắn liếc nhìn đám Ngân y, lạnh nhạt nói: "Đưa Trần Kim Y tới Lục Xử, tiền thuốc men ta trả."
"Phan Ngọc Thành..."
Trần Nhạc Chương gầm lên, gân xanh nổi lên, sau đó hắn trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Phan Ngọc Thành chắp tay sau lưng, thong dong rời đi.
...
Ninh Thần được đưa tới Lục Xử.
Sau khi kiểm tra, không có gì đáng ngại.
Chỉ cần uống thuốc hoạt huyết hóa ứ là được.
"Ninh Thần, thân thể ngươi cũng khá đấy, bị Trần Kim Y đá một cước mà không sao à?"
Ninh Thần nhìn cánh tay gầy của mình, thời gian này hắn được ăn uống đầy đủ, cộng thêm luyện tập, thân thể đúng là cường tráng hơn trước không ít.
Nhưng vẫn chưa đủ, hắn vẫn quá gầy...!Sức mạnh hiện tại là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Hắn tinh thông vật lộn, đấu vật...!nhưng thân thể yếu ớt, sức mạnh không đủ, không thể phát huy hết khả năng.
Nhưng hắn mới mười lăm tuổi, vẫn còn tiềm lực để phát triển.
Trần Xung xách thuốc cho Ninh Thần, một tay ôm vai hắn, cười gian xảo:
"Ninh Thần, nếu không sao thì chúng ta đi Giáo Phường Ty thôi...!Để Vũ Điệp cô nương sắc thuốc cho ngươi."
"Ta nói cho ngươi biết, lão Phùng thường xuyên nuốt lời...!Hắn nói tối nay hắn mời, nếu không đi thì ngày mai không tính nữa."
Phùng Kỳ Chính đá vào mông Trần Xung, mắng: "Cút...!Ta nuốt lời khi nào? Đừng có bôi nhọ ta trước mặt Ninh Thần."
Ninh Thần suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Các ngươi đi đi, ta về nhà nghỉ ngơi."
Hắn vừa dứt lời, một đám người khiêng Trần Nhạc Chương chạy vào sân.
"Đây là...!Trần Kim Y?"
"Hình như vậy? Sao lại thành đầu heo rồi?"
"Bị người ta đánh à?"
"Ai to gan vậy, dám đánh Kim Y?"
Ninh Thần cười ha hả.
"Để chúc mừng Trần Kim Y bị đánh thành đầu heo, chúng ta phải tới Giáo Phường Ty ăn mừng một bữa."
Lời Ninh Thần nói khiến đám Ngân y tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Trần Nhạc Chương vừa tỉnh, nghe thấy lời Ninh Thần, lại tức đến ngất xỉu.
Ninh Thần cười lớn: "Đi, gọi lão Phan, chúng ta cùng đi."
Ninh Thần vui vẻ trở về Nhất Xử.
Vừa vào sân, hắn thấy cửa phòng Phan Ngọc Thành có mấy thị vệ của cung đứng đó.
"Xem ra lão Phan bận rồi, chúng ta tự đi thôi."
Ninh Thần vừa dứt lời, trong phòng truyền ra giọng nói của Phan Ngọc Thành: "Ninh Thần, vào đây!"
Ninh Thần sửng sốt, bước vào phòng.
Trong phòng ngoài Phan Ngọc Thành ra còn có một người khiến Ninh Thần hận đến nghiến răng...!Toàn công công.
"Chậc chậc...!Đây không phải Toàn công công sao? Không ở trong cung hầu hạ bệ hạ, chạy ra ngoài dạo chơi à?"
Toàn công công sửng sốt, tuy không hiểu lắm...!nhưng nhìn vẻ mặt Ninh Thần, hắn biết "dạo chơi" này không phải lời hay ý đẹp gì.
"Ninh công tử, ngươi để cho ta tìm ngươi vất vả lắm đấy."
Ninh Thần kinh ngạc: "Ngươi tới tìm ta? Bệ hạ có gì phân phó sao?"
Hắn tưởng Toàn công công tới tìm Phan Ngọc Thành.
Toàn công công không trả lời, mà hỏi: "Nghe Phan Kim Y nói ngươi bị thương, bị thương nặng không?"
Ninh Thần cười khặc khặc: "Nếu ta nói không nặng, ngươi có phải rất thất vọng không?"
"Ninh công tử vẫn còn trách hành động lỗ mãng của ta lần trước sao?"
Ninh Thần hừ một tiếng, đó là lỗ mãng sao? Suýt chút nữa bóp chết hắn rồi.
Toàn công công mỉm cười, chỉ vào cái bàn bên cạnh: "Ninh công tử, không biết những thứ này có thể hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta không?"
Ninh Thần vừa vào đã thấy, trên bàn chất đầy đồ, được phủ vải vàng, không biết là gì.
"Ý ngươi là, đây là cho ta?"
Toàn công công cười gật đầu: "Ninh công tử, mở ra xem."
Ninh Thần hừ một tiếng, nói: "Ta nói cho ngươi biết, ta là người rất nóng tính...!Đừng tưởng tặng ta chút đồ là xong chuyện, ta..."
Ninh Thần vừa nói vừa mở vải vàng ra, mắt hắn lập tức sáng rực.
Trời đất!!!
Những thỏi vàng xếp chồng lên nhau suýt chút nữa làm mù mắt hắn.
Ninh Thần quay đầu nhìn Toàn công công, khó tin hỏi: "Đây thật sự là cho ta?"
Toàn công công gật đầu: "Ninh công tử hài lòng không? Có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của ta lần trước không?"
"Hài lòng, quá hài lòng!"
Do dự một giây cũng là coi thường những thỏi vàng này.
"Toàn công công, ta tha thứ cho ngươi! Ta là người rất dễ dỗ dành, chọc ta giận thì đưa chút vàng là được."
Ninh Thần nói xong, mở hết vải vàng ra.
Hắn hít sâu một hơi, ngoài vàng ra còn có lụa là gấm vóc chất thành núi nhỏ.
"Làm thái giám giàu vậy sao? Ta cũng muốn đi theo ngươi làm."
Khóe miệng Toàn công công giật giật, hắn càng muốn đánh Ninh Thần hơn.
"Toàn công công, ngươi không phải trộm kho bạc nhỏ của bệ hạ đấy chứ?"
Toàn công công biến sắc: "Ninh công tử, cẩn ngôn! Chớ có bàn luận bệ hạ một cách khinh suất...!Những thứ này đều là bệ hạ ban thưởng cho ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...