Ngải Văn Quảng hét thảm một tiếng, ôm đầu ngã lăn ra đất.
Cả đám người đều kinh hãi!
Ninh Thần dù là người của Giám sát ti, cũng không thể tùy tiện đánh mệnh quan triều đình.
Nhưng Ninh Thần không chỉ đánh, mà còn không có ý định dừng tay.
Hắn cầm trường đao đánh tới tấp vào người Ngải Văn Quảng.
Đánh cho Ngải Văn Quảng kêu la thảm thiết, lăn lộn trên đất.
"Thân là Huyện lệnh Trấn Nguyên, bách tính sắp chết đói, ngươi lại ở đây ăn chơi hưởng lạc, ngươi đúng là đồ súc sinh."
Ninh Thần tức giận cầm trường đao quất vào người Ngải Văn Quảng.
May mà còn có vỏ đao, nếu không Ngải Văn Quảng đã sớm bị băm thành thịt vụn.
"Dừng tay!"
Quốc cữu tức giận quát, sắc mặt xanh mét.
Ninh Thần dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi là cái thá gì?"
Quốc cữu nổi giận nói: "Ta là Quốc cữu, là em trai ruột của Hoàng hậu, đây là phủ đệ của ta, ngươi dám ở đây hành hung?"
"Ninh Thần, ta là hoàng thân quốc thích, ngươi gặp ta không quỳ, còn dám hành hung, ngươi có biết tội không?"
Ninh Thần cười lạnh, "Ngươi ngậm cái miệng thúi của ngươi lại cho ta."
Quốc cữu sững sờ.
Ninh Thần trầm giọng nói: "Ta là Ngân y do Hoàng thượng khâm điểm, lũ chó của ngươi dám vu khống ta là giả mạo, ta đánh chúng có gì sai?"
"Ngươi thân là Quốc cữu, lẽ ra phải tuân thủ luật pháp Đại Huyền, giữ gìn thể diện hoàng thất, yêu dân như con...!Nhưng ngươi đã làm những gì?"
"Ngươi dung túng cho lũ nô tài này xem mạng người như cỏ rác , cướp đoạt dân nữ, ngươi không làm chuyện gì nên hồn...!Quốc cữu, ngươi có biết tội không?"
Quốc cữu tức đến run người.
Hắn là hoàng thân quốc thích, cho dù là Hoàng thượng, cũng chưa từng mắng hắn như vậy.
Một tên Ngân y nho nhỏ, vậy mà dám ra oai trước mặt hắn.
"Cho dù ngươi nói là sự thật thì sao? Ngươi còn dám động vào ta hay sao?"
Ninh Thần cười lạnh, ngón cái tay trái nhẹ nhàng búng ra, trường đao ra khỏi vỏ ba tấc, sải bước đi về phía Quốc cữu.
"Quốc cữu coi thường luật pháp Đại Huyền, cướp đoạt dân nữ, xem mạng người như cỏ rác, ức hiếp bách tính, tội đáng chết...!Theo ta về kinh thành chịu thẩm vấn."
Phủ binh của phủ Quốc cữu ào ào xông lên.
Vút một tiếng!
Trường đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên.
"Giám sát ti phá án, người không liên quan tránh ra hết, nếu dám ngăn cản, đồng tội, tru di cửu tộc!"
Ninh Thần cầm đao, từng bước đi về phía Quốc cữu, khí thế bức người.
Phủ binh của phủ Quốc cữu bị ép phải lùi lại từng bước.
Nếu là người bình thường, bọn chúng đã sớm xông lên rồi.
Nhưng đối mặt là người của Giám sát ti, đó chính là Diêm Vương điện , bọn chúng chột dạ vô cùng.
"Lũ phế vật, sợ hắn làm gì?"
Quốc cữu tức giận, nhìn về phía Phan Ngọc Thành, nói: "Phan đại nhân, ngươi quản giáo thủ hạ kiểu gì vậy?"
Phan Ngọc Thành nhíu mày, quát lớn: "Ninh Thần, lui ra!"
Quốc cữu cho dù có tội, cũng là hoàng thân quốc thích, phải do Hoàng thượng định tội.
Hơn nữa, sau lưng Quốc cữu là Hoàng hậu.
Cho dù là Giám sát ti, cũng không dám dễ dàng động vào người của hoàng thất.
Ninh Thần quay phắt đầu lại nhìn Phan Ngọc Thành, cười lạnh nói: "Phan đại nhân, ta vượt núi băng rừng, suýt nữa mất mạng...!Ngươi lại ở đây ăn chơi hưởng lạc, sống thật sung sướng!"
"Ngươi có đi xem xung quanh không, bách tính áo rách quần manh, ăn không đủ no, vỏ cây cũng bị gặm hết...!Các ngươi lại ở đây ăn ngon uống say, ôm mỹ nhân, trong lòng có chút áy náy nào không?"
"Phạm pháp thì dù là thiên tử cũng bị xử như thứ dân, cho dù hắn là Quốc cữu thì sao? Các ngươi sợ, ta không sợ...!Hôm nay, hắn phải theo ta về kinh thành chịu thẩm vấn."
Phan Ngọc Thành sắc mặt xanh mét, quát: "Ninh Thần, ngươi dám kháng mệnh?"
Ninh Thần vung trường đao lên, gằn từng chữ: "Hôm nay, ta kháng mệnh thì đã sao? Hắn ta phải bị bắt, còn có đám quan viên ở đây, một tên cũng đừng hòng chạy, tất cả đều phải theo ta về kinh thành chịu thẩm vấn."
"Kẻ nào dám cản ta, đừng trách đao trong tay ta không nhận người, không nể tình đồng liêu."
Quốc cữu đột nhiên cười lạnh.
"Phan Kim Y, xem ra uy vọng của ngươi trong lòng thuộc hạ, còn không bằng ta, một quốc cữu bất tài vô dụng này a."
Phan Ngọc Thành lạnh mặt, quát: "Ninh Thần, ta lệnh cho ngươi lập tức buông đao xuống."
"Nếu ta không buông thì sao? Phan Kim Y, ngươi khắp nơi che chở cho lũ cầm thú đội lốt người này, chúng đã đút lót cho ngươi bao nhiêu lợi lộc rồi?"
Phan Ngọc Thành tức giận vô cùng, lạnh giọng nói: "Người đâu, bắt hắn lại cho ta."
Hai ngân y thị vệ tiến về phía Ninh Thần.
"Ninh Thần, hãy buông đao xuống, đừng làm chúng ta khó xử."
Ninh Thần lạnh lùng nhìn bọn họ: "Hay lắm, các ngươi bao che cho tội phạm, lại ra tay với đồng liêu của mình...!Các ngươi căn bản không xứng đáng mặc bộ y phục này."
Trần Xung thở dài, nói: "Ninh Thần, đắc tội rồi!"
Dứt lời, hai người cùng lao về phía Ninh Thần.
Trần Xung ra tay nhanh như chớp, chụp vào vai Ninh Thần.
Ninh Thần ngửa người về sau, né tránh công kích của đối phương, sau đó một tay bắt được cổ tay Trần Xung chưa kịp thu hồi, mượn lực đứng dậy, cả người lao vào lòng Trần Xung, vai mạnh mẽ đập vào ngực gã.
Ầm một tiếng!
Trần Xung bị đụng phải, loạng choạng lùi về sau.
Ninh Thần bước nhanh, như một con báo săn, mượn lực nhảy lên, tung một cú gối hiểm hóc vào ngực Trần Xung.
Trần Xung nghiêng người, hai tay túm lấy chân Ninh Thần, trực tiếp hất hắn bay ra ngoài.
Ninh Thần rơi xuống đất, lăn mấy vòng, thuận thế đứng lên...!Nhưng thân thể bỗng cứng đờ.
Một thanh trường đao kề trên cổ hắn.
Là Phan Ngọc Thành.
Là kim y thị vệ, thân thủ của Phan Ngọc Thành quả nhiên thâm sâu khó lường.
Ninh Thần thậm chí còn không thấy Phan Ngọc Thành ra tay, đao đã kề trên cổ hắn.
Ninh Thần lạnh lùng nhìn hắn, "Phan Kim Y, quả nhiên thân thủ bất phàm."
Phan Ngọc Thành mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Trần Xung cùng một ngân y thị vệ khác tiến tới, khống chế Ninh Thần.
Quốc cữu đột nhiên giật lấy một thanh đao từ tay thuộc hạ bên cạnh, xông về phía Ninh Thần, rồi vung đao chém tới.
"Keng" một tiếng!
Phan Ngọc Thành vung đao đỡ đòn tấn công của Quốc cữu.
Quốc cữu giận dữ quát: "Phan Kim Y, tên này dám động đao trong phủ đệ của ta, ý đồ mưu hại hoàng thân quốc thích, tội đáng chém đầu."
"Hơn nữa, tên này còn dám bất kính với ngươi, chi bằng để ta thay ngươi xử lý hắn."
Phan Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Ninh Thần là người của Giám sát ti, hơn nữa còn là ngân y thị vệ được Hoàng thượng đặc biệt chỉ định...!Sinh tử của hắn, Hoàng thượng sẽ định đoạt."
Quốc cữu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu đao lại.
Hắn nhìn về phía Ninh Thần, nhe răng cười hung ác, "Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi xem một màn kịch hay, để ngươi biết ở Sùng Châu này, ai mới là kẻ nắm quyền?"
Phan Ngọc Thành chắp tay, nói: "Quốc cữu, vở kịch này chúng ta không xem nữa...!Ninh Thần phạm thượng, ta sẽ áp giải hắn về kinh thành, thỉnh Hoàng thượng định đoạt."
"Phan Kim Y, khoan đã!"
"Vở kịch hay này, thiếu thằng nhãi này thì còn gì là thú vị nữa."
"Sẽ không làm chậm trễ các ngươi lâu đâu, vở kịch sắp bắt đầu rồi."
Phan Ngọc Thành nhíu mày, cuối cùng im lặng gật đầu.
Khoảng chừng một nén nhang sau.
Phủ binh của Quốc cữu phủ áp giải mấy người tới hiện trường.
Ninh Thần quay đầu nhìn lại, đồng tử co rút dữ dội...!Là lão đại phu, Tiểu Lục Tử, còn có cả nhà của người đàn ông bị ép nôn ra máu kia.
Tất cả bọn họ đều bị trói chặt.
Quốc cữu vẫy tay, "Mang bọn họ lại đây."
Vừa rồi, nhân lúc Ninh Thần giao đấu với Trần Xung, Quốc cữu đã sai người đi bắt đám người lão đại phu.
Mấy người lão đại phu bị áp giải tới, ấn quỳ xuống đất.
Ninh Thần trong lòng bất an, "Ngươi muốn làm gì?"
Quốc cữu cười lạnh, nói: "Ngươi chẳng phải nói bổn quốc cữu cướp đoạt dân nữ, xem mạng người như cỏ rác sao?"
"Bổn quốc cữu sẽ cho ngươi biết, những gì ngươi nói đều đúng...!Nhưng ngươi có thể làm gì được ta?"
Quốc cữu nói xong, xách đao, cười gằn đi về phía mấy người lão đại phu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...